Tiêu Quân rất kinh ngạc, An Đình Đình lại đưa Mặc Diệu Phong theo.
Cũng không phải có gì khác, xuất phát điểm cũng giống với An Đình Đình, sợ anh ta gặp chuyện không may
An Đình Đình khó xử nhìn Mặc Diệu Phong, lại nhìn Tiêu Quân, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, "Tôi cũng không có cách nào."
Mặc Diệu Phong biết Tiêu Quân, nhưng mà lúc này như dũng sĩ đứng ra, ngăn An Đình Đình sau lưng mình, giọng điệu nói
chuyện với Tiêu Quân cũng bất thiện.
"Cậu muốn làm gì? Tôi không cho cậu làm khó Đình Đình, tôi phải tới đây, tôi là chồng của cô ấy, tôi có nghĩa vụ bảo vệ cô ấy!" Mấy từ này, nói là An Đình Đình thiếu chút nữa rớt nước mắt, đồng thời trong lòng cũng có chút áy náy. Chồng của cô, che chở cô, bảo hộ cô như thế, không cho phép bất luận kẻ nào bắt nạt cô. Nhưng cô thì sao, lại lăn giường với em chồng...
Tiêu Quân bị răn dạy, lại á khẩu không trả lời được.
Mục đích lúc trước Mặc Diệu Dương tìm An Đình Đình, chuyện say này, nhóm bạn này đều biết cả. Từ góc độ pháp luật mà nói, Mặc Diệu Phong quả thực là chồng An Đình Đình.
Chồng người ta đứng ra vì vợ mình, ai dám dị nghị?
"Được, tôi không cản." Tiêu Quân đành phải cho phép.
Mặc Diệu Phong nghe thấy, tức giận vừa nãy tan thành mây khói, vui vẻ kéo tay An Đình Đình.
An Đình Đình lúc này cũng có chút sợ hãi, cô lo lắng nhìn Tiêu Quân.
Tiêu Quân hơi gật gật đầu với cô, "Không sao, tôi sẽ nói với bọn họ một tiếng, trọng điểm là xem chừng anh ta."
Xem ra, cũng chỉ đành như vậy.
Ba người quay đầu, đi đến tiệc rượu
Cả đoạn đường đi, đều có thể nghe thấy tiếng violon du dương bên trong. An Đình Đình nhớ đến mấy lân tham gia yến hội trước, tiệc rượu, đây chắc hắn cũng là tiệc rượu xa hoa.
Quả là như thế! Đại sảnh tiệc rượu trang phục hoa lệ, khắp nơi để lộ ra sự thanh nhã của chốn thượng lưu.
Đi vào đại sảnh, ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú trên người An Đình Đình. Đã có người nhận ra cô là một nữ thân của lần tuyển cử lần này rồi.
Không ít người gật đầu chào hỏi cô, An Đình Đình cũng yếu ớt cười, gật đầu lại với từng người.
Sở Huệ Nhu, không hổ là cô cả nhà họ Sở. Cô ta mặc một bộ váy dạ hội màu tím đậm, buộc tóc cao, dáng người cao gầy, toàn thân cũng lộ ra cảm giác cao quý.
Hàng loạt fan chủ động quay chung quanh người cô ta, tiếng ca thán ngưỡng mộ không ngừng vang lên bên tai. Sở Huệ Nhu cũng cũng không vì vậy mà đắc ý quên mình, giơ tay nhấc chân, đều là nguyên tắc của tiểu thư khuê các.
Lúc ánh mắt của cô ta nhìn đến ba người vừa đến thì hơi kinh ngạc. Cô ta không ngờ, An Đình Đình lại đưa tên ngốc Mặc Diệu Phong đến, vậy phải làm sao bây giờ? Sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của cô ta chứ?
"Xin lỗi không tiếp được." Sở Huệ Nhu xin lỗi nhẹ nhàng, tạm biệt với các fan.
Cô ta vội vàng đi tới phòng nghỉ, gọi điện thoại.
Rất nhanh, đầu bên kia điện thoại nhận lấy.
"Cô ơi, làm sao bây giờ? Tiện nhân kia đưa Mặc Diệu Phong đến, có thể chúng ta không tiện ra tay rồi."
"Con nói cái gì? Cô ta thế mà lại đưa Mặc Diệu Phong đến?" Đầu bên kia có một giọng phụ nữ, không cần đoán cũng biết, là
Quan Chi Thu. Trong giọng nói của bà ta có một sự hưng phấn không nói rõ.
"Vậy thì cứ ra tay với cả anh ta. Đã nhiều năm như vậy, Mặc Diệu Dương vẫn luôn bảo vệ người anh ngốc của mình vô cùng tốt, rất nhiều lần ta cũng không tìm được cơ hội ra tay, hôm nay thật sự là ông trời mở to mắt, để ta tiễn anh ta quy thiên"
Sở Huệ Nhu nghe sợ nổi da gà.
"Cô à, cháu chỉ muốn tiện nhân kia chết, về phần Diệu Phong..." Nói cho cùng, cô ta thật sự không phải thương cảm Mặc Diệu Phong, cô ta chỉ là sợ nếu như Mặc Diệu Dương biết được, nhất định sẽ hoài nghi lên đầu mình.
Cô không muốn đeo tội danh giết người trên lưng, tương lai cô còn phải làm con dâu nhà họ Mặc.
"Đứa ngốc, cũng không phải con ra tay, ta phái nhiều người đi như vậy, tuyệt đối không ai nói con ra. Còn có, ta đã nói với một
người trong đó, đến lúc đó sẽ cố ý làm con bị thương một chút, như vậy Mặc Diệu Dương tuyệt đối sẽ không hoài nghi đến con."
"Nhưng mà, con..."
"Đừng có nhưng nhị nữa, bên của con lắm thây nhiều ma, nếu như có người thấy con gọi điện thoại, sau khi xảy ra chuyện sẽ bị hoài nghi. Huệ Nhu, con yên tâm, sau chuyện này, nhà họ Mặc không còn cháu nữa rồi, Mặc Chấn Ngôn sẽ hoàn toàn nghe lời của ta. Đến lúc đó, ta nhất định có biện pháp để con vui vẻ thuận lợi gả vào nhà họ Mặc, trở thành vợ của Mặc Diệu Dương."
Nói chuyện xong, hai con ngươi Sở Huệ Nhu tỏa sáng, đồng tử mở lớn, cả hô hấp cũng lớn hơn..
Cúp điện thoại, Sở Huệ Nhu không hề cố kỵ đi ra ngoài.
“An Đình Đình, chúc mừng cô." Sở Huệ Nhu vui vẻ nhẹ nhàng chúc mừng An Đình Đình.
An Đình Đình đang nói chuyện cùng Mặc Diệu Phong, nghe thấy giọng nói này lập tức kinh hãi, ngẩng đầu nhìn thấy Sở Huệ Nhu giơ cái ly trong tay lên, đang hướng về phía cô.
Trong nội tâm cô giật mình, kéo Tiêu Quân qua, chặn Mặc Diệu Phong, không để anh ta nhìn thấy khuôn mặt Sở Huệ Nhu.
Nhưng, cô cũng tự nhiên giơ cái ly trong tay lên, chạm ly với cô ta, "Cảm ơn."
Rượu hôm nay, cô có thể yên tâm mà uống, bởi vì phàm là rượu rơi vào tay cô, Tiêu Quân sẽ đích thân kiểm tra, bảo đảm không có vấn mới có thể đưa vào tay cô.
An Đình Đình cúi đâu, nhẹ nhấp một ngụm.
Sở Huệ Nhu cũng sợ chính mình bị Mặc Diệu Phong nhìn thấy, nếu như tên ngốc này lại phát điên, vậy mình thật đúng là mất thể diện. Thân thể của cô ta hơi nghiêng, đưa lưng với Mặc Diệu Phong, nói: "An Đình Đình, tôi cảm thấy qua đêm nay, sẽ có phóng viên đến tìm cô."
An Đình Đình nhếch môi yếu ớt cười, nói: 'A? Tìm tôi làm gì? Không phải là giúp tôi làm mối với đạo diễn nổi tiếng nào chứ?
Thực không dám giấu diếm, tôi không có hứng thú với giới giải trí."
Sở Huệ Nhu nhìn dáng vẻ đắc ý, trong nội tâm ngứa ngáy, nhưng không chút biểu hiện ra ngoài. Cô nói: "Đương nhiên không phải, mà là mời ngươi chụp bộ ảnh. Ví dụ như, cây cỏ nhỏ gặp vận may thế nào, lại đứng cùng góc độ với đại thần."
Sắc mặt An Đình Đình hơi đổi, người phụ nữ này mở miệng nói chuyện quả thật không sạch sẽ.
Cô cười nhạt một tiếng, ngẩng đầu, khuôn mặt cười mỉa mai nhìn Sở Huệ Nhu, cũng nói ra: "Nếu thật có bài báo này, tôi nhất định sẽ nói với phóng viên, nữ thần mà mọi người vẫn nhận định, cũng chỉ là một cái bị rơm có hoa không có quả."
"Cô..." Sở Huệ Nhu nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi
An Đình Đình vẫn cười dương dương tự đắc, lại giơ chén rượu trong tay lên, không tỏ vẻ gì, tự mình nhấp một cái. Sau đó, xoay người, dẫn Mặc Diệu Phong rời đi.
Ngực Sở Huệ Nhu lập tức phập phồng, tiện nhân này đã năm lần bảy lượt ngang nhiên khiêu khích cô ta. Dù sao cô ta cũng là không thể nhịn nữa, qua đêm nay, cô sẽ biến mất khỏi thế giới này!
Từ ngày mai trở đi, xem ai còn có lá gan đứng bên cạnh Mặc Diệu Dương!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...