Cốc Nhược Lâm đi qua người giúp việc, rồi đi thẳng vào thư phòng Cốc Kiến Bân.
Cô đã tìm kiếm hết những nơi ba cô có thể giấu đồ theo ấn tượng của cô, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Quái lạ, ba sẽ giấu đồ ở đâu chứ?
Thậm chí ngay cả gầm tủ, cô cũng tìm qua rồi.
Chẳng lẽ chú không hề để thứ này ở chỗ ba, mà để ở bên chú ấy?
Không đúng! Cô nhớ, lúc bọn họ nhắc đến chuyện này, Cốc Kiến Lâm còn cố ý căn dặn ba mình, bảo ba mình nhất định phải bảo quản thứ này thật tốt, một khi làm mất nó sẽ tổn thất rất nhiều thứ.
Cốc Nhược Lâm thiếu điều muốn lục tung cả thư phòng này lên để kiểm tra một lượt.
Cô mở ngăn kéo cuối cùng ra, trong lòng nhất thời thất vọng.
“Cốc cốc cốc...” Đúng lúc này, tiếng gõ cửa bỗng vang lên, dọa Cốc Nhược Lâm giật mình lo sợ.
“Ai đấy?” Cô run rẩy hỏi.
Nếu là ba, để ông biết được mục đích quay về đây của cô, chắc chắn cô sẽ bị ông đánh chết. Nhưng cô vừa ngẫm lại thì cảm thấy không có khả năng này. Đây là thư phòng của ba mình, không lý nào ông ấy đi vào mà phải gõ cửa cả.
Quả nhiên, bên ngoài vang lên giọng nói người giúp việc.
“Cô chủ, cô có muốn ở lại đây ăn tối không? Để tôi bảo nhà bếp chuẩn bị thêm món ăn.”
Cốc Nhược Lâm ôm lồng ngực đang đập loạn xạ của mình nói: “Không cần đâu, lát nữa tôi sẽ đi ngay.”
Tiếng bước chân bên ngoài dần đi xa, rất nhanh đã khôi phục lại sự yên tĩnh.
Cốc Nhược Lâm thở phào nhẹ nhõm, lúc thu hồi tầm mắt ra khỏi cửa thư phòng, khóe mắt cô bị một bức tranh thu hút.
Không biết từ khi nào ở bên cửa đã có thêm một bức tranh sơn thủy.
Cốc Nhược Lâm ngẫm nghĩ, trước đây cô luôn tới thư phòng ba chơi, cũng tự tay đóng cửa không cho người khác đi vào, nhưng hình như trước giờ cô chưa từng chú ý tới, từ khi nào nơi này lại treo thêm một bức tranh.
Có lẽ đây là bức tranh của một danh nhân nào đó được ba mua về, cũng có thể là quà người khác tặng.
Nhưng Cốc Nhược Lâm ngày càng tò mò.
Thế là cô đi tới lấy bức tranh xuống.
Quả nhiên sau bức tranh xuất hiện một vết tích. Hình như trên tường có một ngăn bí mật dùng để giấu đồ. Cô bỗng vui mừng, chắc chắn đồ cô cần đang ở đây.
Cô mở ngăn bí mật đó ra, quả nhiên bên trong có đặt một bộ hồ sơ bí mật.
Cô run rẩy mở bộ hồ sơ ra, trên đó viết mấy chữ lớn – Hồ sơ Uy Vũ Đường.
Cuối cùng cũng tìm thấy rồi! Cốc Nhược Lâm không ngừng kích động, tiện tay cho nó vào trong túi xách của mình, rồi mở cửa đi ra ngoài.
Lúc đi tới cổng, cô chạm mặt với mẹ mình đang đi vào trong.
“Ồ, Tiểu Lâm Nhi, con về khi nào vậy? Sao không nói với mẹ một tiếng.” Mẹ Cốc thấy con gái quay về thì tâm trạng rất vui vẻ.
Nhưng Cốc Nhược Lâm thì gấp gáp muốn đi làm chuyện khác: “Mẹ, con về lấy chút đồ thôi, giờ con phải đi ngay.”
“Đứa nhỏ này, đã về nhà rồi sao không ở lại ăn bữa cơm đã rồi đi!” Mẹ Cốc đâu cam lòng để cô đi.
Nhưng Cốc Nhược Lâm còn có chuyện quan trọng hơn phải làm. Trong mắt cô, tình yêu của cô là quan trọng nhất, còn mấy chuyện khác thì có thể tạm thời gác qua một bên.
Cô xem giờ, cũng gần tới rồi, có lẽ lát nữa ba sẽ quay về. Giờ nếu cô còn không đi, chỉ sợ cô sẽ bị ba phát hiện.
“Mẹ, Diệu Dương đang bị sốt, con phải quay về ngay.”
“Hả? Là thế à! Vậy được, con mau về đi. Con nhớ khi nào rảnh thì về đây thăm ba mẹ nhé!”
Mẹ Cốc vẫn lưu luyến tiễn con gái mình ra ngoài.
Cốc Nhược Lâm đang định ngồi lên xe thì chợt nhớ tới điều gì đó, nên nói với mẹ Cốc: “Mẹ, mẹ đừng nói với ba chuyện hôm nay con về đây nhé!”
“Tại sao?” Mẹ Cốc hơi khó hiểu.
“À... tại vì con không muốn ba lo lắng cho con, mẹ cũng biết ba đã rất cực khổ cho gia đình này rồi mà.”
Mẹ Cốc nghe vậy thì cảm thấy, mặc dù con gái đã gả đi lấy chồng rồi, nhưng vẫn quan tâm đến gia đình, nên bà gật đầu đồng ý với cô. Sau đó khi Cốc Kiến Bân quay về, quả nhiên bà không hề nhắc tới chuyện này.
Bên Thủy Sam Uyển cũng biết chuyện Mặc Diệu Dương bị sốt, mẹ Dung thì vô cùng nóng ruột, muốn đích thân tới đó chăm sóc anh. Còn An Đình Đình thì vẫn bình tĩnh như thường.
Nói không chừng đây còn là một cơ hội tốt để cô rời đi.
Nhưng cô tính sai rồi.
Từ khi cô nói với Mặc Diệu Dương rằng, mình muốn rời đi, anh đã bắt đầu cảnh giác. Không những tăng cường người ở xung quanh Thủy Sam Uyển, mà ngay cả cổng nhà họ Mặc cũng có người canh chừng.
Đừng nói là An Đình Đình muốn đi ra ngoài, ngay cả việc bước ra khỏi cổng Thủy Sam Uyển cũng trở nên khó khăn nữa.
Cô thật sự tức đến mức muốn mắng người!
Người đàn ông chết tiệt này, rốt cuộc anh muốn làm gì?
Sắc trời đã ảm đạm, một mình An Đình Đình đi lung tung không có mục đích trong nhà họ Mặc. Bất giác đã đi tới nhà chòi bên bờ sông.
Dưới ánh trăng, nước trong nhà chòi hiện lên ánh bạc lấp lánh.
Một cơn gió lạnh thổi tới, An Đình Đình không khỏi rụt cổ lại.
Cảnh tượng này làm cô không khỏi nhớ tới, trước đây, sau khi cô mới bước vào nhà họ Mặc không lâu, cô cùng Mặc Viên Bằng và Mặc Diệu Dương đã đi tới đây. Những lời ông cụ Mặc nói lúc đó vẫn còn văng vẳng bên tai cô, bảo cô hãy kiên trì dù ở bất kỳ tình huống nào.
Giờ không phải cô không muốn kiên trì, mà do anh tự buông bỏ, nên mặc kệ cô đưa ra quyết định nào, cô cũng không sai, cũng không mắc nợ bất kỳ ai.
Trên đường về, có một chiếc xe điện đang chạy về phía cô.
Đã muộn thế này rồi, chẳng lẽ là ai mới quay về ư? An Đình Đình tò mò ngẩng đầu lên nhìn vào trong chiếc xe đó. Mà lúc này, ở trong chiếc xe đó, Cốc Nhược Lâm cũng đang nhìn về phía cô.
Trong nháy mắt đó, ánh mắt hai người đều mang theo nỗi niềm riêng nhìn về phía đối phương.
“Dừng lại!” Lúc chiếc xe sắp đến gần An Đình Đình, Cốc Nhược Lâm bỗng hét lên.
Xe điện dừng lại ngay, Cốc Nhược Lâm bước xuống xe, đi thẳng tới chỗ An Đình Đình. An Đình Đình cũng đang nhìn cô ta với vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên.
Cốc Nhược Lâm đi tới trước mặt cô, rồi nhếch miệng, giơ một tay lên, lắc lắc ngón tay đeo nhẫn trước mặt An Đình Đình.
“Cô có biết đây là gì không?” Cô ta hỏi.
An Đình Đình chỉ hờ hững nhìn cô ta, chứ không có hành động gì.
Cốc Nhược Lâm lại tự cười nói: “Anh ấy cầu hôn tôi rồi!”
Câu nói này như một thanh kiếm sắc bén, bỗng đâm mạnh vào tim An Đình Đình.
Mặc dù tim cô đang không ngừng run rẩy, nhưng trên mặt cô vẫn nở nụ cười tươi như hoa, dịu dàng như nước.
Cô lạnh nhạt nói: “Vậy thì chúc mừng cô!”
Cốc Nhược Lâm không thể ngờ rằng, cô lại có thái độ này.
Cô ta nhìn An Đình Đình nghi ngờ rồi hỏi: “Cô không tức giận?”
An Đình Đình khẽ nhún vai đáp: “Đây là sự lựa chọn của anh ấy, tôi cần gì phải tức giận?”
Cốc Nhược Lâm không tin, sau khi cô biết Mặc Diệu Dương dẫn người phụ nữ này vào nhà họ Mặc, còn khôi phục thân phận thật của cô ta, cô hận không thể giết chết An Đình Đình, chứ không bình tĩnh như cô ta bây giờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...