An Đình Đình mặc bộ lễ phục màu bạc, đi vào không gian hoa lệ này hiển nhiên giống như một nữ thần.
Trong phòng ăn rộng lớn, mỗi một vật dụng đều mang hơi thở quý tộc. Người đàn ông mặc bộ vest màu bạc, vóc người hiên ngang, khí thế đặc biệt đó là Tang Nham, đang quay lưng về phía chính sảnh, cằm hơi nâng lên, đang nhìn hình tranh treo trên tường.
Ánh đèn từ chiếc đèn chùm trên đầu chiếu vào, có một nửa chiếu lên người anh ta. Trên người anh ta vốn có khí chất cao quý, lại được mạ một tầng ánh sáng nhàn nhạt, khiến bóng lưng của anh ta nhìn trông càng trở nên bất phàm.
Anh ta nghe thấy đằng sau truyền đến tiếng bước chân, vừa ngoảnh đầu lại, sống lưng bất giác thẳng lên.
Khi bóng dáng xinh đẹp của An Đình Đình đập vào trong mắt anh ta, chỉ thấy lông mày của anh ta hơi nhướn lên, trong đôi mắt sâu thẳm xuất hiện một tia kinh diễm.
Có những cô gái, vẻ đẹp tự nhiên thì đã là mỹ nữ thuần chân. Thêm vài thứ, quả thật chính là đẹp hơn vạn vật. An Đình Đình chính là nữ sinh như thế. Những ngày tháng gả vào nhà họ Mặc, cô đã biết làm sao thể hiện mặt ưu nhã của mình.
Tang Nham mắt không rời khỏi cô, gật gù khen đẹp: “Em thật đẹp.”
An Đình Đình nhìn anh ta, nhàn nhạt nói: “Cảm ơn.” Dứt lời, kéo một chiếc ghế ra, ngồi xuống. Cô sẽ không vì mình ở đây được đãi ngộ tốt mà có chút hảo cảm gì với anh ta cả.
Ở trong lòng cô, Tang Nham chính là kẻ giết người!
Em gái song sinh của Diệu Dương, còn cả những tính mạng vô tội có liên quan đến chuyện này, đều là vì lòng tham của Tang Nham mà chết đi. Nếu muốn truy xét đến tận cùng thì toàn bộ đều do Tang Nham ban cho.
Có điều, thái độ của cô, lại không có khiến Tang Nham cảm thấy phản cảm. Ngược lại, càng khơi gợi dục vọng chinh phục của anh ta. Dù sao, người ở trong tay anh ta, anh ta không sợ cô sẽ chạy mất.
Người đàn ông cũng ngồi xuống, khẽ búng tay một cái, người phục vụ đã bắt đầu đưa đồ ăn tinh tế lên.
Tiêu chuẩn của đồ ăn Pháp, màu sắc món ăn cũng rất đẹp.
Rượu vang đỏ được rót vào ly đế cao, An Đình Đình cầm chiếc ly lên, khóe môi nhếch lên, cười nói: “Tang Nham lão đại, thật sự có nhã hứng. Sao đột nhiên lại nghĩ mời tôi ăn bữa tối trang trọng như này.”
Người đàn ông tuy là người trải qua sinh tử, nhưng lúc này hiển nhiên đã hóa thành một quý ông. Cầm ly rượu, giơ về phía mỹ nhân đẳng cấp nữ thần, cười nói: “Có tâm trạng, tự nhiên muốn cùng cô dùng bữa tối.”
Lẽ nào lần này chỉ là trùng hợp? Chứ không phải như cô đã nghĩ. An Đình Đình cắn môi dưới, nhìn ly rượu ngon trong tay, cười nói: “Vậy có thể hỏi một chút được không, điều gì khiến tâm trạng của anh tốt lên như vậy?”
“Đương nhiên là vì cô rồi.” Người đàn ông mỉm cười ôn hòa.
“Tôi?” An Đình Đình lấy làm nghi hoặc, cười nhạt nói: “Liên quan gì đến tôi.” Trên mặt tuy mang theo nụ cười, nhưng giọng nói lại rất lạnh.
Dáng vẻ này đã tô điểm cho phong thái của một mỹ nữ cao quý lạnh lùng.
Tang Nham vẫn mỉm cười như gió xuân. Nếu như không phải An Đình Đình biết con người của anh ta, cũng sẽ bị nụ cười này của anh ta lừa rồi. Dao nĩa trong tay của anh ta, cứa trên miếng bít tết, sau đó động tác cực kỳ ưu nhã cắt một miếng, nói: “Bởi vì em là vật may mắn của tôi.”
Vật may mắn? Trong lòng An Đình Đình kêu ‘lộp bộp’? Lẽ nào, anh ta biết Mặc Diệu Dương đang đến đây? Hay là, đã xác định vị trí chính xác của anh rồi?
Thấy dáng vẻ nhàn nhã này của anh ta, giống như hoàn toàn không có chuyện gì cả.
Nhưng An Đình Đình sẽ không lơ là. Sau khi bước chân vào cái giới này, cô bèn biết được, những người này bề ngoài càng thản nhiên thì càng chứng tỏ có chuyện lớn sắp xảy ra.
Cô không có biểu cảm gì để ly rượu vang trong tay xuống. Có những bài học trước cho nên cô không thể không cẩn thận, rượu của người lạ thật sự không uống được. Mà động tác này của cô rốt cuộc đã thu hút sự chú ý của Tang Nham.
“Sao thế? Sợ tôi động tay động chân vào trong rượu à.” Trong mắt Tang Nham ẩn chứa ý cười.
An Đình Đình không phủ nhận.
Cô chú ý thấy, trên bàn ăn đối diện cô còn để một bộ dụng cụ sạch khác. Lẽ nào, tối nay còn có ai sẽ đến tham gia bữa tiệc tối? Cùng lúc đó, cửa lớn được người từ bên ngoài đẩy ra, một người đàn ông đi vào.
An Đình Đình ngoảnh đầu, nhìn về phía người đàn ông kia.
Cô kinh ngạc phát hiện, người đàn ông này lớn lên thật sự rất đẹp. Cặp lông mày tinh tế tựa như tranh vẽ, gương mặt ôn hòa, đôi mắt như nước. Nếu không phải mặc đồ nam, cùng lông mày thấp thoáng lộ ra kia... thật sự có thể so sánh với ‘đệ nhất mỹ nhân’ Quý Đình Kiêu của thành phố G rồi.
Người này là ai? Anh ta có quan hệ gì với Tang Nham?
Người đàn ông đi tới bên bàn ăn, ngồi xuống vị trí đối diện cô.
An Đình Đình ngước mắt thì chạm vào ánh mắt của anh ta. Một đôi mắt thật quen thuộc, dường đã từng nhìn thấy ở đâu rồi. Đặc biệt là trong đôi mắt của anh ta xuất hiện sự căm ghét, giống ánh mắt nhìn thấy lần trước.
Cô nhếch môi, khẽ nói: “Vị này thiết nghĩ chính là anh Trần rồi?”
Liên quan đến Trần Thân, An Đình Đình không phải rất quen. Nhưng tên của anh ta, An Đình Đình lại không lạ. Trước đây khi tham gia bàn bạc của Mặc Diệu Dương, Quý Đình Kiêu và Tiêu Quân có nhắc đến người này.
Trên mặt của Trần Thân vụt qua tia sững sờ, nhưng rất nhanh liền không phục vẻ bình thường. Anh ta hừ lạnh một tiếng: “Biết quá nhiều không phải chuyện tốt.”
Khựng lại vài giây, anh ta đưa tay rút giấy ăn trên bàn ăn, lau sạch năm ngón tay thon dài của anh ta, khớp xương trắng rõ ràng, làn da trắng nõn. Môi hơi mở, nhả ra mấy chữ: “Dễ bị người ta diệt khẩu!”
An Đình Đình sững người. Giọng nói này, cô có ấn tượng. Cô bây giờ ở đây, không phải là nhờ phước của người này sao? Lẽ nào nói, hôm qua chuyện mình bị cưỡng ép bỏ thuốc không liên quan tới Tang Nham? Nhưng nghĩ lại, tên Trần Thân này không phải nghe lệnh của Tang Nham hay sao? Không có căn dặn của Tang Nham, anh ta sao dám làm như thế?
Xem ra, chủ tử có dáng vẻ gì thì sẽ có đầy tớ như thế. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã!
“Tiểu Thân.” Tang Nham hỏi nhíu mày, mở miệng cảnh cáo một câu.
Nhìn ra được, Tang Nham dường như rất không muốn tức giận thật sự với Trần Thân. Cho dù bây giờ cảnh cáo nhưng giọng điệu nhu hòa, lại không mất đi sự sủng ái.
An Đình Đình cụp mắt. Không hiểu, địch ý trong mắt của người đàn ông này từ đâu mà có. Dường như cô với anh ta không có oán hận gì. Vậy tại sao...
Trần Thân nghe thấy tiếng trách mắng của Tang Nham, trong khoang mũi liền hừ lạnh một cái. Giơ tay ném tờ giấy ăn trong tay sang một bên. Biểu cảm trên mặt nói không ra đang giận dỗi hay tức giận.
An Đình Đình thu lại một màn này vào trong mắt.
Trong lòng bỗng thấy ghê tởm một trận. Cử chỉ của người đàn ông này vậy mà giống một cô gái đang hờn dỗi. Lẽ nào anh ta với Tang Nham... Nghĩ đến đây, tâm tư ăn cơm của An Đình Đình một chút cũng không có, dạ dày cuộn lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...