Ngã tư, đèn chuyển đỏ.
Mặc Diệu Dương dừng xe lại, anh im lặng chờ đợi đèn đỏ qua. Cùng lúc ấy, anh và An Đình Đình nói chuyện một lúc, rốt cuộc tối nay nên ăn cơm ở nhà hay là ra ngoài chúc mừng đây.
“Chúc mừng cái gì?” An Đình Đình nghiêng đầu sang một bên.
Đôi mắt của cô vừa sáng và trong trẻo, tựa như làn nước ấm áp giữa mùa xuân được dẫn vào trong đôi mắt cô vậy, lông mày lá liễu hơi cong cong, cánh mũi nhỏ nhắn xinh xắn, đôi môi hơi mím lại.
Trông cô vừa vô tội lại vừa khiến cho người khác thương yêu.
Mặc Diệu Dương không kềm chế nổi nữa, anh duỗi tay ra nâng cằm cô lên, rồi đặt xuống nụ hôn nồng nàn.
“Đương nhiên là để chúc mừng chúng ta lại về với nhau rồi.” Người đàn ông ấy nói.
“Ha ha.” An Đình Đình không khỏi bật cười thành tiếng.
Đây không phải là lần đầu tiên ở bên cạnh nhau, có gì hay ho đâu là phải chúc mừng, chỉ có điều, nhìn bộ dạng vui vẻ của anh, cô cũng không nỡ dập đi hứng thú của anh ấy. Cô bèn nói: “Vậy anh nói đi, chúng ta phải đi ăn ở đâu đây?”
“Món Tây, món Nhật hay món Hàn, em lựa một cái đi.” Trông Mặc Diệu Dương có vẻ rất hứng thú, anh giống hệt như người mới rơi vào bể tình lần đầu tiên vậy, muốn đi dạo phố, ăn cơm và xem phim với bạn gái.
“Phải rồi! Sau khi ăn cơm xong thì chúng ta đến trung tâm thương mại xem phim nhé.”
“Được rồi.” An Đình Đình cũng cảm thấy có hứng thú, cô nghiêng người về phía anh ấy: “Gần đây có phim nào hay không?”
“Em cảm thấy Chiến Lang 2 thế nào?” Mặc Diệu Dương hỏi.
“Được thì được, nhưng không biết có xếp được thời gian không. Ngô Kinh đẹp trai thật, em đã muốn đi xem từ lâu rồi.” Gương mặt An Đình Đình thấp thoáng niềm hy vọng.
Ngô Kinh? Đẹp trai? Cái tên vừa lùn vừa ốm nhom ấy có cao ráo lực lưỡng quyến rũ như mình hay không?
Mặc Diệu Dương nghe thấy An Đình Đình nói thích Ngô Kinh, anh xịu xuống chẳng vui, thế là bèn đổi ý: “Không được, không được. Chiến Lang 2 là phim đánh nhau, máu me và tàn nhẫn lắm, con gái xem phim này không tốt đâu.”
“Haizz…Có gì mà không tốt. Đây là phim tuyên truyền lòng yêu nước kia mà.” An Đình Đình bĩu môi.
“Thế…Thế chúng ta đi xem tam sinh tam thế thập lý đào hoa đi, thế nào? Nghe nói bộ phim này bán vé chạy lắm, chỉ tiếc là bản điện ảnh không phải Dương Mịch đóng.” Mặc Diệu Dương nói với vẻ tiếc nuối.
An Đình Đình nghe thấy thế, cô nhướn mày: “Dương Mịch? Anh thích Dương Mịch à?”
“Nói thế nào nhỉ…Cũng…Được…” Người đàn ông ấy cố ý kéo dài giọng nói ra, anh nói với giọng du dương: “Gương mặt xinh đẹp, vóc dáng nóng bỏng, quan trọng nhất là giọng nói như cừu bông vậy!”.
An Đình Đình hít sâu một hơi, cô híp mắt lại: “Đó là bộ phim đạo từ đầu đến cuối đấy. Không được, không xem. Chúng ta phải tẩy chay hàng đạo nhái và hành vi ăn cắp bản quyền.”
Không ngờ người đàn ông này lại hiểu biết về minh tinh như thế. Anh ta thích Dương Mịch à? An Đình Đình biết Dương Mịch là mỹ nhân tiêu chuẩn, rất nhiều trạch nam đều coi cô ấy như nữ thần.
Chẳng lẽ Mặc Diệu Dương cũng…Nghĩ đến đây, cô quay sang nhìn anh với ánh mắt chất vấn.
Mặc Diệu Dương lập tức cảm thấy sợ hãi, anh vội vàng nói: “Nhưng nghe nói cô ấy đã phẫu thuật thẩm mỹ rồi, anh không thích.”
“Xí.” Cô cố ý giả vờ, đã lỡ lời rồi mà còn muốn tẩy trắng. An Đình Đình quay đầu đi.
Người đàn ông ấy nâng cằm cô về phía mình, để cô nhìn anh rồi nói với ánh mắt cường điệu và tán thưởng: “Ha ha…cô gái xinh đẹp này có khí chất xinh đẹp bẩm sinh, không tài nào bỏ đi được, phù dung giữa làn nước biếc, lấy thiên nhiên làm trang sức…Không đi làm minh tinh thì tiếc quá.”
Sau khi nói dứt lời, anh sấn lại gần, cố ý tỏ vẻ ngạc nhiên rồi nói: “Ôi trời, không ngờ một cô gái xinh đẹp như vậy lại làm vợ của Mặc Diệu Dương anh.”
“Bớt ba hoa đi.” An Đình Đình bị anh chọc cười, cô đẩy bàn tay đang nắm giữ cằm mình của anh ra.
Cô nghiêng đầu đi, đột nhiên cảm thấy có ai đó đang nhìn mình với ánh mắt vô cùng nóng bỏng, cô đột ngột quay đầu nhìn về hướng đem lại cảm giác cho mình, mới phát hiện ra khuôn mặt của một cô gái ở chiếc xe bên cạnh.
Sở Huệ Nhu! Cô ta trừng to mắt, đôi mắt hằn lên vẻ tức giận và hận thù. Đôi mắt ấy xuyên qua lớp kính cửa sổ xe, soi vào bên trong càng trở nên lạnh lùng đáng sợ hơn nữa.
Cùng lúc đó, đột nhiên đèn xanh sáng lên.
Rõ ràng Mặc Diệu Dương không hề để ý đến thái độ của An Đình Đình, anh khởi động động cơ xe ô tô.
Còn An Đình Đình lại nhìn thấy Sở Huệ Nhu mấp máy môi nói với cô mấy chữ…Tao muốn giết mày! Cô không khỏi rùng mình, cảm thấy nguy hiểm tột cùng như lâm vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc, cô đảo mắt nhìn về phía trước tay lái, không nhìn thấy chính diện mà chỉ thấy sau gáy thôi. Bởi thế cô không dám chắc chắn người đàn ông ấy rốt cuộc có phải ông tư trong nhà họ Mặc, Mặc Cảnh Sơn hay không nữa.
Nhưng mà hình như không giống lắm.
Không phải An Đình Đình sợ Sở Huệ Nhu mà ánh mắt ban nãy của cô ta quá lạnh lẽo và đáng sợ, cho dù cô ta đã đi rồi, nhưng dường như đôi mắt ấy vẫn còn hiện rành rành trong đầu An Đình Đình vậy.
“Bé cưng, em sao thế?” Rốt cuộc Mặc Diệu Dương cũng để ý thấy gương mặt trắng bệch của An Đình Đình, anh vội vàng ân cần hỏi thăm cô.
An Đình Đình nhìn thẳng về trước, đồng tử của cô trừng thật to, hình ảnh hiện lên trước mắt cô vẫn là đôi mắt đáng sợ ấy, đến nỗi cô không nghe thấy cả giọng nói của Mặc Diệu Dương.
“Bé cưng, xảy ra chuyện gì vậy? Mau nói cho anh biết!”
Mặc Diệu Dương dừng xe bên vệ đường, anh xoay người An Đình Đình về phía mình rồi hỏi rối rít.
An Đình Đình dần dần bình tĩnh trở lại, gương mặt anh tuấn của anh dần dần hiện lên trong mắt cô. Cô chậm rãi lắc đầu rồi nói: “Không, không có gì.”
Rõ ràng Mặc Diệu Dương không tin, bàn tay của anh vuốt ve gò má cô rồi nói: “Em biến sắc luôn rồi kìa. Nói cho anh biết đi, khi nãy đã nhìn thấy gì thế?”
An Đình Đình nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Khi nãy em nhìn thấy cô Sở.”
“Sở Huệ Nhu à?” Mặc Diệu Dương hỏi.
“Ừm.” An Đình Đình gật đầu, gương mặt cô trở nên nặng nề.
“Thế khi nãy tại sao lại không nói với anh.”
“Khi nãy gấp quá nên em cũng chỉ nhìn thấy trong vài vây mà thôi. Còn người đàn ông lái xe chở cô ta đi…Em chỉ thấy anh ta xuất hiện thoáng qua thôi, không thấy rõ có phải là ông tư Mặc hay không.” An Đình Đình cố gắng nhớ lại, nhưng cô thật sự không đoán chính xác người đàn ông ấy rốt cuộc là ai.
Gương mặt của Mặc Diệu Dương hơi biến sắc: “Trần Hằng báo cáo lại rằng Sở Huệ Nhu không còn ở chỗ ông tư Mặc rồi.”
An Đình Đình nghe thấy thế, cô hơi ngạc nhiên: “Thế cô ta đã đi đâu.”
Mặc Diệu Dương lại khởi động máy xe, anh nói chậm rãi: “Mặc dù ông tư Mặc háo sắc nhưng không phải là người trọng tình nghĩa, hễ là cô gái được ông ta xem trọng thì ông ta sẽ bất chấp thủ đoạn mà cướp đoạt lấy. rồi sau đó, đợi đến khi ông ta chơi chán, ông ta sẽ vứt bỏ cho người khác.”
An Đình Đình giật mình!
Thảo nào khi nãy ánh mắt Sở Huệ Nhu nhìn mình lại độc ác đến thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...