Mặc Diệu Dương trước khi rời khỏi, sớm đã sắp xếp sẵn cục diện này rồi. Chỉ là, anh không ngờ ông nội sẽ bị người ta hãm hại. Anh tìm đến Vân Lang, nhờ anh ta giúp đỡ, ngộ nhỡ khi anh không ở đây nhà họ Mặc gặp khó, xin anh ta hãy ra tay giúp đỡ.
Dù sao, địa vị của An Đình Đình ở nhà tổ của nhà họ Mặc không tính là vững chắc.
Vân Lang lúc đầu đã từ chối. Anh ta rõ ràng bày tỏ mình không muốn tham gia chuyện không liên quan đến mình. Mặc Diệu Dương vì đi vội, không có nói cụ thể gì với anh ta, nhưng lại nói với anh ta, khẩu lệnh điều động của đội cảnh vệ trong nhà tổ nhà họ Mặc.
Và tại sao anh ta lại xuất hiện, bản thân anh ta cũng nói không được nguyên nhân thật sự.
Có lẽ, chỉ là đơn thuần muốn giúp cô gái vừa yếu đuối vừa kiên cường này thôi!
Mặc Cảnh Sơn hơi lạnh trong lòng. Thật sự không ngờ, ông cụ Mặc vậy mà còn để lại một đòn đằng sau. Nhưng, vậy lại như thế nào.
Ông ta âm trầm nói: “Cháu của nhà họ Mặc, chết cũng không chỉ một người rồi, mà một cháu nuôi của cậu, cũng xứng ngăn cản tôi sao?”
“Có lẽ tôi trước đây không xứng, nhưng bây giờ ông không phải người của nhà họ Mặc, mà tôi lại có quyền điều động tùy ý đội cảnh vệ trong nhà tổ nhà họ Mặc mà ông nội để lại cho tôi. Ông tư Mặc... bỏ đi, vẫn là gọi ông là ông tư đi. Mời ông về cho, đạn không có mắt đâu.” Vân Lang mặt mày bình thường, không có một tia khác thường.
Giống như mấy lần An Đình Đình gặp anh ta vậy, giống như một người thoát tục khỏi thế gian này.
Quả nhiên, mặt mày Mặc Cảnh Sơn lộ ra thần sắc bực tức.
Gần như ông ta hôm nay không tính là thắng rồi.
Không lâu sau, cùng lúc đi tới hai người. Một người là người của nhà họ nhà họ Mặc, ngoài ra là một thủ hạ của Mặc Cảnh Sơn. Hai người lần lượt đi đến bên cạnh An Đình Đình và Mặc Cảnh Sơn, nói ra một tin tức chấn động bên tai của bọn họ!
Quan Bá Thiên đến rồi!
Quan Bá Thiên đến, không nghi ngờ gì nữa chính là giúp đỡ Mặc Cảnh Sơn.
Trái tim của An Đình Đình rung lên. Quan Bá Thiên này không phải nhân vật có thể xem thường, ông ta bây giờ chạy đến, thiết nghĩ ở bên ngoài nhà họ Mặc đã bị ông ta bao vây tầng tầng lớp lớp rồi.
Xem ra, hai người này sớm đã câu kết với nhau rồi. Xem ra, thủy ngân dưới gối của ông nội chính là do tên này để vào. Mục đích chính là nhân lúc Mặc Diệu Dương không có ở đây, thừa cơ hành động.
Mà chỉ dựa vào người trong tay Vân Lang, không biết có thể cầm cự được bao lâu với bọn họ.
“Tôi khuyên các người vẫn là đừng giãy giụa nữa, không có tác dụng đâu.” Lông mày của Mặc Cảnh Sơn nhướn lên.
Hôm nay, ông ta nhất định phải lấy được đại quyền của nhà họ Mặc!
An Đình Đình tức giận nói: “Ông tư, ông có biết Quan Bá Thiên này là ai không?”
“Đương nhiên biết.” Mặc Cảnh Sơn dương dương đắc ý nói.
“Ông biết Quan Chi Thu đã sớm câu kết với thế lực bên ngoài? Mà anh trai của bà ta - Quan Bá Thiên lại có thể sạch sẽ đến đâu! Ông có phải cũng muốn tránh tội danh bán nước trên lưng không!” An Đình Đình đang giọng nói.
Sắc mặt của Mặc Cảnh Sơn rõ ràng có hơi thay đổi, nhưng ông ta vẫn thấy may mắn trong lòng, hừ lạnh nói: “An Đình Đình, cô có phải thấy bản thân sắp rớt đài rồi, cho nên nói chuyện cũng bắt đầu loạn rồi không? Cô có biết, nhà họ Quan luôn làm trong ngành chính trị, cô nói như vậy, tính là phỉ báng, phải ngồi tù có biết không.”
“Ha...” An Đình Đình cười lạnh, nói: “Vậy sao? Không biết người tương lai ngồi tù sẽ là tôi hay là ông đây.”
Đang nói, Quan Bá Thiên đến rồi.
Vừa bước vào, nhìn thấy thế cục này, đối với ông ta mà nói, không nghi ngờ chính là thắng lợi lớn nhất. Nghĩ đến cái chết thảm của em gái, trong lòng Quan Bá Thiên lại tỏa ra hận thù vô tận.
“Người đâu, nhốt người phụ nữ này lại cho tôi.” Vừa bước vào, Quan Bá Thiên đã phát huy tác phong giống với Mặc Cảnh Sơn, giọng khách át giọng chủ, vượt quá chức trách!
Vân Lang lúc này cũng không thể xoay chuyển.
An Đình Đình tính được ông tư Mặc sẽ đến, nhưng lại không ngờ, Quan Bá Thiên vậy mà cũng đến. Mà một bộ phận cảnh vệ của Vân Lang đã bị khống chế rồi.
Lẽ nào, tất cả mọi thứ của nhà họ Mặc hôm nay sắp hủy trong tay cô rồi sao.
Bản thân cô chết không sao cả, nhưng Mặc Diệu Dương thì sao? Anh gánh vác sứ mệnh trọng đại. Một khi mất đi địa vị ở nhà họ Mặc, anh sao hoàn thành sứ mạng to lớn đó được? Khó khăn trùng trùng.
Mấy người xông vào trong phòng, đột nhiên bước chân khựng lại. Mắt mở to đầy sự kinh sợ, từng bước từng bước lùi lại.
Quan Bá Thiên phát hiện sự bất thường, đanh giọng quát: “Ngây ra đó làm gì? Lục soát từng phòng cho tôi, nhất định phải tìm ra ông cụ Mặc.”
An Đình Đình nheo mắt, nhìn về phía đó. Cô sững sờ phát hiện, đó chính là phòng của Mặc Diệu Phong. Bọn họ vậy mà ngay cả phòng của anh Diệu Phong cũng vào làm loạn.
Cô đang muốn bước lên trách mắng bọn họ, đột nhiên nhìn thấy người đàn ông từ bên trong chầm chậm đi ra.
Mặt mày của người đàn ông xanh gầy, nhất là do nằm trên giường đã lâu, trên mặt lộ ra sắc mặt không giống người bình thường. Nhưng, ngũ quan, đôi mắt cùng khí chất lương thiện tỏa ra từ trên người anh, An Đình Đình nằm mơ cũng không ngờ, Mặc Diệu Phong cư nhiên lại tỉnh lại.
Hơn nữa, khi nhìn thấy ánh mắt chuyên chú như thế của anh khi nhìn mọi người, An Đình Đình sửng sốt phát hiện, ánh mắt của anh đã không có khác biệt với người bình thường nữa rồi.
Lẽ nào... không thể. IQ của anh cả không phải luôn dừng ở năm 6 tuổi hay sao? Anh ta sao có thể...
Sau khi Mặc Diệu Phong đi ra, trước tiên cho An Đình Đình một ánh mắt chắc chắn. Ánh mắt này, cô không hề xa lạ. Mặc Diệu Dương đã vô số lần dành ánh mắt này cho cô, đó là một loại thông điệp ‘yên tâm, có anh’ dành cho cô!
Sau đó, anh ta lại nhìn sang Vân Lang, không có biểu cảm gì mà gật đầu với anh ta.
Mặc Diệu Phong dưới ánh nhìn chăm chú đến trợn mắt há hốc mồm của mọi người mà đi đến phía sô pha. Sau đó, vững vàng ngồi xuống, giọng nói vẫn ôn nhuận như trước, khiêm nhường, đồng thời, lại mang theo ngữ khí của chủ nhân, nói: “Ông tư, ông Quan, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến Thủy Sam Uyển của tôi làm khách rồi? Lẽ nào không phải là hai người đã hẹn trước rồi chứ.”
Mặc Diệu Phong tỉnh lại, điều này đã đủ khiến mọi người sửng sốt. Thế mà anh ta còn có thể giống như một người bình thường, nói bóng gió với bọn họ, điều này càng khiến mọi người bàng hoàng không thôi!
Phải biết, tất cả mọi người đều biết, Mặc Diệu Phong này đã làm kẻ ngốc mười mấy năm. Mặc Cảnh Sơn và Quan Bá Thiên không có để anh ta vào trong danh sách phải loại bỏ.
Mà hiện nay, anh ta cư nhiên lại khỏe mạnh xuất hiện.
Mặc Cảnh Sơn và Quan Bá Thiên ngây ra ở đó, mắt của hai người đều đổ dồn vào anh ta. Ai cũng không dám tin, vào lúc này, ngồi trước mặt mình, người nói chuyện với mình, thật sự là Mặc Diệu Phong.
Trước sự kinh ngạc sửng sốt của bọn họ, Mặc Diệu Phong rõ ràng lại vô cùng trấn tĩnh.
Anh ta nhàn nhạt nói: “Khách quý đến thăm, còn không mau đi pha trà.”
Mẹ Dung hoàn hồn sớm nhất, bà ta gật đầu: “Vâng... Vâng, tôi bây giờ đi làm.” Dứt lời, xoay người rời đi.
Mặc Diệu Phong nhìn Vân Lang, nói: “Hai vị dù sao cũng là khách của nhà họ Mặc, Vân Lang cậu làm như thế, là lẽ đãi khách sao? Kêu người của cậu lui xuống đi.”
“Vâng, cậu cả.” Vân Lang dường như là người duy nhất trong tất cả mọi người ở đây không cảm thấy sửng sốt trước sự tỉnh lại của Mặc Diệu Phong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...