Máy bay trực thăng hạ cánh ở một khoảng đất trống.
Sắc mặt Tang Nham u ám nhảy xuống. Sau đó mấy người đàn ông kéo một người phụ nữ xuống từ khoang trực thăng.
Dọc đường đi, người phụ nữ khóc sướt mướt, hoặc là cầu xin hoặc là uy hiếp.
Người phụ nữ khóc lóc kia là Cốc Nhược Lâm.
Tuy rằng không có ai hành hạ đánh đập nhưng cô ta vẫn sợ muốn chết. Cô ta vốn là cô chủ yếu đuối, mà bây giờ mái tóc rối bời, khuôn mặt tiều tụy, trên mặt đầy nước mắt. Vì vậy dáng vẻ Cốc Nhược Lâm rất chật vật.
“Mấy người là ai? Tôi cảnh cáo các ngươi, tốt nhất là thả tôi ra... Nếu không, Diệu Dương sẽ không tha cho mấy người đâu...”
“Cầu xin mấy người... Thả tôi đi đi... Tôi không biết gì cả, tôi vô tội...”
“Mấy người biết tôi là ai không... Tôi là mợ hai nhà họ Mặc... Mặc Diệu Dương là người đứng đầu gia tộc họ Mặc... Bọn họ sẽ giết sạch mấy người...”
Vừa vào cửa, tên thuộc hạ kia ném cô ta xuống mặt đất.
“Á...” Cốc Nhược Lâm chật vật quỳ xuống đất, lại nhanh chóng bò dậy: “Mấy tên súc sinh này, đồ khốn nạn... Mấy người biết tôi là ai không, tôi là... Á!”
Dọc đường đi Tang Nham kìm nén tức giận. Anh ta nhìn người phụ nữ tuyệt vời kia bay mất, Mặc Diệu Dương đã phá hủy nghiêm trọng căn cứ giám sát của mình, anh ta có thể không tức giận sao?
Người phụ nữ này cứ khóc sướt mướt giống như ba mẹ chết vậy!
Anh ta tức giận quay đầu, tát vào mặt cô ta một cái.
Cái tát này làm cho Cốc Nhược Lâm ngã xuống mặt đất. Cô ta cũng không dám kêu to nữa, chỉ trừng mắt vô cùng hoảng sợ nhìn anh ta.
Tang Nham ghét nhất là loại người phụ nữ chỉ được vẻ ngoài nhưng lại vô dụng này.
“Đưa cô ta đi đi rồi nhốt lại.”
“Vâng.”
Cốc Nhược Lâm giống như mất linh hồn, như con rối bị người ta nắm quần áo kéo đi.
Một lát sau, có người đi vào nói: “Đại ca, toàn bộ căn cứ giám sát kia của chúng ta đã bị phá hủy!”
Tang Nham nghe vậy thì tức giận giơ tay ném ly thủy tinh trên bàn xuống đất, hung dữ nói: “Người phụ nữ kia đâu?”
“Tạm thời không rõ tung tích.”
“Thì ra là muốn đi theo Mặc Diệu Dương đến đây cứu người đúng không?” Khuôn mặt tuấn tú của Tang Nham hiện lên sự u ám.
Chỉ cần bọn họ dám đến thì anh ta sẽ tự tay giết sạch tất cả đàn ông, sau đó làm cho người phụ nữ An Đình Đình kia rên rỉ dưới thân anh ta! Trong đầu anh ta lại hiện lên lần đầu tiên tới gần cô, trên người cô tỏa ra mùi hương mê người giống như thuốc kích thích trí mạng, khiêu khích ý chí của anh ta.
Cho đến bây giờ chưa có bất cứ một người phụ nữ nào làm cho anh ta có cảm giác kỳ diệu đó.
Từ trước đến nay Tang Nham không thích ép buộc phụ nữ, nhưng phụ nữ đều tự nguyện muốn trở thành người của anh ta. Anh ta vốn khinh thường chuyện ép buộc phụ nữ. Nhưng lúc này, anh ta muốn phá vỡ quy tắc đó.
“Truyền lệnh xuống! Bao vây các con đường đi vào núi, cứ một nghìn mét lại sắp xếp người ẩn nấp. Cho dù ai đi tới cũng giết hết.”
“Vâng!”
“Khoan đã.” Tang Nham suy nghĩ một lát nói: “Để ý một người phụ nữ.”
“Đại ca, người phụ nữ gì?”
Tang Nham bực bội liếc anh ta một cái nói: “Phụ nữ còn có phụ nữ gì nữa sao? Nhớ kỹ, hai chân cô ấy có chút không tiện, lại đẹp như tiên nữ!”
Tang Nham cố ý khiến An Đình Đình cởi giày ra. Anh ta đã sớm đề phòng Mặc Diệu Dương nhất định sẽ đuổi đến đó, nhưng cụ thể khi nào thì anh ta không chắc lắm. Một người phụ nữ chân trần thì có thể chạy được bao xa chứ?
Nhưng điều làm cho anh ta không ngờ được là tốc độ của Mặc Diệu Dương rất nhanh. Bọn họ vừa nghỉ ngơi thì anh đã chạy đến. Nhưng anh ta đã sớm chuẩn bị một máy bay trực thăng. Mà khi anh ta đi vào phòng tắm bắt An Đình Đình cùng đi thì lại phát hiện bên trong không có ai cả.
Vòi hoa sen vẫn mở, cửa sổ đóng chặt. Người phụ nữ này đã thoát khỏi đó bằng cách nào.
Nhưng anh ta không thể nghĩ nhiều, lập tức mang theo thuộc hạ vội vàng rời đi.
Dọc đường đi, anh ta nghĩ một vấn đề. Sao Mặc Diệu Dương có thể biết vị trí của anh ta chính xác như vậy. Anh ta nghĩ tới nghĩ lui thì đáp án cuối cùng ở trên người An Đình Đình.
Chắc chắn Mặc Diệu Dương đã gắn một thứ gì đó ở trên người cô, cho nên mới có thể nhanh chóng tìm tới đó một cách chính xác như thế. Vì sao một người đàn ông sẽ gắn thứ đó ở trên người phụ nữ.
Đáp án chỉ có một! Người phụ nữ này vô cùng quan trọng với anh.
Tang Nham lập tức cảm thấy ngày càng thú vị.
Giống như đây là bệnh chung của đa số đàn ông, cho dù người phụ nữ này không thuộc về mình, nhưng chỉ cần mình coi trọng thì mặc kệ đối phương là ai cũng phải tranh giành.
Mà lúc này Tang Nham hiển nhiên đã say mê An Đình Đình.
Còn rốt cuộc người đàn ông của cô là ai thì anh ta không quan tâm. Cho dù dùng mọi thủ đoạn cũng muốn có được!
Tiêu Quân vốn muốn dùng tốc độ nhanh nhất đưa An Đình Đình trở về, sau đó anh ta sẽ quay lại đường cũ giúp đỡ mấy người Mặc Diệu Dương. Nhưng khi anh ta nhìn thấy An Đình Đình say xe trên đường đi thì lập tức nói tài xế lái chậm lại.
Anh ta không muốn An Đình Đình khó chịu nên chủ động nói chuyện phiếm với cô.
An Đình Đình cũng biết anh ta có lòng tốt nên cố gắng phối hợp. Thời gian trôi qua thì cảm giác khó chịu thật sự giảm bớt.
“Khi nào Đình Kiêu trở về?” An Đình Đình hỏi.
“Sau khi em mất tích.” Tiêu Quân nói: “Anh ta điều tra được người trung gian và Mặc Chấn Ngôn nên cố ý theo dõi. Khi anh ta biết người trung gian có liên quan đến Tang Nham thì trở về nói cho chúng tôi biết. Lại không ngờ được vẫn chậm một bước, người xấu đã bắt cóc em.”
Mặc Diệu Dương và người bên cạnh anh không có ai không phải sống trên mũi dao, luôn phải đấu tranh. Sự ác cảm trong lòng An Đình Đình với Quý Đình Kiêu cũng lập tức giảm đi.
Cô lắc đầu, có gắng tươi cười nói: “Tôi không sao.”
“Ừm.” Tiêu Quân gật đầu.
Không khí trong xe lập tức im lặng. Bầu không khí này lại làm cho An Đình Đình cảm thấy có chút xấu hổ. Bởi vì cô cảm giác được Tiêu Quân muốn nói lại thôi.
Cô im lặng chờ đợi, rốt cuộc Tiêu Quân phá vỡ im lặng, hỏi: “Ninh Thanh... Cô ấy có liên lạc với em không?”
Thì ra anh ta hỏi đến Mạc Ninh Thanh. Trong lòng An Đình Đình đột nhiên có chút vui sướng, nhưng sau đó tâm trạng lại có chút mất mác. Cô bất đắc dĩ lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Tiêu Quân lộ ra vẻ xấu hổ: “Đều do tôi. Một cô gái ở nước ngoài, không nơi nương tựa một thời gian dài như vậy...”
“Tiêu Quân, anh cũng đừng quá lo lắng. Gia đình Ninh Thanh không tồi, lần này cô ấy lựa chọn rời đi một thời gian thì giống như đi du lịch với cô ấy mà thôi.”
Tiêu Quân không nói nữa.
Trong một ngôi làng nào đó ở Australia, Mạc Ninh Thanh và người dân địa phương trồng cây trong vườn. Cô đột nhiên hắt hơi, thầm nghĩ, kỳ lạ, có ai nói xấu sau lưng cô sao? Hắt hơi liên tục!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...