Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

An Đình Đình đứng dậy, đưa tay vuốt ve trán của Mặc Diệu Phong.

Giống như động tác trước đây lặp lại mỗi ngày, dịu dàng lại cẩn thận.

Xoay người, rời khỏi phòng.

Khoảnh khắc cửa phòng được đóng lại, người đàn ông ngủ say hơn nửa năm dần dần mở hai mắt ra...

Có rất nhiều xe dừng trước cổng của nhà tổ nhà họ Mặc, Mặc Cảnh Sơn từ trong chiếc xe đi đầu bước xuống. Bảo vệ giống như đều nhận được chỉ thị gì đó, không những không ngăn cản Mặc Cảnh Sơn, thậm chí còn rất cung kính nghênh đón.

Mặc Cảnh Sơn mặc đồ truyền thống tối màu, ánh mắt sâu thẳm mà sắc bén. Sải bước trầm ổn mà có lực. Mục tiêu của ông ta rất rõ ràng, đi thẳng về phía Thủy Sam Uyển.

Một đám người, lũ lượt đi đến, đại khái có hơn trăm người.

Mà người phụ nữ sát bên người Mặc Cảnh Sơn, mặc một chiếc váy màu đỏ quyến rũ, trên gương mặt xinh đẹp được trang điểm một cách tinh tế. Mà người phụ nữ này không phải người khác chính là tổng giám thiết kế của Mông Tháp – Lâm Tiêu Tương.

Nhìn thấy Mặc Cảnh Sơn, An Đình Đình không cảm thấy kỳ lạ, bởi vì chuyện này cũng nằm trong dự liệu của cô. Nhưng, cô sao cũng không ngờ, Lâm Tiêu Tương vậy mà cũng cùng đến. Khi nhìn thấy cô như én nhỏ khoác tay Mặc Cảnh Sơn, quan hệ của hai người đã cực kỳ rõ ràng.

An Đình Đình đứng ở trong sân của Thủy Sam Uyển, đằng sau là 10 nam người hầu. Còn đám người mẹ Dung, đã bị cô sắp xếp cho xuống tầng hầm hết. Cô không rõ, ông tư Mặc lần này đến rốt cuộc là bức cung hay là đến diệt khẩu.

Điều cô có thể làm chính là tận lực bảo vệ sự an toàn của mỗi một người.

Cách lan can lạnh lẽo màu sẫm, đôi mắt sắc bén sâu thẳm của Mặc Cảnh Sơn chiếu thẳng vào cô. Mà Lâm Tiêu Tương bên cạnh ông ta, trong mắt lại lộ ra ánh sáng ác độc vô cùng.


“Mở cửa.” Mặc Cảnh Sơn lạnh lùng hạ lệnh.

Từ đằng sau ông ta một vệ sĩ bước ra, mở cửa ra, sau đó cung kính lùi sang một bên.

Trên mặt Mặc Cảnh Sơn vẫn là nụ cười lạnh đắc thắng, cất bước, bước chân trầm ổn. Bá khí kiêu ngạo trên người này giống như ông ta mới là chủ nhân của tất cả mọi thứ.

Đây là lần đầu tiên từ khi An Đình Đình vào Thủy Sam Uyển ở nhìn thấy trong Thủy Sam Uyển có nhiều người như vậy. Mặc dù như thế, Thủy Sam Uyển vẫn không cảm thấy chật hẹp.

Cô đứng thẳng lưng, cổ ngẩng cao, trên mặt mang theo nụ cười lấp lánh như sao, dùng một loại ngữ khí rất bình thường, không khinh không yếu thế nói: “Ông tư, ông dẫn theo đám người này đến Thủy Sam Uyển của tôi là có chuyện gì?”

An Đình Đình nhìn thấy ánh mắt tàn độc của Lâm Tiêu Tương, còn có nụ cười chế giễu trên môi của của cô ta, ánh mắt đó dường như đang nói với cô: ‘An Đình Đình, cô cũng có ngày hôm nay.’

Mặc Cảnh Sơn không nhanh không chậm nói: “Hôm qua nhận được tin tức đáng tin, Diệu Dương ở bên ngoài gặp phải tập kích của phần tử khủng bố, đã hy sinh vì nước rồi.”

“Ông nói cái gì?” Hai chân của An Đình Đình mềm nhũn, suýt nữa ngã đập đầu.

Không thể nào! Cô sao có thể tin tin tức này chứ. Đây nhất định là Mặc Cảnh Sơn đang đánh đòn tâm lý với cô. Mà lúc này, cô lại nhìn thấy sự khinh thường trong mắt của Lâm Tiêu Tương.

Cô không thể ngã xuống như vậy. Mặc kệ tin tức này là thật hay giả, cô đều không thể lộ ra cảm xúc của mình như trước đây.

Cô vẫn bình tĩnh nói: “Ông tư, đồ ăn có thể ăn bừa, nói chuyện thì không thể nói bừa. Diệu Dương hôm kia còn liên lạc với tôi, tình cảnh trước mắt của anh ấy có chút nguy hiểm, nhưng vẫn không phải chí mạng. Phải biết, anh ấy không phải đi một mình.”


Tuy nhiên, Mặc Cảnh Sơn mặc kệ những lời cô nói. Ngửa lên trời thở dài một tiếng, từ từ nói: “Ài--- người ba đáng thương của tôi, anh cả của tôi, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Người đâu, đưa anh cả lại đây.”

“Vâng.” Có người đáp”.

“Khoan đã.” An Đình Đình cao giọng nói. Cô bước lên một bước, đi đến bên cạnh ông tư, nghiêm mặt nói: “Ông tư, tôi tôn trọng thân phận trước đây của ông trong nhà họ Mặc, mới gọi ông một tiếng ông tư. Mặc Chấn Ngôn tuy đã không phải người của nhà họ Mặc nữa, nhưng ông ta lại là bị ông nội và Diệu Dương nhốt lại. Dù muốn thả ông ta ra, hình như còn chưa đến lượt ông ra lệnh.”

Sắc mặt của Mặc Cảnh Sơn tối sầm lại, nói: “Ý của cô lẽ nào là chuyện lớn nhỏ của nhà họ Mặc, còn đến lượt một người phụ nữ như cô quản. Nhớ kỹ, cô bây giờ vẫn chỉ là mợ hai, không phải chủ mẫu của nhà họ Mặc.”

Lâm Tiêu Tương nhấc tay, móng tay sơn màu đỏ, thổi thổi ở bên môi. Ngước mắt, trên gương mặt kiều diễm lúc này mang đến cho người khác vẻ đẹp câu dẫn. Cô ta tiếp tục nhếch môi, giống như đang xem trò hề của An Đình Đình vậy.

Mặc Cảnh Sơn liếc nhìn An Đình Đình với ánh mắt bất thiện, thẳng cổ, sải bước đi vào trong.

Ông tư Mặc quả nhiên không xem mình là người ngoài, bước vào đại sảnh bèn thoải mái ngồi xuống chiếc sô pha ở thượng vị. Lâm Tiêu Tương theo sát ông ta, rõ ràng giống như kéo dính.

“An Đình Đình, hôm nay tôi cũng không nói nhiều gì với cô cả, ba tôi ở đâu? Cô giao người ra đây, tôi sẽ đi, mọi ân oán tuyệt đối không tiếp tục tính toán nữa.”

Giọng điệu này của Mặc Cảnh Sơn hoàn toàn không phải đang thương lượng.

An Đình Đình đứng ở một bên, lạnh giọng bật cười, nói: “Tôi nếu như không đồng ý thì sao?”


“Vậy thì đừng trách tôi dùng thân phận trưởng bối, lấy tội danh bất trung bất hiếu đuổi cô ra khỏi nhà tổ.” Lời nói này của Mặc Cảnh Sơn nói ra giống như chiến thắng trong tầm tay, giống như mọi thứ đều nằm trong tầm khống chế của ông ta.

Mà trong đôi mắt lạnh lẽo đó của ông nhìn vào An Đình Đình tràn đầy sự khinh thường.

Ông ta trước nay không có đặt người phụ nữ này vào mắt, đương nhiên, đây là dưới tình huống Mặc Diệu Dương không có ở đây.

An Đình Đình còn chưa nói chuyện, Lâm Tiêu Tương đã đứng dậy, đi đến trước mặt cô.

Cô ta vẫn rất đẹp, gương mặt trắng nõn, trang điểm tinh tế, môi đỏ quyến rũ, phối cùng bộ váy đỏ diễm lệ trên người cô ta, cùng với ngón tay trắng muốt của cô ta, móng tay sơn đỏ chót, dưới ánh nắng rực rỡ chiếu vào, toát ra vẻ đẹp cao quý.

Còn vẻ cao quý này rốt cuộc toát ra từ trong xương cốt, hay là cô ta cố ý giả vờ ra, không cần nghĩ cũng biết.

Cô ta mỉm cười khinh thường với An Đình Đình, môi đỏ hé mở, nói một câu: “An Đình Đình, cô cũng có ngày hôm nay.”

“Tổng giám Lâm, lâu rồi không gặp, cô vẫn dáng vẻ đó.” An Đình Đình mỉm cười vô hại lại thuần khiết.

Lâm Tiêu Tương hiện lên vẻ nghi ngờ: “Cô có ý gì.”

An Đình Đình hơi nâng cằm lên, nói: “Trước đây cô chính là như này, càng thiếu cái gì thì càng muốn giống người khác mà phô trương cái đó. Nghĩ thử, cô không những vất vả, còn rất đáng thương.”

Lời nói này đã kích thích sâu sắc đến Lâm Tiêu Tương.

Ai cũng biết cô ta bây giờ là người phụ nữ của ông tư Mặc, ai cũng biết ông tư Mặc trước nay chính là người không coi người phụ nữ của mình như nào cả, ai cũng biết vận mệnh cuối cùng của cô ta, chắc giống như Sở Huệ Nhu, sau khi chơi chán thì thành thương phẩm hoặc quân cờ, tặng cho người khác.

Nhưng cô ta không có lựa chọn nào cả!


Nhà họ Lâm đã hoàn toàn bị ông tư Mặc khống chế, cô ta nếu như không cúi đầu đáp ứng ông ta, nhà họ Lâm vĩnh viễn không có ngày trở mình.

Thật ra nhà họ Lâm sớm đã bị thế lực bên ngoài nhìn chằm chằm vào. Chẳng qua là do ba Lâm nhát gan dè dặt, không có ôm hoài bão và dã tâm lớn lao gì, thậm chí ngay cả người của nhà họ Mặc ông ta cũng chưa từng lôi kéo. Cả đời này sống trong cảnh không cao không thấp, thì cũng đủ rồi.

Tuy nhiên, lần Lâm Tiêu Tương vào tù đó, lại mang đến một tai họa hủy diệt cho ba Lâm. Tất cả mọi chuyện, thật ra đều là Mặc Cảnh Sơn nhúng tay, bí mật mua chuộc quan hệ, gỡ bỏ vô số tội danh mà Lâm Tiêu Tương dính phải. Khi cô ta tưởng cuộc đời này đã kết thúc ở đó, Mặc Cảnh Sơn hoa lệ xuất hiện, giống như một đại anh hùng cứu cô ta ra khỏi biển lửa.

Mà tất cả những gì cô ta phải chịu, toàn bộ đều là vì An Đình Đình mà ra. Cô ta biết bản thân đã từng làm chuyện gì, đem tất cả biến thành sự phản kích và báo thù An Đình Đình!

Cuộc sống của cô ta, xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, mặc dù quần áo lụa là, đồ ăn ngon, nhưng lại không có tự do. Cả ngày lắc đầu quẫy đuôi, giống như một con chó mà hầu hạ Mặc Cảnh Sơn, thỏa mãn dục vọng cầm thú của ông ta.

Cô ta hận! Cô ta hận An Đình Đình! Cô ta hận không thể tận tay giết chết cô, chỉ là không có cơ hội mà thôi. Lần bắn lén trước chính là do Quan Bá Thiên sắp xếp. Cô ta muốn tận mắt nhìn thấy cảnh An Đình Đình tim trúng đạn, ngã xuống.

Đáng tiếc, ông trời không có mắt, cô vậy mà không có chết!

Tự tôn trong đáy lòng và không cam lòng đối với hiện trạng, hoàn toàn bị kích phát ra. Cô ta tức giận giơ tay, quăng một cái tát vào má của An Đình Đình.

“Tiện nhân, cô sao còn không chết!”

Một cái tát hạ xuống, người hầu đằng sau An Đình Đình xông đến, bảo vệ chủ tử của nhà mình.

Lâm Tiêu Tương vừa nhìn thấy thế trận này, cười gằn nói: “Các người muốn làm gì?”

Trên gò má của An Đình Đình nóng rát, một cái tát này của Lâm Tiêu Tương đã dùng lực rất lớn. Cô xoay đầu, nhìn sang Mặc Cảnh Sơn, nói: “Ông tư, xem ra ông hôm nay không phải đến bàn chuyện với Đình Đình, ông đến định gây sự, đúng chứ.”

Mặc Cảnh Sơn biết Lâm Tiêu Tương và Sở Huệ Nhu có thành kiến đối với người phụ nữ An Đình Đình này, Sở Huệ Nhu đã bị ông ta tặng đi rồi. Sự nhiệt tình của ông ta bây giờ đều ở trên người Lâm Tiêu Tương này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui