"Cô An, người tôi giúp là Diệu Dương, chứ không phải cô. Cô đừng nhầm đối tượng, cho rằng tôi thật sự đang giúp cô!” Tính cách của Mạnh Yến San thẳng thắn như thế, chẳng những không khiến An Đình Đình tức giận, ngược lại càng thêm khâm phục cô ta.
Từ sau khi biết Mặc Diệu Dương, mỗi người phụ nữ xung quanh anh đều rất tâm kế. Lời gì cũng sẽ không nói thẳng chính diện, đều là vẻ ngoài mang dáng vẻ người tốt, nhưng ở sau lưng lại hung hăng đâm bạn một dao.
Lòng dạ ngay thẳng như Mạnh Yến San, chỉ có duy nhất một người.
An Đình Đình gật đầu, hào phóng tiếp nhận: "Thì ra là thế. Tuy nhiên, tôi lại càng nên cám ơn cô!”
Mạnh Yến San không hề che giấu sự khinh bỉ đối với An Đình Đình, nhún vai, nói: "Hừ. Tự mình đa tình."
An Đình Đình cũng không tức giận, vẫn cười như cũ, hỏi cô ta: “Có phải cô rất thích Diệu Dương không?”
Mạnh Yến San rõ ràng là đang ngạc nhiên. Cô ta không ngờ, An Đình Đình lại hỏi thẳng vào vấn đề như vậy. Mạnh Yến San là ai? Một nữ cảnh sát tư thế hiên ngang, chưa bao giờ nói đến chuyện mất bình tĩnh.
Cô ta nhướng mày, khiến cho người ta có loại cảm giác không bị trói buộc và sảng khoái, thoải mái thừa nhận: "Không sai, tôi thích thích Diệu Dương, vậy thì thế nào. Tôi cũng không có ý định tranh giành với cô!”
Suy nghĩ một lát, dường như lời này có điểm không thích hợp, vậy nên cô ta bổ sung thêm một câu.
"Cho dù tôi muốn tranh giành với cô, cô chắc chắn sẽ thua không thể nghi ngờ!”
An Đình Đình mím môi cười yếu ớt, nói: "Tôi cũng cho là như vậy."
"..." Lần này lại đến phiên Mạnh Yến San ngại ngùng.
An Đình Đình mang nét mặt vui cười, tiếp tục nói: “San San hào phóng thiện lương, thực chất bên trong lại có tinh thần trọng nghĩa mà những người phụ nữ khác đều không có. Cô rất hấp dẫn người khác, tôi tin rằng, nếu như khi đó cô có thể to gan thổ lộ với Diệu Dương, tôi nghĩ cũng không có chuyện Cốc Nhược Lâm làm gì đâu."
Sắc mặt Mạnh Yến San có chút cô đơn.
"San San, thật ra tôi cũng không có ác ý gì, tôi chỉ muốn nói lời cám ơn chân thành với cô. Hơn nữa, có thể quen biết được một người bạn ưu tú như cô là vinh hạnh của An Đình Đình tôi!”
Mạnh Yến San vốn tưởng rằng cô thấy mình quá quan tâm đến Mặc Diệu Dương, vậy nên mới muốn nói chuyện riêng để cảnh cáo mình vài câu. Cô ta cũng không ngờ, mình nhiều lần chặn họng cô, mà cô vẫn mỉm cười nhẹ nhàng.
Ý chí và sự bao dung này khiến cho cô ta có chút tự ti mặc cảm.
Mạnh Yến San nhìn vào ánh mắt chân thành và sáng ngời của An Đình Đình, nói: "An Đình Đình, cô quả nhiên rất có mị lực. Chẳng trách Diệu Dương lại yêu cô như vậy!”
"Cám ơn cô, San San!” An Đình Đình vui vẻ tiếp nhận lời khen của cô ta, không hề giả vờ ngượng ngùng chút nào.
Điểm này của cô, cũng được Mạnh Yến San rất thưởng thức.
Mạnh Yến San khẽ thở dài một cái, lúc này, hai nguời đã ra đến cửa chính. Bên ngoài cửa lớn, xe cảnh sát của Mạnh Yến San đỗ ở bên ngoài, trên xe còn có người đi chung với cô ta đến đây.
"Có lẽ tôi vẫn luôn rất tự ti!” Mạnh Yến San nhìn nhìn vào chiếc xe đang đỗ ở cổng, như có điều suy nghĩ.
Dưới ánh trăng, đôi mắt An Đình Đình càng trở nên sáng rõ thanh tịnh động lòng người, cô khó hiểu nhìn về phía Mạnh Yến San. Ý đồ muốn đoán ý nghĩa trong lời này của cô ta.
Mạnh Yến San quay đầu, nghiêm túc nhìn cô, nói: “Hãy yêu anh ấy thật tốt!”
An Đình Đình giật mình, tâm trạng khẽ nhúc nhích.
"Phụ nữ yêu anh ấy nhiều như vậy, nhưng ông trời chỉ đem cơ hội này đến cho cô. Vậy nên, Đình Đình, hãy quý trọng cơ hội này, đối đãi với anh ấy thật tốt!”
An Đình Đình thật sự cảm thấy vui mừng vì Mặc Diệu Dương có có thể một hồng nhan tri kỷ như vậy. Cô gật đầu: “Được!”
"Mặc Diệu Dương không phải người đàn ông bình thường, trên người anh ấy gánh vách rất rất nhiều trách nhiệm và lòng tin. Lúc trước khi tôi quyết định đến trường cảnh sát, suýt chút nữa đã trở mặt với người trong nhà. Nhưng tôi dứt khoát kiên trì làm như vậy. Tôi biết, ngoại trừ việc làm như vậy, tương lai tôi làm bất cứ điều gì cũng không thể giúp được cho anh ấy!”
Mạnh Yến San nhớ lại quyết định khó khăn của mình lúc trước, khóe miệng tràn ra một nụ cười khổ sở.
An Đình Đình nhìn chằm chằm vào gương mặt của Mạnh Yến San: "San San, cô vì Diệu Dương trả giá rất nhiều, cũng hi sinh rất nhiều."
Cô cảm thấy, mặc dù cô cũng yêu Diệu Dương. Nhưng so sánh với Mạnh Yến San, tình yêu của cô rất tầm thường.
Nhưng, Mạnh Yến San lại nhẹ nhàng cười một tiếng, lắc đầu, nói: "Không. Đình Đình, cô không hiểu. Tôi cảm thấy tôi rất hạnh phúc, rất vui vẻ. Có thể làm những điều cho người tôi thích, có thể giúp anh ấy san sẻ mọi chuyện. Trên thế giới này, còn có chuyện gì có thể có cảm giác hạnh phúc hơn so với chuyện này nữa!”
An Đình Đình không thể không rung động.
Cô đã từng cho rằng, tình yêu của Cốc Nhược Lâm, mới thật sự là yêu. Sau này, cô cảm thấy quá ích kỷ. Sau đó, cô lại cho rằng, tình yêu của Cốc Nhược Lâm, mới thật sự là yêu. Lại sau đó, cô cảm thấy vậy cũng là lừa mình dối người. Bây giờ, cô mới chính thức ý thức được, thật ra tình yêu của Mạnh Yến San với Mặc Diệu Dương, mới thật sự là tình yêu thầm lặng.
Vì cô hoàn toàn không cảm nhận được, Mặc Diệu Dương biết Tiểu San thích anh. Nhiều nhất, trong lòng anh, cô chỉ là một người bạn mà thôi, về phần giới tính, hoàn toàn có thể bỏ qua.
Mà mình thì saao? Tình yêu của cô với Mặc Diệu Dương, so sánh với Mạnh Yến San, thật sự là quá nhẹ nhàng.
Mạnh Yến San thở phào nhẹ nhõm một hơi, giống như phun ra được sự không vui trong lòng nhiều năm, cả người thoải mái hơn rất nhiều. Mạnh Yến San vẫn luôn để tóc ngắn, cả người đã nhẹ nhàng khoan khoái lại trẻ trung xinh đẹp.
Làn da trắng nõn, ngũ quan cũng tinh xảo đến mức không chê vào đâu được. Dáng người xinh đẹp, khí chất không tồi.
Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy nhưng lại làm công việc của những người đàn ông. Mà lý do của tất cả, đều bắt đầu từ tình yêu thầm lặng sâu nặng của cô ta với Mặc Diệu Dương…
Mạnh Yến San quay đầu, hướng An Đình Đình nháy mắt mấy cái, nói: "Đình Đình, thời gian không còn sớm, tôi phải trở về. Đúng rồi, xin lỗi cô vì sự nóng nảy của tôi vừa rồi!”
An Đình Đình gật đầu, tỏ vẻ không bận tâm.
Sau đó, cô đưa mắt nhìn Mạnh Yến San lên xe, mãi cho đến khi chiếc xe rời đi, cô mới xoay người lại.
Trải qua những ngày này, khiến cô nhận thức lại bản thân mình, cũng nhận thức lại mỗi người bên cạnh mình. Nhất là cách nhìn đối với Mặc Diệu Dương, càng có thay đổi nhiều hơn.
Trở lại Thủy Sam Uyển, Mặc Diệu Dương đã tắm xong.
Mái tóc ướt sũng, dưới ánh đèn chiếu rọi lại tỏa ra ánh sáng khỏe khoắn. Hệ thống sưởi ấm trong phòng được bật vừa đủ, trên người người đàn ông chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng. Thân trên ***, cơ bắp căng phồng gợi cảm, làn da màu đồng còn mang theo một vài giọt nước.
Những này giọt nước được ánh đèn chiếu xuống, tỏa ra một chút tia sáng.
Mặc dù An Đình Đình đã nhìn thấy thân thể của anh không chỉ một lần, nhưng mỗi lần đều sẽ đỏ bừng mặt. Thật sự không thể cưỡng lại được sự quyến rũ bẩm sinh của anh. Điểm này, không chỉ riêng vì ngoại hình đẹp mắt mà có được.
Khó trách những người phụ nữ kia đều phát điên và mê muội yêu anh như vậy. Nếu phụ nữ xinh đẹp là báu vật thì người đàn ông trước mặt này chính là yêu nghiệt.
Người đàn ông phát hiện sự ngượng ngùng của cô, đưa tay ôm eo cô, nói: "Bé cưng, tại sao lại đỏ mặt?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...