Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Sân bay quốc tế thành phố C€.

Tiêu Quân một tay đẩy vali, một tay nắm tay Mạc Ninh Thanh, hai người cùng nhau bước ra khỏi sân bay.

Bên ngoài cửa, người chuyên phụ trách đón khách đã đến.

“Cậu chủ, mời đi phía này.” Tài xế gật đầu.

Tiêu Quân gật đầu, lúc nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Mạc Ninh Thanh, anh nói khẽ: “Lát nữa sẽ giải thích với em.”

Suốt dọc đường, sau khi nghe Tiêu Quân nói, Mạc Ninh Thanh như bừng tỉnh đại ngộ.

Hóa ra Tiêu Quân không mang họ Tiêu, họ thật của anh là Long, quê anh năm ở thành phố C. Anh quen biết Mạc Diệu Dương khi còn là học sinh, bởi vì hai người thân thiết với nhau nên sau khi biết được chuyện của anh ta, anh quyết định giúp một tay.

Để được ở lại thành phố G, che giấu tai mắt nên anh đã đổi sang họ Tiêu.

Tiêu Quân nắm tay Mạc Ninh Thanh, anh nói một cách chân thành: “Thanh, nếu như em tin tưởng ở anh, anh thật sự không có ý dối gạt em đâu. Chỉ có điều chuyện này chỉ có anh và Quý Đình Kiêu, còn có Mặc Diệu Dương biết mà thôi. Vốn dĩ anh nghĩ rằng chờ đến khi Diệu Dương giải quyết xong chuyện của cậu ta thì sẽ đổi về họ gốc của mình. Nhưng mà tình hình hiện tại vẫn còn căng thẳng. Chúng ta phải đối mặt với nhiều khó khăn và nguy hiểm...Bởi thế...Ninh Thanh, em sẽ không trách anh chứ?”

Một người đàn ông tốt bụng có trách nhiệm, có nhiệt huyết và gan dạ sáng suốt như Tiêu Quân đây, Mạc Ninh Thanh bị tình anh em của bọn họ làm cho xao động một cách dễ dàng, làm sao có thể trách móc anh được đây.

Đúng là nhà họ Long rất sang trọng tráng lệ, giống hệt như biệt thự nhà họ Mặc tọa lạc ở thành phố C.

Người hầu ngồi xe điện ra đón bọn họ.


Sau khi bước ra khỏi xe điện, hai người hầu sánh vai bước đến bên bọn họ.

Thành phố C thuộc phạm vi Giang Nam, mùa xuân ấm áp, khí hậu ôn hòa. Căn biệt thự rộng lớn được trồng rất nhiều hoa cỏ, khiến cho không ít chim chóc quanh đây vui vẻ ca vang ríu rít.

Ở bãi cỏ gần đó, vài ba cô gái xinh đẹp đang vui vẻ cười cười nói nói với nhau, tiếng cười của bọn họ được gió cuốn đi, khiến cho người khác không khỏi quay đầu nhìn lại.

“Ô, anh Quân về rồi.” Không biết là ai lên tiếng gọi anh, giọng nói vừa trong trẻo lại vừa thánh thót, êm tai vô cùng.

Mạc Ninh Thanh ngẩng đầu nhìn quanh nhưng cô lại thấy giọng nói đó vang lên từ phía bãi cỏ.

Cùng lúc đó, cô chợt trông thấy một bóng người phụ nữ bỏ đi. Không biết vì sao, cô cảm thấy bóng lưng đó quá quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu rồi thì phải.

Đợi đến khi cô nhìn về phía ấy, ánh mặt trời soi sáng xuống gương mặt cô ta, ánh dương chói chang khiến cho cô không thể không khép mắt lại.

Cô gái ấy đi về phía Tiêu Quân, mỉm cười rồi nói: “Ồ, anh Quân, người này là...Anh giới thiệu chút đi.”

Tiêu Quân cười ngượng ngùng: “Đừng nói bậy, chỉ là bạn mà thôi.”

“Bạn thôi à...Em thấy không giống chút nào. Một cô gái xinh đẹp như thế mà anh nỡ làm bạn đơn giản thế thôi sao.”

Mạc Ninh Thanh nghe thấy thế, gương mặt cô không khỏi ửng đỏ.

Tiêu Quân nói qua loa cho xong.

Mạc Ninh Thanh nhận được đãi ngộ cao cấp nhất trong nhà họ Long, những người hầu phụ trách việc chỗ ở của cô còn nhỏ hơn cô vài tuổi. Qua lại với nhau một lúc, hai người bắt đầu thân thiết với nhau ngay.

Biết được cô đến từ thành phố G, cô ấy cảm thán: “Cô Mạc, thành phố G là một nơi có phúc đó.” Giọng điệu của cô ấy đượm vẻ hâm mộ.

Mạc Ninh Thanh phì cười: “Sao cô lại nói thế?”

“Chúng tôi tìm được cô chủ nhỏ của mình ở thành phố G.”

“Tìm thấy rồi à?” Mạc Ninh Thanh tỏ vẻ phiền muộn.

“Cụ thể thế nào thì tôi chẳng rõ, chỉ nghe lỏm mấy anh chị kia nói được vài câu. Bảo là con của cô cả bị lạc, tìm suốt hai mươi năm trời mới tìm được ở thành phố G.”

“Thế à! Đây đúng là một chuyện vui.” Mạc Ninh Thanh gật đầu: “Cuối cùng thì người tốt cũng được báo đáp.”

“Lại chẳng thế.”


“À phải rồi! Cô chủ mà các người tìm thấy mặt mũi ra sao, có hình không, cho tôi xem với.”

“Đẹp lắm, nhưng có lẽ vì một vài nguyên nhân khác mà tính tình không tốt đẹp cho mấy. Chúng tôi không dám chụp hình của cô ấy, lỡ mà bị cô ấy biết thì chắc chắn sẽ đuổi việc tôi đó.”

Vốn dĩ Mạc Ninh Thanh muốn làm quen với cô chủ nhỏ may mắn ấy, nhưng bây giờ nghe người hầu nói thế, cô dẹp bỏ ý định này ngay.

Tiêu Quân sắp xếp một buổi tiệc nhỏ cho Mạc Ninh Thanh, tổ chức ở ngay trên bãi cỏ.

Sâm panh, rượu ngon, hoa tươi, các loại mỹ thực quý giá đều có cả.

Tiêu Quân gọi những người bạn cùng lớp có quan hệ thân thiết với anh đến đây.

Lúc hoàng hôn buông xuống, nam thanh nữ tú nói chuyện vui vẻ vô cùng. Tiêu Quân dẫn Mạc Ninh Thanh đi giới thiệu lần lượt với mọi người. Có người hú hét, có người chúc phúc, bầu không khí náo nhiệt vô cùng.

Đột nhiên có người cất tiếng hỏi: “Quân, Tiểu Long Nữ nhà cậu đâu rồi? Sao không thấy cô ấy xuống chơi.”

Tiêu Quân phì cười rồi nói: “Đã nói người ta là Tiểu Long Nữ rồi, người phàm các cậu có thể gặp được hay sao?”

“Ha ha...”

Trong căn biệt thự nhà họ Long, Long An An mặc đồ trắng, đứng ở trước cửa sổ sát đất, lạnh lùng nhìn cảnh tượng này. Mà cô ta chính là An Giai Kỳ, con gái của cô cả trong nhà họ Long!

Lúc Tiêu Quân dẫn Mạc Ninh Thanh về, mặc dù cách nhau một khoảng nhưng cô ta vẫn có thể nhận ra Mạc Ninh Thanh. Bởi vì Mạc Ninh Thanh rất thân thiết với An Đình Đình, lúc còn sống ở nhà họ An, An Ninh Thanh thường xuyên sáng kiến An Đình Đình.

Bởi thế, An Giai Kỳ có ấn tượng rất sâu sắc về cô.

Có làm sao thì cô ta cũng không rằng mình sẽ gặp lại cô trong thành phố C, hơn nữa còn là ở trong nhà họ Long.


Lúc An Giai Kỳ vừa mới về nhà họ Long, cô ta đã nhìn thấy hình của Long Quân trong cuốn album gia đình. Ban đầu, cô ta cứ nghĩ là mình nhìn nhầm. Sau khi nghe ngóng thử, cô ta mới biết người đàn ông tên Long Quân trong tấm hình làm việc ở thành phố G.

Diện mạo như nhau, hơn nữa sống cùng một chỗ, Chắc chắn phải có ẩn tình gì đó.

Tại sao sống ở thành phố G mà phải đổi họ? Vì Mặc Diệu Dương sao?

Tại sao con ả đi chung với con đàn bà đê tiện An Đình Đình lại tốt số như thế? Quan sát ánh mắt của bọn họ khi nhìn nhau là biết họ không phải là bạn bè bình thường.

Mà là một đôi tình nhân!

Nghĩ đến đây, trái tim An Giai Kỳ nghẹn lại.

Nếu thật sự là thế, thế chẳng phải Mạc Ninh Thanh sẽ trở thành cô chủ Long của nhà họ Long sao. Thế thì sớm muộn gì thân phận của mình cũng sẽ bị bại lộ.

An Giai Kỳ nhìn nhóm người dưới sân với ánh mắt lạnh lùng, cô ta siết chặt ngón tay. Không thể tiếp tục ngồi im chờ chết được, trốn tránh không phải là kế lâu dài, bắt buộc phải đuổi bạn của con ả An Đình Đình đê tiện ấy ra khỏi nhà mới được.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, làm dòng suy nghĩ của cô ta trở nên rối loạn.

Lúc quay người lại, cô ta bèn nhìn thấy Long Chi Nguyệt đi vào. Vóc dáng của người phụ nữ ấy vẫn giống hệt như một cô thiếu nữ, gần như không thể nhìn thấy dấu vết thời gian trên gương mặt của bà ấy.

Người này chính là người mẹ khác của An Giai Kỳ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui