Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

An Đình Đình thật lòng cảm kích Mạnh Yến San.

“Cảm ơn cô, Yến San, tôi hiểu tính cách của Quý Đình Kiêu mà.”

Mạnh Yến San nghe thấy thế bèn yên tâm khẽ gật đầu.

Tiêu Quân đáp: “Diệu Dương, chắc chắn Đình Đình đói lắm rồi, cậu định đi ra ngoài ăn chung hay là…” thật ra nửa câu còn lại của Tiêu Quân có ý muốn hỏi cần người mang đồ ăn vào trong lều hay không.

Nhưng anh ta vẫn còn chưa nói dứt lời, Mặc Diệu Dương đã đi đến bên cạnh An Đình Đình rồi dùng một tay bế bổng cô lên, sải chân đi ra ngoài trước ánh mắt của hai người còn lại.

Mới ban đầu, mọi người nghĩ rằng Mặc Diệu Dương bế An Đình Đình đi ăn cơm. Thậm chí An Đình Đình cũng nghĩ là như thế.

Chỉ có điều người đàn ông ấy không hề đi về phía nơi dùng cơm mà lại nhanh chóng đi về một hướng khác.

An Đình Đình ngẩng đầu nhìn góc nghiêng của người đàn ông ấy. Dưới ánh sao lấp lánh, gương mặt của anh trông giống hệt thần linh, không cho phép con người khinh miệt một chút nào. Chỉ có điều dường như gương mặt của anh hơi u ám.

Lẽ nào…vì những lời Quý Đình Kiêu mới nói ban nãy à? Cô hôn môi người đàn ông khác nên anh mới giận sao? Nhưng mà trong tình huống như thế, cô cũng có tự nguyện đâu, cô tránh đi rồi mà. Cùng lắm thì chỉ chạm vào gò má và cổ của cô mà thôi.

An Đình Đình không hiểu nổi anh đang nghĩ gì trong đầu, bởi thế cũng chẳng dám lên tiếng.

Đi chừng mười mấy phút sau, An Đình Đình bị một chiếc hồ lớn trước mắt thu hút sự chú ý. Dưới ánh trăng dịu dàng và những vì sao lấp lánh, bóng của cô đổ xuống mặt hồ, mặt nước sáng trong, trông đến là quyến rũ.


Cùng lúc đó, trong lòng cô cũng phải cảm thán vì ngạc nhiên, người đàn ông này ôm cô đi suốt một đoạn đường dài mà lại chẳng nghe thấy anh thở dốc.

Mặc Diệu Dương đi đến bên cạnh hồ nước, chọn một bờ nước thâm thấp, có một tảng đá lớn bên cạnh bờ hồ rồi cẩn thận đặt An Đình Đình lên đó.

An Đình Đình ngồi trên một hòn đá lớn có thể làm giường, cô ngẩn ngơ nhìn Mặc Diệu Dương. Một hồi lâu sau mới cất tiếng hỏi anh: “Diệu Dương, anh làm gì đó?”

Mặc Diệu Dương cũng không nói gì, anh đi đến bên cạnh hồi nước, vốc ít nước lên đưa đến trước mặt An Đình Đình rồi ra lệnh: “Rửa đi.”

“….” Rửa đi, rửa cái gì chứ. An Đình Đình nhìn anh với vẻ tò mò.

“Những nơi hắn ta đụng đến em đều phải rửa hết toàn bộ.” Giọng điệu của người đàn ông ấy vẫn có vẻ ra lệnh.

An Đình Đình biết rốt cuộc thì lời nói của Quý Đình Kiêu cũng đã ảnh hưởng đến tâm trạng của anh. Cô không dám chần chừ nữa mà lấy nước trong tay người đàn ông ấy rửa má và cổ của mình.

Kể ra thì cũng ngộ thật, thời tiết lạnh như thế này, nơi nào cũng rét căm căm mà nước hồ này vẫn ấm áp một cách quái lạ, không hề lạnh lẽo một chút nào cả.

Mặc Diệu Dương cởi đồ ra, dùng ống tay áo lau nước cho cô. Rồi sau đó, anh tiện tay khoác áo lên người cô, ôm cô vào trong lòng mình.

An Đình Đình cũng chẳng lên tiếng, cô im lặng vùi người vào trong lòng anh.

Lòng tự tôn của người đàn ông đều như thế, người phụ nữ của mình bị gã khác vừa kéo vừa ôm thì có ai thấy dễ chịu đâu. Chuyện này cũng chứng tỏ rằng Mặc Diệu Dương rất quan tâm đến cô.

Người đàn ông ấy cũng ngồi xuống trên tảng đá, anh chỉ mong có thể nhét cả người cô vào trong lòng mình.

“Nếu không phải vì chân em không được dính nước, anh thật sự định xuống hồ nước nóng ngâm cùng em.” Giọng nói dịu dàng của Mặc Diệu Dương chất chứa vẻ tiếc nuối lọt vào tai An Đình Đình.

Mặc Diệu Dương là người duy nhất trên đời này có thể nói những lời trêu cợt một cách nghiêm túc như thế.

An Đình Đình hơi ngạc nhiên, cô nói: “Đây là suối nước nóng hả?”

“Ừm.” Mặc Diệu Dương gật đầu đáp lại cô: “Lúc đến đây đã tìm hiểu địa hình trước, biết rằng ở đây có một suối nước nóng. Thoạt nhìn lại rất giống với hồ nước.”

Ra là như thế! An Đình Đình thầm nghĩ trong lòng.

Mặc Diệu Dương đúng là người đàn ông nhìn xa trông rộng, trước lúc làm việc gì cũng nghĩ kỹ các chi tiết nhỏ một cách rõ ràng và thỏa đáng. Không phải người nào cũng tỉ mỉ được như anh đâu.


Nghĩ đến việc chắc hôm nay anh cũng mệt vì phải cứu mình lắm rồi, chắc chắn cả đêm chẳng chợp mắt. An Đình Đình có thể nhận ra sự mệt nhoài trong ánh mắt của anh. Thế là cô bèn nói: “Anh muốn ngâm suối nước nóng thì xuống đó ngâm đi, em ở đây với anh là được mà.”

An Đình Đình cảm thấy hai người bọn họ đồng bệnh tương lân. Một bị thương ở chân, một người bị thương ở tay. Có điều dường như cánh tay của Mặc Diệu Dương đã gần khỏi rồi.

Vốn dĩ đây chỉ là đề nghị nho nhỏ nhưng không ngờ rằng người đàn ông ấy lại dứt khoát từ chối.

Anh nói: “Nếu như anh xuống ngâm nước, em lại bị người khác bắt cóc nữa thì sao đây.”

“Xì!” An Đình Đình phì cười, cô cũng hơi trách anh vì cẩn thận quá đáng: “Làm gì có nhiều người xấu như vậy chứ.”

“Người xấu ở trong bóng tối còn chúng ta ở ngoài sáng.” Mặc Diệu Dương nói.

An Đình Đình gật đầu. Cô không tài nào hiểu nổi, mình chưa từng ra mặc mà sao Tang Nham lại biết đến sự tồn tại của mình? Hơn nữa, tại sao anh ta biết đêm nay bọn họ sẽ đến Diệu thị? Tất cả những chuyện này có trùng hợp quá rồi không.

Lẽ nào…đột nhiên An Đình Đình nhận ra một chuyện, khi ý nghĩ ấy nảy sinh trong đầu cô, cô bèn nhìn Mặc Diệu Dương với vẻ ngạc nhiên.

Dường như Mặc Diệu Dương cũng đoán được suy nghĩ của cô, anh gật đầu rồi nói: “Đúng vậy đó, có nội gián ở bên cạnh chúng ta.”

“Ai?” An Đình Đình lập tức trở nên cảnh giác.

“Tạm thời vẫn chưa biết rõ.” Sắc mặt Mặc Diệu Dương vẫn có vẻ điềm tĩnh cứ như anh không hề hoảng một chút nào vì chuyện này vậy.

An Đình Đình rất am hiểu tính tình của anh, nếu như anh có thể nói một cách nhẹ nhàng như thế thì đủ để chứng minh anh biết nội gián là ai rồi.

Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi anh: “Diệu Dương, người ấy có quan hệ gì với Mặc Chân Ngôn không?”


Mặc Diệu Dương nghe thấy thế cũng tỏ vẻ đồng ý, anh nói: “Bé cưng, em thông minh quá.”

“Nhưng mà đây là tội bán nước. Làm sao Mặc Chân Ngôn lại làm như thế được.” Ba ruột bắt tay với nội gian, cấu kết với thế lực thù địch từ bên ngoài để hãm hại con ruột của mình, đúng là chuyện không thêt tưởng tượng ra nổi.

“Có lẽ ông ta không biết đối phương phản chiến rồi, đi bán mạng cho thế lực từ bên ngoài.”

An Đình Đình trầm ngâm suy nghĩ: “Cũng có thể là thế.”

Đôi môi mỏng của Mặc Diệu Dương khẽ mím lại, gương mặt anh vẫn có vẻ điềm tĩnh như thể chiến thắng đã nằm trong lòng bàn tay!

An Đình Đình đột nhiên nhớ ra một chuyện, cô nói với vẻ căng thẳng: “Diệu Dương, Tang Nham đã bắt Cốc Nhược Lâm rồi.”

“Anh biết.” Mặc Diệu Dương gật gật đầu.”

“Làm sao bây giờ, cô ấy sẽ không gặp nguy hiểm gì về tính mạng chứ? Dù gì lần này đến đây đã phá hỏng hệ thống giám sát ở đó của anh ta rồi.”

“Chưa chắc chỉ có một cái. Tang Nham kế thừa tài sản của ba, còn có dã tâm hơn cả ba anh ta nữa. Ý định nuốt Nước T của anh ta không phải mới hình thành trong một hai năm nay đâu, nơi này chỉ là một trong những phòng giám sát của anh ta mà thôi.”

“Còn cô Cốc phải làm sao đây?”

Mặc Diệu Dương cúi đầu xuống nhìn An Đình Đình, anh nói một cách chắc nịch: “Anh sẽ cứu cô ấy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui