Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

An Đình Đình ép buộc mình phải tỉnh táo lại, cô cắn chặt hàm răng, không cho âm thanh nói chuyện của mình bởi vì hoảng sợ mà run rẩy.

Cô giả vờ từ bỏ việc giãy giụa, bày ra dáng vẻ có chút thẹn thùng, bĩu môi nói: “Tang Nham anh đừng như vậy mà, anh như thế này cũng chỉ là cưỡng ép thôi, chẳng lẽ để người khác xem thường anh ư?”

“Xem thường thì cứ xem thường đi, tôi không cần người khác coi trọng, bởi vì người xem thường tôi thì đều phải chết hết.”

“...” Người đàn ông này quả thật quá càn rỡ.

Phong cách độc đoán từ trong xương tủy, quả thật không kém gì so với Mặc Diệu Dương

“Ít nhất thì anh cũng để cho tôi nhìn thấy gương mặt thật của anh đi, anh lại mang theo mặt nạ như thế này cũng có chút dọa người rồi đó... tôi căn bản cũng không thể tiến vào bầu không khí được...”

An Đình Đình nói xong câu đó, hận không thể giết chết mình đi, giọng điệu này quả thật là đang làm nũng.

Động tác của người đàn ông bởi vì câu nói đó mà dừng lại, trong đôi mắt tối tăm lại xẹt qua một tia suy nghĩ.

Mà An Đình Đình đúng lúc bắt được vẻ mặt này.

Cô âm thầm thở nhẹ, dù sao thì ngày hôm nay cô cũng phải chết thôi. Cô cũng không muốn làm một con ma chết oan, ít nhất cũng phải biết được cô chết ở trong tay của ai, sau khi cô chết rồi có làm quỷ thì cũng phải lấy mạng của người đó.


Thế là cô nhanh chóng đưa tay ra giật cái mặt nạ ở trên mặt của người đàn ông xuống.

Vừa rớt xuống, hai người bọn họ đều đồng thời sửng sờ.

Dường như là người đàn ông có làm như thế nào cũng không nghĩ tới người phụ nữ này lại lớn gan như vậy, dám tháo mặt nạ của anh ta xuống, trên gương mặt điển trai và lịch lãm của anh ta đang viết đây vẻ kinh ngạc và kinh ngạc.

Gương mặt của anh ta có thể được coi như là cực phẩm, nước da màu đồng toát lên vẻ khỏe mạnh, một đôi mày kiếm đen như mực, đôi mắt u ám toát ra ánh sáng kiêu ngạo, thâm thúy, khiến cho người ta mê muội. Đôi mắt như thế này không thể nhìn thẳng vào được, nhìn một chút thì như thể sắp bị ma lực hút vào, sống mũi cao cao, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng lạnh lùng.

Đây tuyệt đối là nhan sắc tuyệt thế, trong cương có nhu, âm và dương, trong vẻ yêu nghiệt còn mang theo chút ngây thơ, trong vẻ chân thành tha thiết lại mang theo chút tà ác.

An Đình Đình quả thật sắp nhìn đến nỗi ngây người, người đàn ông này quả thật chính là kiệt tác của thượng đế, là sa-tăng được đặc biệt tạo ra để mang tai họa đến cho phụ nữ.

Sau khi kinh ngạc trong một thời gian ngắn ngủi, khóe miệng cong lên một nụ cười đùa cợt, ngả ngớn nói: “Thế nào cô có hài lòng với mặt hàng này không?”

“Hài lòng à?” An Đình Đình cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, có chút nghiêm túc mà gật đầu nói: “Tương đối hai lòng.”

“Vậy thì còn chờ gì nữa, tiếp tục đi.” Người đàn ông dường như rất háo sắc, không kịp chờ đợi mà ôm cái eo thon của cô, tiếp theo là đôi môi nhích lại càng gần.

An Đình Đình lại nhanh nhẹn tránh né.


Tang Nham ngừng lại, lông mi đột nhiên hơi nhíu lại, mắt chăm chú nhìn vào cô, vẻ ngả ngớn trêu đùa lúc đầu đã từ từ chuyển đổi thành cảnh cáo, mà giọng điệu của anh ta lạnh lùng giống như là mưa đá vào mùa đông.

“Cô gái, cô có biết hay không hả, kết cục sau khi gặp bản quân là cái gì hay không?”

An Đình Đình nháy mắt mấy cái, nói: “Là cái gì?”

Anh ta nâng tóc của cô lên đưa đến mũi của mình ngửi ngửi, nói: “Hoặc là làm người phụ nữ của tôi, hoặc là... chết!”

An Đình Đình nín thở, tập trung vào khuôn mặt bình tĩnh của người đàn ông khi anh ta nói chuyện

“Có điều là...” Tang Nham ung dung mở miệng nói, giọng điệu ngã ngớn, nhưng lại mang theo chút thâm tình mà nói: “Cô thơm như vậy, tôi không nỡ để cô chết đi, cho nên cô cũng chỉ có thể làm người phụ nữ của tôi.”

Thần sắc của anh ta, khuôn mặt điển trai của anh ta khi nói chuyện và những lời khen ngợi toát ra từ trong đôi mắt của anh ta, nhìn như thế nào cũng giống như là một chuyện bình thường như vậy. Nhưng mà An Đình Đình cũng không ngốc, mặc dù cô vẫn còn trẻ tuổi, nhưng mà cô cũng không đến mức ngây thơ mà tin tưởng người đàn ông này yêu mình trong lần đầu tiên gặp mình.

Cái này quả thật là quá hoang đường rồi, nếu như thực sự là như vậy, vậy thì Tang Nham này cũng thiếu tình yêu quá đi thôi, mà thực tế lại là ở bên cạnh của anh ta chắc chắn có không ít phụ nữ.

Cô cúi đầu, buông thỏng ánh mắt, trong lòng lại suy nghĩ tiếp theo phải nên đối phó như thế nào đây.


Dù sao thì cô cũng là một cô gái nhỏ yếu ớt, chắc chắn là không đánh lại anh ta. Còn nữa, bây giờ cô đang ở đâu cô hoàn toàn không biết được, đồng thời ở bên ngoài có bao nhiêu người của Tang Nham đang trông chừng nơi này, có mọc thêm đôi cánh cũng khó mà thoát ra ngoài.

Mà suy nghĩ của cô, rơi vào trong đáy mắt của người đàn ông thì lại biến thành do dự.

Anh ta duỗi ngón tay thon dài ra nhẹ nhàng nâng cái cằm sắc nhọn của cô lên, khiến cho cô phải ngước cổ lên nhìn thẳng vào anh ta, trong đôi mắt của người đàn ông giống như cười mà không phải cười còn mang theo chút kiêu ngạo.

Đây chắc chắn là một người đàn ông đã sống tự tin và tự phụ trong một thời gian dài, cũng giống như là Mặc Diệu Dương, không bao giờ cho phép người khác từ chối.

Tang Nham nói: “Cô gái, cô lựa chọn làm người phụ nữ của tôi hay là chết đây.”

Đương nhiên là cô sẽ không lựa chọn cái chết, cô càng không thể nào lựa chọn làm người phụ nữ của anh ta.

An Đình Đình quyến rũ cười một tiếng, đây là lần đầu tiên mà cô lộ ra nụ cười như thế khi ở trước mặt của Tang Nham. Cánh tay phong tình vạn chủng ôm lấy cổ của người đàn ông, khóe mắt xinh đẹp kéo ra, khóe môi hơi giương lên.

Bộ dạng này của An Đình Đình quả thật xinh đẹp như là thần tiên, như là người ở trên trời!

Cho dù Tang Nham là một người đàn ông đã gặp vô số phụ nữ, anh ta cũng không khỏi nhìn đến xuất thần.

Cho đến khi giọng nói dịu dàng như nước, âm thanh yểu điệu như uống phải thuốc kích dục vang lên ở bên tai của anh ta: “Chuyện chết đáng sợ như vậy, đương nhiên tôi không nên lựa chọn rồi.”

Sắc mặt của Tang Nham trầm xuống, nhưng mà trong ánh mắt lại có một loại ánh sáng vô cùng bá đạo, cánh tay của anh ta giống như là cái móc sắt ôm lấy eo của cô, dùng sức kéo cơ thể của cô lại gần mình.


“Vậy thì làm người phụ nữ của tôi đi.”

An Đình Đình nhẹ nhàng nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng, nói: “Nhưng mà... tôi muốn đi tắm.” Nói xong, đôi mắt to vô tội ngập nước nhìn người đàn ông.

Người đàn ông cong môi nở nụ cười, ở đây là địa bàn của anh ta, ở bên ngoài lại có có đội quân phòng thủ dày đặc, anh ta không tin là cô có thể chạy trốn được.

“Ở đó có cửa, đi vào rẽ trái là phòng tắm.”

“Cảm ơn.” An Đình Đình dịu dàng cười một tiếng, cổ tay buông ra khỏi cổ của người đàn ông.

An Đình Đình đi đến cánh cửa đó, Tang Nham đứng nguyên tại chỗ nhìn thật lâu vào bóng lưng yếu đuối của cô, đột nhiên anh ta lại nói: “Cởi giày ra.”

An Đình Đình khẽ giật mình, quay đầu lại, nghi ngờ nói: “Cởi ở đây à?”

“Không sai.” Người đàn ông cười cười.

Ở bên ngoài toàn bộ đều là cỏ dại, cành khô lá héo, cho dù cô thật sự tìm được cơ hội đi ra ngoài thì căn bản cũng không thể chạy quá xa. Một cô gái yếu đuối như vậy, nếu như đi bằng đôi chân trần thì rất nhanh lòng bàn chân cũng đều sẽ bị đâm thủng, sao cô có thể chịu được đau đớn đó.

Nhưng mà An Đình Đình cũng không biết những chuyện này, cô hoàn toàn không biết gì với tình huống ở bên ngoài. Vì để cho người đàn ông lại càng thêm tin tưởng cô, cô vui vẻ gật đầu: “Được thôi.” Thế là cô cởi giày ra ở trước mặt của người đàn ông.

Trên mặt của Tang Nham lộ ra nụ cười hài lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui