Thì ra bọn họ vừa mới thảo luận, quả thật là chuyện chuẩn bị quay về.
Nhưng, ý kiện hơi không khớp.
Quý Đình Kiêu chủ trương bây giờ thì đi, nhưng Mặc Diệu Dương lo lắng cho thân thể của An Đình Đình còn chưa khỏe, định ngày hôm nay rồi đi. Còn Tiêu Quân lại cảm thấy, tối nay đi là thời cơ tốt nhất.
Mặc dù cứ điểm của Tang Nham bị hủy rồi, nhưng đến nay cũng chưa có nhận được tin tức anh ta đã chết hay chưa. Cũng không thể bảo đảm, hôm qua anh ta có lẽ không có ở nơi đó.
“Diệu Dương, em cảm thấy Tiêu Quân nói có lý.” An Đình Đình cẩn thận suy nghĩ, mở miệng nói.
“Sao nói thế.” Khóe miệng của anh nhếch lên.
An Đình Đình suy tư một lát, nói: “Các anh hành động vào tối qua, bọn họ chắc chắn sẽ có hai nghi hoặc. Thứ nhất, chúng ta sẽ không nhanh như vậy rời đi. Dù sao cho nổ căn cứ của bọn họ, chúng ta rất dễ buông lỏng cảnh giác. Thứ hai, chúng ta đã hành động trong đêm một lần rồi, bọn họ cảm thấy chúng ta sẽ không hành động lần thứ hai nữa.”
Gương mặt Mặc Diệu Dương lộ vẻ khen ngợi: “Bé cưng, em nói rất đúng. Anh cũng nghĩ như thế. Nhưng lại không làm như thế.”
“...”An Đình Đình có hơi cạn lời.
Mặc Diệu Dương bây giờ có hơi khác với Mặc Diệu Dương trong ấn tượng của cô!
Mặc Diệu Dương là người đàn ông vô cùng quyết đoán, một khi nắm chắc thời cơ, sẽ không dễ dàng từ bỏ. Nhưng lần này, cô cẩn thận suy nghĩ, lẽ nào là vì...
“Bé cưng, em bây giờ đang mang thời kỳ đầu. Khoảng thời gian này, em đã rất vất vả rồi, tinh thần của cả ngày hôm qua cũng luôn ở trạng thái căng thẳng. Anh lo lắng thân thể của em không chịu được, cho nên, anh muốn kéo dài mấy ngày, để em khôi phục lại!”
Quả nhiên, Mặc Diệu Dương lo cho thân thể của cô.
An Đình Đình nhíu mày: “Nhưng, Diệu Dương...”
“Được rồi, chuyện này cứ quyết định như thế.” Mặc Diệu Dương đã chốt hạ thì không dễ gì lay chuyển.
Người đàn ông này chính là như thế, một khí đã quyết định chuyện gì, mười con trâu cũng không kéo lại được.
Chỉ là không biết tại sao, trong lòng cô vẫn có một loại cảm giác bất an, mặc dù Mặc Diệu Dương cả ngày đều ở bên cạnh cô. Cô mặc dù có thể ngửi được mùi hương bạc hà đặc trưng trên người anh, nhưng trong lòng lại không có cảm giác yên ổn.
Màn đêm phủ xuống.
Mặc Diệu Dương sau khi nghe lời cô đi tắm rửa xong thì cùng cô nằm trên chiếc giường lớn.
Tay của anh ấm áp mà dày rộng, khẽ vuốt ve sống lưng mảnh mai của cô, dần dần dỗ cô chìm vào giấc ngủ.
An Đình Đình bị tiếng nổ làm tỉng giấc.
“Bùm---” một tiếng, âm thanh rất lên vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng.
An Đình Đình nhạy cảm, từ trong giấc mơ giật mình tỉnh lại. Khi mở mắt ra, đập vào mắt là bóng dáng Mặc Diệu Dương đứng bên cửa sổ.
“Diệu Dương, đã xảy ra chuyện gì?” Cô kinh sợ hỏi.
Không đợi Mặc Diệu Dương mở miệng, cửa bị người ta dùng sức gõ: “Diệu Dương, Diệu Dương... mau mở cửa.”
Thần sắc của Mặc Diệu Dương từ chừng lạnh lùng nghiêm nghị như lúc này, anh mở cửa ra, là Tiêu Quân.
“Đi mau, Tang Nham sớm đã về đại bản doanh. Hai ngày nay lại dẫn một lượng lớn người cùng trang bị đến. Anh dẫn Đình Đình đi mau.”
An Đình Đình nghe thế, xoay người đi đến bên cạnh An Đình Đình.
Lúc này, An Đình Đình đã mặc xong quần áo, bàn tay to lớn của anh nắm chặt cổ tay của cô, hai người chạy xuống lầu rồi chạy ra bên ngoài.
Lên xe, Tiêu Quân nói: “Chúng ta đi đường nhỏ, con đường nhỏ đó rất khuất, Tang Nham chắc không có phát hiện.”
Mặc Diệu Dương chân đạp ga, đợi mọi người từ bên trong chạy ra.
An Đình Đình đột nhiên nghĩ đến một chuyện, cô từ trên cổ tay giật chiếc lắc Tang Nham ép cô đeo ra. Cô ném chiếc vòng ra bên ngoài.
Trong bóng tối, chiếc lắc tay phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Cùng lúc đó, lại một tiếng ‘bùm’ phát ra
Ánh mắt của An Đình Đình nhìn cảnh căn nhà bị lửa thiêu đốt.
Trong biển lửa ngập trời, mắt của An Đình Đình nheo lại bỗng trong mắt xuất hiện bóng dáng của một cô gái gầy yếu, bị biển lửa nuốt chửng.
“Tiểu San---” An Đình Đình mở to hai mắt, hét lên một tiếng...
Thời tiết của thành phố G âm u mưa rả rích. Từng đám mây đen ùn ùn kéo tới, giống như sắc đen phủ kín bầu trời, đè nén khiến người ta không thở được.
Mấy chiếc ô đen, che trên đỉnh đầu.
Khu nghĩa trang.
Mặc Diệu Dương, An Đình Đình cùng một số người của bọn họ, mỗi người đều mang tâm trạng nặng nề, làm lễ truy điệu cho Mạnh Yến San đã chết.
Những hạt mưa sắc bén rơi xuống, tẩy rửa những bụi bẩn trên mặt đất.
Bên tai truyền đến tiếng khóc xé lòng của ba mẹ Mạnh Yến San.
Mạnh Yến San táng thân trong biển lửa, được đội cảnh sát đặc nhiệm của thành phố G phong tặng thành liệt sĩ. Người của nhà họ Mặc cho nhà họ Mạnh một khoản trợ cấp khổng lồ. Nhưng người đã mất rồi. Cho tiền nhiều nữa, cũng không thể làm nguôi ngoai nỗi đau trong lòng ba mẹ Mạnh Yến Sơn.
Tất cả mọi thứ của nhà họ Mặc đều tốt. Cơ thể của Mặc Viên Bằng, trải qua điều dưỡng chăm sóc tỉ mỉ của bác sĩ, đã hoàn toàn khôi phục.
An Đình Đình đứng ở bên cửa sổ sát đất ở Ngô Đồng Uyển, nhìn hàng cây sâm trồng thành hàng trong uyển. Bất tri bất giác, tầm mắt trở nên mơ hồ. Trong đầu xuất hiện gương mặt và giọng nói của Mạnh Yến San.
“Bé cưng.” Mặc Diệu Dương đi đến sau người cô, ôm cô vào lòng.
Cơ thể của An Đình Đình dựa vào trong ngực của anh, giọng nói mang theo bi thương: “Cô ấy cứ đi như thế.”
“Đây là anh nợ cô ấy.” Giọng nói của Mặc Diệu Dương cũng có hơi thâm trầm, khàn khàn.
“Thi thể của Tiểu San tìm thấy chưa?” Giọng nói của An Đình Đình run run.
“Chưa.” Giọng nói của anh cũng mang sự tắc nghẹn, cổ họng khó khăn được nuốt xuống.
“Diệu Dương, đồng ý với em, mặc kệ có khó khăn cỡ nào, thi thể của Tiểu San nhất định phải tìm được. Chôn cất cô ấy ở trong nước, để cô ấy được yên nghỉ.”
“Anh nhất định sẽ làm như thế!”
Tất cả mọi người đều vì sự hy sinh của Mạnh Yến San mà tâm trạng đều trở nên nặng nề.
Nhưng đau thương thì đau thương, chuyện nên làm vẫn phải tiếp tục đi làm.
Đám người Mặc Diệu Dương vừa về nước, bèn truyền đến tin tức tuyển cử của Quan Bá Thiên sắp được tiến hành. Tính toàn ngày tháng, cũng không nhanh như thế. Nguyên nhân của chuyện này, quá nửa là vì Quan Bá Thiên biết Mặc Diệu Dương đi ra nước ngoài, cho nên nhân lúc anh không ở trong nước, vận dụng một số quan hệ, để tuyển cử tiến hành sớm.
Từ đó có thể thấy. Ông ta nhất định cũng từ trong mở được không ít quan hệ, ngay cả cử chỉ tham gia tuyển cửu cũng đều là người của ông ta.
“Diệu Dương, anh ở lại đi, một mình tôi ra nước ngoài tìm thi thể của Tiểu San. Tôi nhất định phải mang được cô ấy trở về.” Đây là đề nghị của Tiêu Quân.
Khoảng thời gian này, tâm trạng của mọi người đều rất tệ. Từ sắc mặt của anh ta có thể nhìn ra, anh ta thật sự rất mệt mỏi.
“Tôi bắt buộc phải tự mình đi.” Mặc Diệu Dương không nhân nhượng.
Có thể nói Tiểu San là vì anh mới chết. Anh sao có thể khoanh tay đứng nhìn được?
“Nhưng Quan Bá Thiên?” Tiêu Quân cố gắng khuyên.
Mặc Diệu Dương lạnh lùng mỉm cười, nói: “Dù sao chỉ là sơ tuyển mà thôi. Với cả, khoảng thời gian này chúng ta không ở thành phố G, Quan Bá Thiên nhất định đã móc quan hệ rồi. Cho dù chúng ta bây giờ nhúng tay, cũng không thay đổi khả năng ông ta đứng đầu trong lần sơ tuyển.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...