Tình trạng của Mặc Diệu Phong vô cùng tốt, anh ta mặc dù bị Tàn Nham giam cầm, nhưng lại không có vì thế mà chịu ngược đãi.
Anh ta nhíu mày, nói: “Diệu Dương, anh đi cùng em. Địa hình ở nước ngoài, anh quen thuộc hơn em. Có anh dẫn đường, cũng thuận tiện hơn.”
Trong lòng An Đình Đình khẽ động. Nhưng, chuyện này cũng vạn bất đắc dĩ.
Hai anh em nhà họ Mặc cùng ra nước ngoài, ngộ nhỡ có làm sao? Nhà họ Mặc ai đến gánh vác? Mặc Diệu Lương? Tuyệt đối không được.”
“Không, anh cả. Lần này ra nước ngoài quá nguy hiểm, một mình em đi là được rồi. Với lại, nhà họ Mặc và thành phố G không thể không có ai. Chúng ta làm như thế, Quan Bá Thiên nhất định tưởng chúng ta đã từ bỏ rồi. Ông ta một khi buông lỏng, chúng ta càng dễ khổng chế cục diện.”
Mặc Diệu Dương phân tích cái lợi và cái hại bên trong.
Nói thì nói như thế, nhưng An Đình Đình thật sự không yên tâm để một mình Mặc Diệu Dương rời đi. Nhưng, chuyện của Mạnh Yến San lại không thể bị trì hoãn quá lâu.
Cô cũng biết, nếu như cô đề nghị đi cùng anh, nhất định sẽ bị anh từ chối. Nếu đã tin tưởng anh thì ở lại thành phố G đợi anh trở về.
Lúc này, mắt của Mặc Diệu Dương sáng lên, anh nói: “Còn có Cốc Nhược Lâm, chắc còn ở trong tay của Tang Nham. Mặc dù anh và cô ấy không có dây dưa, nhưng anh không thể bỏ cô ấy không lo được.”
An Đình Đình hiểu ý của anh, cũng hiểu ý tứ của mắt anh. Anh đây là đang trưng cầu ý kiến của mình. Anh quan tâm cảm nhận của cô!
Người đàn ông này, tâm tư luôn tinh tế như thế.
An Đình Đình lộ ra ánh mắt dịu dàng, không cần lên tiếng mà nói với anh cô không hề để ý.
Sự việc không thể kéo dài, ngày hôm sau sau khi thương lượng xong, Mặc Diệu Dương liền bí mật rời khỏi thành phố G. Do lẳng lặng hành động, cho nên An Đình Đình không thể đích thân đi tiễn anh.
Nhưng trước khi rời khỏi nhà họ Mặc, cô vẫn dặn dò anh, nhất định phải bình yên trở về.
Người vừa đi chưa được lâu, sự nhớ nhung của An Đình Đình lại cuộn trào lên.
Bên ngoài Thủy Sam Uyển đã có hơi thở của mùa xuân rồi, nhưng tâm trạng của cô lại trầm nặng, từ đầu đến cuối có ảo giác mình lênh đênh mãi không đến bờ.
Thông qua chương trình trên TV, An Đình Đình xem được cuộc bầu cơ sơ bộ.
Giống như suy đoán của Mặc Diệu Dương, kết quả hiển nhiên là Quan Bá Thiên dẫn đầu, xếp thứ nhất. Đối diện với máy quay của nhà báo, ông ta mặt mày rạng rõ, tinh thần phấn chấn.
Nghĩ tới Quan Bá Thiên ngay cả em gái Quan Chi Thi đã chết cũng ông ta chỉ muốn làm sao nuốt chửng tiền tài của nhà họ Mặc, sát hại người khác, có hành vi không bằng đồ súc sinh, An Đình Đình cảm thấy buồn nôn một trận.
Cô tắt TV, day day hai bên huyệt thái dương.
Mẹ Dung mang súp yến sào đến, khuyên cô ít nhiều cũng phải ăn một chút. An Đình Đình thật sự không có khẩu vị, nhưng vì đứa bé trong bụng, cô chỉ đành ăn một ít.
Có người đến Thủy Sam Uyển, người nói là người canh cửa.
“Có chuyện gì?” Giọng nói của mẹ Dung rất lớn, rõ ràng cũng không khách khí. Cho nên, mặc dù ngoài cửa, nhưng An Đình Đình vẫn nghe thấy giọng nói của bà ta.
Lắc đầu bất lực, An Đình Đình mỉm cười.
Lần này sau khi trở về, mẹ Dung cũng trở nên cẩn thận. Phàm là ai đến Thủy Sam Uyển, bà ta đều cảnh giác và phòng bị, nhìn chằm chằm người ta rất lâu.
“Đây là người bên ngoài muốn tôi chuyển cho mợ hai.” Người canh cửa là một chú trung hậu, không giống người biết nói dối.
Mẹ Dung vẫn rất nghi ngờ, sợ bên trong có bom, bất cứ lúc nào cũng sẽ hại đến mợ chủ của bọn họ.
An Đình Đình đi dạo trong vườn, cô cũng nhìn thấy thứ gì giống lá thứ ở trên cành cây. Bức thư không dày, bên trong không thể chứa được thứ gì đó.
“Mẹ Dung, cầm bức thư qua đây.” An Đình Đình nói.
Mẹ Dung nghe thấy, lúc mới đưa cho.
An Đình Đình cầm lấy, mở bức thư. Mẹ Dung không yên tâm, ghé sát xem. Khi nhìn thấy một tờ giấy, vẻ cảnh giác trên mặt bỗng giảm đi.
“Mợ hai, tôi đi nấu cơm tối.” Dứt lời, bà ta đi vào trong bếp.
An Đình Đình mỉm cười nhìn bóng lưng đáng yêu rời khỏi của bà ta, mẹ Dung bây giờ cũng có thể đi làm thám tử được rồi, vô cùng cẩn thận.
An Đình Đình mở tờ giấy ra, bên trong là mấy chữ rồng bay phượng múa.
Nét chữ là dùng bút lông viết, mạnh mẽ, bỗng tạo cho người khác một cảm giác kinh ngạc. Bây giờ trong thời đại phát triển vượt bậc, ai còn dùng bút lông viết chữ?
Nội trong trong bức thư, cũng thật sự đơn giản, đối phương tự xưng là ông ngoại của Mặc Diệu Dương, do không tiện ra mặt, muốn bí mật hẹn gặp An Đình Đình đến chỗ nào đó để gặp mặt.
An Đình Đình trầm tư. Đối phương có phải thật sự là ông ngoại của Mặc Diệu Dương không? Nếu như phải, ông ta có lời gì khó nói mà phải bí mật gặp riêng cô. Nếu như không phải, đối phương sẽ là ai?
Là âm mưu của ông tư Mặc, hay là cái bẫy của Quan Bá Thiên?
Nếu đối phương không muốn để người ngoài biết, nói rõ ông ta không muốn để người khác biết tin tức ông ta đến thành phố G.
An Đình Đình suy nghĩ một lát, không thể từ trong đó suy đoán ra chuyện này rốt cuộc là thật hay là giả.
Cô đến căn phòng trong Thủy Sam Uyển, nơi mẹ của Mặc Diệu Dương – Tần Nhan ở. Trong kệ tủ, tìm thấy một cuốn album. Thuận tay lật vài trang, quả thật có nhìn thấy đằng sau bức ảnh Tần Nhan trẻ trung có một đôi vợ chồng đang đứng.
Từ năm của bức ảnh và diện mạo thì thấy đôi nam nữ trung niên này chính là ba mẹ của Tần Nhan. Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên đó, trong lòng mô phỏng gương mặt của ông cụ.
Thật trùng hợp, An Đình Đình ở trong cuốn album, phát hiện một lá thư ố vàng.
Mở ra xem, lại là một bức thư gia đình.
Nội dung là những lời thâm tình, nhớ nhung quan tâm, trong đó nhắc đến tất cả mọi chuyện của nhà họ Phong ở Giang Nam, cùng những vấn đề khác. Từ nét chữ này mà suy đoán, quả thật giống với nét chữ trong bức thư mà An Đình Đình nhận được.
Do đó, An Đình Đình chắc chắn, người gửi cho cô bức thư này chính là ông ngoài của Mặc Diệu Dương. Chỉ là, tại sao ông cụ không đích thân đến nhà họ Mặc chứ?
An Đình Đình nghĩ đi nghĩ lại, chắc là ông cụ vì cái chết của Tần Nhan mà không buông được.
Cô thu thập đơn giản, sửa soạn bản thân, nói với mẹ Dung một tiếng, dẫn theo tài xế và một vệ sĩ ra ngoài, đến địa chỉ để lại ở trong thư.
Xe dừng trước cửa một khách sạn năm sao.
An Đình Đình xuống xe, vệ sĩ muốn đi theo nhưng lại bị An Đình Đình cản lại. Cô nói: “Hai người ở bên ngoài đợi tôi là được rồi.”
An Đình Đình theo bức thư, đến tầng của phòng tổng thống, tìm đến căn phòng đó, ấn chuông cửa.
Không lâu sau, cửa phòng mở ra.
An Đình Đình ngẩng đầu, bỗng cảm thấy trước mắt sáng lên.
Trước mắt quả thật là một ông cụ tóc bạc trắng, nhưng ăn mặc nho nhã, nhìn là biết xuất thân nhà thư hương. Ông cụ có đôi mắt hiền từ, ánh mắt dịu dàng nhìn An Đình Đình, trong mắt có sự khen ngợi, yêu quý và tán thưởng.
Không sai! Người này nhất định là ông ngoại của Mặc Diệu Dương – Tần Phong rồi.
“Ông ngoại, cháu là Đình Đình.” An Đình Đình lịch sự chào hỏi.
“Đứa trẻ ngoan, vào đi.” Tần Phong lộ ra nụ cười từ ái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...