An Đình Đình hoàn hồn lại, trong đáy mắt cô hiện rõ nét u buồn.
“Chị không sao.”
“Không sao thì tốt.” Mặc Diệu Tuyết cũng thấy rất khó xử, cô bé rất muốn giúp An Đình Đình, nhưng chuyện này thì cô bé có muốn cũng không giúp được.
Nhà tổ của nhà họ Mặc vốn rất phong kiến, mà cô chỉ là một đứa con gái nhỏ, làm sao có thể điều khiển được quyết định của người lớn chứ.
Chỉ là cô bé thực sự cảm thấy bất bình thay cho An Đình Đình.
Chồng của mình mà lại đi tổ chức lễ cưới với cô gái khác? Như vậy thì người phụ nữ nào có thể chịu được?
“Tuyết Nhi, em còn nhớ chuyện em đã từng hứa với chị không?” An Đình Đình cắn môi dưới. Đây là hành động vô thức sau khi trong lòng cô đã đưa ra một quyết định nào đó.
Mặc Diệu Tuyết do dự hồi lâu, cô bé bối rối trả lời: “Chị dâu, chị quyết định thật rồi sao?”
“Không thì sao chứ? Tuyết Nhi, em nói cho chị biết, nếu em là chị thì em sẽ làm thế nào?” An Đình Đình hỏi lại cô bé.
Nghe xong, Mặc Diệu Tuyết im lặng hoàn toàn.
Tuy là cô còn nhỏ, có nhiều chuyện chưa hiểu hết được. Nhưng đối với chuyện này, cô bé ít nhiều cũng thấu hiểu được khó khăn của An Đình Đình. Nếu cô còn ở lại đây thì cuộc sống sau này chắc hẳn sẽ sống không bằng chết!
“Được! Chị dâu, nếu chị đã quyết định thì em chắc chắn sẽ giúp chị. Không cần biết sau này chúng ta có còn gặp được nhau nữa hay không, nhưng... trong lòng Tuyết Nhi chỉ có một người chị dâu là chị thôi.”
An Đình Đình yên tâm gật đầu, nắm chặt lấy tay Mặc Diệu Tuyết.
Có lẽ, điều duy nhất khiến cô luyến tiếc nơi này chính là Tuyết Nhi.
Người giúp việc mang trà Long Cảnh lên, Mặc Viên Bằng mỉm cười, nhấc một chén trà, nhẹ nhàng quẹt nắp vào bên miệng chén.
Cốc Kiến Bân cười ha hả nói: “Ông Mặc, chúng ta sắp trở thành thông gia thực sự rồi, haha.”
Mặc Viên Bằng cười nhạt đáp lại: “Kiến Bân, chúng ta không phải là thông gia sao?”
Cốc Kiến Bân sững sờ, không biết phải trả lời thế nào.
Cốc Kiến Lâm nói: “Trước đây thì đúng là thế, chỉ có điều là sau này sẽ càng thân thiết hơn thôi.”
“Haha, đúng vậy! Ý tôi cũng là như thế đấy.” Cốc Kiến Bân lập tức gật đầu liên tục.
Mặc Diệu Dương ngồi bên cạnh, sắc mặt hờ hững, dường như anh chẳng hề phù hợp với bất cứ thứ gì ở đây, mà chuyện bọn họ đang thảo luận cũng hoàn toàn không liên quan đến anh.
Cốc Kiến Bân đặt chén trà xuống, lặng lẽ nhìn Mặc Diệu Dương, rồi lại liếc qua Mặc Viên Bằng. Ông ta đưa mắt nhìn xuống, đảo một vòng suy xét.
Ông ta lên tiếng: “Ông Mặc, tôi đã chọn được ngày đẹp rồi.”
“Ồ? Chọn ngày nào vậy?”
“Mùng 6 tháng sau. Mong muốn hai nhà họ Mặc và họ Cốc chúng ta trên dưới thuận hòa, ông thấy thế nào?”
“Được! Quả thực là ngày tốt.” Mặc Viên Bằng mỉm cười trả lời.
Cốc Kiến Bân đổi tư thế, giọng điệu nửa thương lượng, nửa quyết định: “Vào ngày cử hành hôn lễ, tôi hy vọng các phóng viên đài truyền hình và phương tiện truyền thông hàng đầu giới giải trí thành phố G có thể tham dự. Theo sát buổi hôn lễ để đảm bảo mọi chi tiết đều có thể đến được với công chúng. Ông thấy sao?”
Đây là kết hôn sao? Đây rõ ràng là ngang nhiên thông cáo thiên hạ, nhà họ Cốc cuối cùng cũng liên hôn với nhà họ Mặc rồi. Từ đó sẽ đạt được mục đích biến nhà họ Cốc thành chủ đề trung tâm sao?
Mặc Diệu Dương đưa mắt xuống cố nén cơn giận, anh nói: “Bác trai, bác làm như vậy, có thực sự là chỉ đơn giản muốn tổ chức hôn lễ không vậy?”
Thực ra Cốc Kiến Bân làm như thế là vì còn một nguyên nhân khác, đó là khiến sự việc này trở nên nổi bật nhất có thể. Sau này cho dù nhà họ Mặc có hối hận thì cũng không thể làm gì được nữa.
Cốc Kiến Bân quả đúng là một con hồ ly lâu năm, làm bất cứ chuyện gì cũng đều tính toán kết cục, ông ta muốn mượn cơ hội lần này để chặn đường rút lui của nhà họ Mặc. Làm như vậy cũng là để lát sẵn đường cho Cốc Nhược chính thức trở thành bà Hai của nhà họ Mặc trong tương lai.
Từ đó có thể thấy, lòng dạ tâm cơ của Cốc Kiến Bân đúng là thâm sâu khó lường.
Mặc Diệu Dương đã rất không vừa lòng với sự tham lam vô độ của Cốc Kiến Bân từ lâu rồi.
Từ trước đến nay, anh luôn có thái độ mâu thuẫn với vị trưởng bối này, có thể nói là rất bất mãn với cách làm người của ông ta. Lúc đầu khi anh chưa có thực lực, ông ta ép Cốc Nhược Lâm không được gả cho anh. Nhưng bây giờ, anh nắm quyền lực trong tay, đủ sức thay đổi tình thế, thì ông ta lại hao tâm tổn sức bắt anh phải lấy con gái của ông ta.
Loại người nịnh nọt bỡ đợ, thấy lợi ích là quên hết tình nghĩa này, Mặc Diệu Dương thực sự coi thường.
“Bác trai, chỉ là tổ chức lễ cưới thôi mà, có cần phải khoe khoang khắp nơi thế không? Nhà họ Mặc tuy là kinh doanh lớn, nhưng trước giờ làm việc gì cũng đều rất khiêm tốn. Bác sắp xếp như vậy là làm trái lại với khuôn phép nhà họ Mặc.”
Mặc Diệu Dương khép léo bày tỏ sự bất mãn trong lòng mình.
Cốc Kiến Bân và Cốc Kiến Lâm nhìn nhau một cái.
Cốc Kiến Bân cười cười, quay sang nói với Mặc Viên Bằng: “Ông Mặc, tôi cũng thấy có chút gì đó không ổn lắm. Nhưng dù gì đây cũng là con gái tôi, tôi không thể gả nó đi một cách không rõ ràng như thế được. Hơn nữa, nhà họ Mặc là gia đình tài phiệt giàu có, hôn nhân là chuyện đại sự, nào có phải trò chơi của trẻ con? Đương nhiên phải đường đường chính chính lấy vợ về chứ, ông xem có đúng không?”
Cốc Kiến Bân dường như đã nhìn trúng vào tâm lý tuổi già sợ chết của Mặc Viên Bằng, cố ý tỏ ra đáng thương, nhưng thực chất là âm thầm chơi trò tâm lý với ông ta.
Ông ta không cần nói cũng hiểu, chuyện của Uy Vũ Đường, trong lòng người nhà họ Mặc không hề niêng kể gì.
Mặc Viên Bằng gật gù, ông ta trả lời, giọng đầy thấu hiểu: “Kiến Bân, ông nói rất đúng, đổi lại nếu là tôi, gả viên ngọc quý trong tay mình đi, thì cũng phải làm cho nở mày nở mặt mới được.”
Mặc Diệu Dương biết ông ta đang nắm được sơ hở của nhà họ Mặc trong tay, nhưng anh thực sự không thể nuốt nổi cơn giận này. Cảm giác bị người ta dắt mũi kéo đi quả thực không dễ chịu một chút nào.
“Con không đồng ý.” Mặc Diệu Dương kiên quyết từ chối.
Khuôn mặt Cốc Kiến Bân sững lại, ông ta lại đảo mắt sang phía Mặc Viên Bằng, giả vờ khó xử: “Ông Mặc, chuyện này...”
Trong đôi mắt của Mặc Viên Bằng đầy vẻ dịu dàng.
Ông vẫy tay, ra hiệu cho Mặc Diệu Dương ngồi xuống nói chuyện, sau đó quay sang nói với Cốc Kiến Bân: “Cháu tôi tính khí như thế đấy, ông cũng biết mà, mong ông đừng trách.”
“Haha... nào có. Tính khí con rể tôi như thế nào, đương nhiên là tôi biết chứ.” Cốc Kiến Bân đeo lên mặt một nụ cười giả tạo.
“Chuyện này cứ thế mà làm đi, toàn bộ nghe theo ý bên nhà ông, được chứ? Nhà họ Mặc chúng tôi sẽ làm theo mọi yêu cầu. À đúng rồi, ngoài ra, riêng tôi sẽ có món quà 300 tỷ, làm của hồi môn cho Cốc Nhược Lâm. Dù sao thì tôi cũng đã theo dõi Nhược Lâm trưởng thành, trong lòng tôi luôn coi con bé như cháu gái ruột của mình.”
300 tỷ, đối với nhà họ Cốc mà nói, đây không phải là một con số nhỏ.
Cốc Kiến Bân nghe nói thế, mắt liền sáng rực như đèn pha.
“Ông Mặc, ông quả thực quan tâm đến chúng tôi quá. Ông chi mạnh tay như vậy, tôi cũng thấy hơi ngại.”
“Haha...” Mặc Viên Bằng lai chằng thèm để tâm đến con số 300 tỷ ấy, “Đều là người một nhà cả, nói câu này không phải nghe xa cách quá sao.”
Cứ như thế, mọi việc đã được quyết định xong xuôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...