Lần đầu tiên Mạc Ninh Thanh ăn sáng với mọi người, không ngờ đó lại xấu hổ như thế.
Cô nghĩ mãi mà không ra rốt cuộc là mình đã đắc tội với Long Chi Nguyệt - cô cả nhà họ Long ở chỗ nào. Nhưng mà cũng may là Long Chi Nguyệt cũng chỉ nói một câu nhẹ nhàng như thế, nếu không thì cô cũng thật sự không biết phải ứng phó như thế nào.
Dù sao thì đối phương cũng là người lớn, lại là người nhà của Tiêu Quân, cô cũng không thể quá làm càn, nhưng mà đến cùng tâm trạng vẫn phải chịu ảnh hưởng.
Trong sân lớn ở nhà họ Long, Tiêu Quân nhận ra cảm xúc của cô hơi sa sút.
Kéo tay của cô, nói: “Ninh Thanh, anh thay cô của anh xin lỗi em nha.”
Tiêu Quân cũng cảm thấy rất kỳ quái, sao thái độ của cô lại thay đổi nhanh chóng như vậy.
Mạc Ninh Thanh cười lắc đầu nói: “Không có gì đâu.”
Tiêu Quân nhẹ giọng thở một hơi, nói: “Số phận cô của bọn anh rất xấu, lúc còn trẻ yêu một người đàn ông nhưng lại bị toàn bộ nhà họ Long phản đối, người đàn ông kia cũng có lòng tự trọng, cảm thấy mình không xứng với cô của anh, thế là rời khỏi thành phố C. Cuối cùng đi nới nào thì cũng không có ai biết hết, bao gồm cả cô của anh cũng không biết.”
Mạc Ninh Thanh ngồi ở bên cạnh của người đàn ông, lẳng lặng lắng nghe, đây là lần đầu tiên mà Tiêu Quân kể cho cô nghe những chuyện của anh với gia tộc.
“Thế nhưng mà tạo hóa lại trêu ngươi, hai tháng sau cô của anh phát hiện có thai, cô ấy thật sự quá yêu người đàn ông đó, vẫn luôn giấu diếm. Cô ở trong nhà bạn của cô ấy chậm chạp không chịu trở về nhà, mà người trong nhà thì vẫn cho rằng cô ấy là bởi vì vẫn còn giận ở trong nhà ép buộc người đàn ông kia đi, cho nên mới không muốn trở về nhà.
Nhưng mà khi nhận được tin tức cô ấy sắp sinh ở bệnh viện, người ở trong nhà mới biết được hóa ra là cô ấy đã sắp sinh rồi. Bà nội đã rất tức giận khi mà biết chuyện này, ngày thứ ba sau khi đứa bé được sinh ra thì lại sai người mang đứa bé đi.
Sau khi cô biết sự thật, không chịu đựng nổi sự đã kích này, từ đó bởi vì nhớ đến con gái của mình mà buồn bực thành bệnh, thần trí có chút mơ hồ không rõ.
Bà nội cực kỳ hối hận vì lúc trước bản thân mình không nên chỉ quan tâm đến danh dự của cô và danh dự của gia tộc Long thị làm ra chuyện đưa bé đi.
Nhà họ Long đã phí hết rất nhiều sức lực và tiền tài để tìm Tiểu Long Nữ trở về, đáng tiếc là hơn hai mươi năm trôi qua, nhóm người tìm kiếm thay đổi hết nhóm này đến nhóm khác, nhưng mà Tiểu Long Nữ vẫn không hề không có tin tức gì.
Cho đến tận khi cách đây ba tháng, Tiểu Long Nữ được tìm thấy ở thành phố G, cũng đã được đưa về nhà Long, bệnh tình của cô đã được chuyển biến tốt đẹp, cũng không tiếp tục là người mẹ đáng thương vẫn luôn nhớ nhưng đứa con gái của mình như trước kia nữa.”
Những ngày tháng đó quả thật chính là gió táp mưa sa.
Mặc dù là Mạc Ninh Thanh vẫn chưa từng làm mẹ, cũng không biết được tình thương của mẹ là như thế nào, trái tim con người được lớn lên bằng xương bằng thịt cô cảm thấy thương cho sự kiên cường và không từ bỏ của người cô nhà họ Long trong những năm qua.
“Cho nên Ninh Thanh, chúng ta không nên tính toán với cô ấy nữa có được không.”
Mạc Ninh Thanh gật gật đầu, trên mặt là nụ cười thản nhiên.
“Có lẽ là trong khoảng thời gian này bệnh tình của cô lại không ổn định nữa rồi, có thời gian thì anh phải đi hỏi bác sĩ một chút, có cần phải nằm viện để tiếp nhận trị liệu không.”
Tiêu Quân đưa Mạc Ninh Thanh trở về phòng của cô ấy để nghỉ ngơi.
“Đúng rồi Quân, dáng dấp của Tiểu Long Nữ như thế nào, anh đã từng nhìn thấy chưa.” Mạc Ninh Thanh hỏi.
Tiêu Quân lắc đầu nói: “Nghe nói là Tiểu Long Nữ này rất sợ gặp người lạ.”
“Anh chưa từng nhìn thấy lần nào luôn hả?”
“Chưa từng.” Tiêu Quân lắc đầu.
“Chuyện này thật là kỳ quái, tại sao lại phải thần bí như vậy chứ.” Mạc Ninh Thanh không khỏi nhíu nhíu mày.
Tiêu Quân không quan tâm nói: “Không có chuyện gì đâu, gặp với không gặp cũng không có mất mát gì, anh cũng không trông cậy vào cô gái nhỏ này có tình cảm gì với anh. Chỉ cần em ấy về nhà, chuyện này đối với nhà họ Long chính là một chuyện đáng để vui mừng.”
Mạc Ninh Thanh suy nghĩ rồi nói: “Nghe nói là Tiểu Long Nữ được tìm thấy ở thành phố G, chẳng lẽ nói cô ấy đã từng là người của thành phố G hả.”
Bước chân vừa đi đến cửa, Tiêu Quân đẩy cửa ra cho cô, nói: “Cụ thể thì anh cũng không biết nữa, nhưng mà đúng là được tìm thấy ở thành phố G, bởi vì anh phải lo lắng chuyện của Diệu Dương cho nên anh cũng không có tâm tư để hỏi những chuyện này.”
Mạc Ninh Thanh cũng không nói nữa.
Sau đó Tiêu Quân liền rời đi, cũng nói tạm biệt với cô kêu cô cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, tối nay sẽ dẫn cô lên trên ngọn núi nổi tiếng ở thành phố C dã ngoại dùng cơm.
Mạc Ninh Thanh nằm ở trên giường trong phòng dành cho khách, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái.
Cô đã đến nhà họ Long ngày thứ ba rồi, gần như cô đã gặp mặt hết tất cả những người của nhà họ Long, hình như cũng chỉ có một mình Tiểu Long Nữ này vẫn chưa chạm mặt nhau. Nếu như nói chỉ là trùng hợp thì cũng có thể, nhưng mà đã ròng rã ba ngày rồi.
Dù sao thì trong ba ngày này cô ấy đã đi dạo cả ngày ở bên ngoài, diện tích của gia tộc Long thị đúng là vừa lớn lại vừa hùng vĩ, phong cảnh rất đẹp, thường xuyên cũng có thể nhìn thấy được người thân của Quân. Nói cách khác, cô Tiểu Long Nữ này đã ở trong phòng của mình suốt ba ngày.
Cô vỗ vỗ vào trán của mình theo bản năng.
Cảm thấy có phải mình đang suy nghĩ lung tung rồi không, chuyện của Tiểu Long Nữ là chuyện của nhà họ Long, cô chỉ là người ngoài xen vào làm cái gì.
Màn đêm buông xuống, Tiêu Quân thông báo với người lớn ở trong nhà rồi sau đó dẫn Mạc Ninh Thanh rời khỏi nhà họ Long.
Trong một góc khác của nhà họ Long, An Giai Kỳ đi ra từ đằng sau một cái cây.
Từ phía đối diện có ba người ăn mặc như là vệ sĩ bước tới.
“Đã chuẩn bị xong chưa.” Dưới ánh trăng đang rọi xuống, ánh mắt của An Giai Kỳ lộ ra vẻ u ám không tưởng.
“Cô chủ nhỏ, bọn tôi đã chuẩn bị xong hết rồi.”
“Ừ, đi đi.” An Giai Kỳ nói. Cô ta lấy ra một gói giấy màu vàng đưa qua, sau đó nói: “Đây là một nửa số tiền mà lần trước đã nói, sau khi chuyện đó thành công rồi thì tôi sẽ đưa phần còn lại cho mọi người.”
Mấy người vệ sĩ cầm tiền liền vội vàng rời khỏi nhà họ Long, mà phương hướng bọn họ đang hướng tới đó chính là hướng mà Tiêu Quân và Mạc Ninh Thanh mới rời đi...
Ánh mắt của An Giai Kỳ liếc nhìn về phía cửa chính, năm ngón tay nắm chặt lại thành nắm đấm, trên mặt lộ ra vẻ độc ác.
Vì để ôm chắc thân phận và địa vị cao quý ở nhà họ Long, cô ta cũng chỉ có thể làm cho hai người này... chết rồi thì bí mật sẽ không bị tiết lộ.
Bầu trời đêm vào tối ngày hôm nay rất dịu, gió đêm nhè nhẹ, không khí ở trên ngọn núi lớn cũng mát mẻ thoải mái.
Tiêu Quân ráp bếp nướng, đặt những nguyên liệu nấu ăn mang theo lên phía trên vỉ nướng, ở phía xa xa có hai cái lều vải đã được dựng lên.
Mạc Ninh Thanh bước ra từ một trong hai cái lều vải đó, sau khi nhìn thấy Tiêu Quân thì mỉm cười bước tới.
Ở bên trên vĩ nướng có đặt các loại mỹ vị.
Cô đưa mũi lại gần ngửi ngửi, nhịn không được mà khen thưởng: “Gia vị nướng này đều là do tự mình anh làm đó hả.”
“Đương nhiên rồi.” Tiêu Quân vừa bận rộn thoa nước sốt nướng vừa ngẩng đầu lên, bắn về phía cô một cặp mắt đào hoa.
Mạc Ninh Thanh nhướng mày gật đầu, nói: “Nói như vậy thì em đây cần phải nếm thử tay nghề của đầu bếp Tiêu mới được nha.”
Sau khi đã nướng xong đồ rồi, quả thật không để cho Mạc Ninh Thanh phải thất vọng, tay nghề vô cùng tuyệt vời. Ăn xong đồ nướng, bọn họ tựa lưng vào nhau nhìn ngôi sao ở trên bầu trời, cả hai kể chuyện riêng của bản thân mình.
Bất tri bất giác, thời gian đã đến đêm khuya.
Tiêu Quân cởi áo khoác ra choàng lên trên lưng của cô, nói: “Đi vào trong lều vải nghỉ ngơi đi, sương ở bên ngoài càng nặng rồi, sáng sớm ngày mai anh sẽ gọi em dậy cùng đón bình minh với em.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...