Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Bữa tiệc tối nay cũng không phải là một buổi xã giao bắt buộc, chẳng qua chỉ là vì nể đối phương là chiến hữu cũ của ông nội nên mới đành lịch sự có mặt một chút.

Điện thoại riêng trong túi đột nhiên reo lên---

“Cậu hai, mợ chủ cả vẫn chưa về, người được phái đi *** Tháp cũng báo tin tức về, nói mợ chủ cả vốn không có ở công ty *** Tháp."

Mi tâm của Mặc Diệu Dương khẽ cau lại, lúc rời khỏi công ty anh đã gọi điện thoại về nhà hỏi thăm tình hình một chút rồi, người làm nói mợ chủ cả vẫn chưa về nhà, một thực tập sinh nhỏ nhoi dù gì cũng khó tránh phải tăng ca.

Nhưng, cô vậy mà lại không có ở công ty, cũng không có về nhà, vậy cô ấy đi đâu rồi? Gặp mặt với ai? Rồi làm những gì?

Lồng ngực chợt tuôn trào một ngọn lửa giận!


Người phụ nữ chết tiệt này, lá gan cũng thật lớn, ngày đầu tiên lĩnh chứng anh cũng đã cảnh cáo cô, nhất định phải an phận thủ thường, vậy mà mới ngày đầu đi làm đã dám không về nhà rồi? Phải dạy dỗ cô một bài học nhớ đời mới được.

“Tiếp tục tìm, có xới hết đất lên cũng phải tìm được cô ta cho tôi!” Ngữ khí của Mặc Diệu Dương đột nhiên trở nên âm lãnh hơn vài phần.

"Vâng!" Người làm đáp.

Toàn Thân An Đình Đình nóng như lửa đốt, cô không tin một ly rượu vang đỏ bình thường lại có thể khiến cơ thể cô trở nên như vậy.

Trừ phi...

Cô híp mắt lại, ánh mắt dời từ khuôn mặt buồn nôn của Mộ Vô Kỵ sang khuôn mặt của Lâm Tiêu Tương, từ nụ cười như có như không ở nơi khóe miệng cô ta, An Đình Đình đột nhiên kinh hoảng tỉnh rụi!

Cô bị hạ thuốc rồi!

Lâm Tiêu Tương đáng chết, dám dùng thủ đoạn hạ lưu bỉ ổi này để ép cô hiến thân cho lão già thối này, cô ta không sợ trời phạt sao?

“Xin lỗi, tôi có chút không khoẻ, không thể uống nữa.” An Đình Đình nói xong thì đứng dậy định rời khỏi đây.


Nhưng Lâm Tiêu Tương làm sao để cô đi như vậy được, cô ta cũng đứng dậy, một tay túm lấy cổ tay của cô, lạnh lùng ra lệnh: “An Đình Đình, cô ngồi xuống cho tôi, ly rượu này cô phải uống hết cho tôi!”

Cũng chính là nói, hôm nay nếu cô không uống rượu này, không ngủ với ông già kia thì cô sẽ không thể nào ra khỏi cái nhà hàng Ngũ Châu này đúng không? Cô biết, nhà hàng Ngũ Châu này bắt đầu từ tầng năm chính là phòng nghỉ cho khách, bọn họ muốn đưa một cô gái bị ép thuốc kích tình là cô lên trên đó để “xử lý.

Nằm mơ đi! An Đình Đình quay đầu lại, cô đưa mắt hung hăng trừng cô ta, trong đó lộ ra một tia hung dữ.

Nhân lúc Lâm Tiêu Tương đang ngây người, cô liền cầm lấy đĩa rau trộn trên bàn lên ném thẳng vào người Lâm Tiêu Tương.

“Á... chết tiệt!” Trên người Lâm Tiêu Tương chỉ toàn là rau trộn, cô ta mắng một tiếng rồi buông tay ra.

An Đình Đình nhân cơ hội chạy trốn.

“Giám đốc Lâm, đây... là kinh hỉ mà cô cho tôi?” Khuôn mặt già nua của Mộ Vô Ky liền xị xuống.


Lâm Tiêu Tương âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, ngữ khí quyết tâm nói: “Ông Mộ, ông cứ yên tâm, tôi sẽ đi bắt con nha đầu chết tiệt đó lại, nhất định sẽ để cô ta ngủ trên giường của ông, ông muốn giày vò cô ta thế nào thì giày!”

Cô ta đã hạ gấp ba lần thuốc cho An Đình Đình, dược tính vừa nhanh vừa mạnh, cô ta không tin, một nha đầu non nớt sẽ có ý chí lớn đến nỗi có thể kháng cự lại sự phát tác của thuốc kích tình.

An Đình Đình sẽ không thể nào chạy xa được, bên ngoài cũng đã được cô ta bố trí từ sớm rồi, để tránh bị nghi ngờ, cô ta đã đặc biệt phái người đến đây trước để mai phục, mục đích chính là vì sợ An Đình Đình sẽ chạy thoát, bọn họ người đông như vậy sẽ có thể dễ dàng bắt được cô quay về mà thôi!

An Đình Đình là lần đầu tiên đến đây nên cô không biết chỗ nào cả.

Đâu là lối ra, đâu là lối vào, thang máy ở đâu, cô đều không biết, cô chỉ có thể liều mạng chạy đi thôi, cô cũng không dám kêu lên, bởi vì từ lúc bước vào cửa cô đã mang máng cảm nhận được, thỉnh thoảng lại có một tên áo đen lạ mặt nhìn chăm chăm vào cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui