Hà Tú Liên sợ bóng sợ gió một hồi, tinh thần có chút mệt mỏi.
"Khu khu..."
An Đình Đình đau lòng vuốt lưng bà, "Bà nội Hà, đều là Đình Đình không tốt, làm bà chịu uất ức." Nói đến đây, vành mắt ửng hồng.
Lúc rời khỏi nơi này, cô đã sáu tuổi rồi, trí nhớ từng đoạn nhỏ lờ mờ, đều là sự quan tâm chăm sóc của Viện trưởng Hà với cô. Phần ân tình này chưa báo đáp, lại làm cho bà bị tổn thương lần nữa, trong lòng An Đình Đình cảm thấy vô cùng áy náy.
Hà Tú Liên ho một tiếng, dịu lại cổ họng, mới nhíu mi, khẽ cười nói: “Nha đầu ngốc, không liên quan gì đến con, đều là lỗi của bọn họ. Nếu thật muốn nói có sai, Bà nội Hà kỳ thật cũng có sai. Lúc trước, vợ chồng nhà họ An đến thăm, bà không nên nhìn trúng gia cảnh của bọn họ mà để bọn họ dẫn con đi. Nếu như lúc ấy ta từ chối, cũng không có những chuyện sau này rồi."
"Bà nội Hà..." An Đình Đình chua xót, ôm cánh tay Hà Tú Liên khóc nức nở.
"Ta vốn nghĩ, nha đầu ngốc có thể có một gia đình, không dám làm công chúa thì cũng làm con gái bảo bối của người ta chứ. Ai hiểu được, bọn họ lại là loại người này, bà nội Hà hận không thể... Đầu do bà nội Hà ý niệm trong lúc nhất thời, mới hại Đình Đình ở nhà họ An bị uất ức nhiều năm như vậy."
An Đình Đình khóc lắc đầu, "Không có, không có, bà nội Hà, bà không cần phải tự trách."
Hà Tú Liên mỉm cười, nói: "Ơ ơ, cô nhóc nhà ai đây, sao lại khóc chật vật như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như vậy, khóc thành ra thế này."
An Đình Đình bị chọc nín khóc, mỉm cười. Nhớ rõ khi còn bé, chỉ cần cô vừa khóc, Bà nội Hà cứ chọc cô cười. Trí nhớ lúc còn bé, từng giọt từng giọt nổi lên, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.
"Nha đầu ngốc. Sắc mặt Hà Tú Liên, đột nhiên ngưng trọng lại.
"Bà nội Hà." An Đình Đình cũng bị sự nghiêm trọng này ảnh hưởng, nghiêm túc gọi một tiếng.
"Lúc trước bà nội nói cho con biết, vòng cổ trên người con rất quan trọng, con không vất đi chứ."
"Không có, không có, con vẫn luôn giữ." An Đình Đình liền vội vàng lắc đầu.
Nghe vậy, Hà Tú Liên yên lòng, gật đầu nói: "Giữ lại, có lẽ thứ này có liên quan đến thân thế của con. Có lẽ, tương lai có một ngày, người hữu duyên sẽ gặp nhau lần nữa."
"Dạ." An Đình Đình hai mắt đẫm lệ, nhẹ gật đầu.
"Nha đầu, đồng ý với bà nội Hà, không được hận."
"... Vì cái gì?
"Không nên hỏi bà vì sao. Mọi chuyện trên thế giới này, đều phải có nhân mới có quả. Có một số việc, không thể nhìn bề ngoài, có rất nhiều nhân tố bên trong, tạo thành kết quả không tốt với nhân tố bên ngoài, đúng là bất đắc dĩ, con hiểu không? Bất đắc dĩ a"
Trên đường trở về, An Đình Đình vẫn luôn suy nghĩ lời nói của bà nội Hà.
Bà nói mình không được hận, là nói đến tương lai nếu như có ngày gặp mặt song thân kia, không nên hận bọn họ sao? Nhưng mà, ngày này, bao giờ mới đến...
An Đình Đình đi vào phòng mới, quả nhiên không hề giống với phòng lúc trước của cô
Phòng kia, chỉ có đơn giản bài trí, một cái phòng khách nhỏ, cùng với một cái phòng tắm. Không gian cũng khác, dùng một chữ để hình dung, thì phải là lớn, mỗi một phòng đều rất lớn, nhất là phòng ngủ.
Trên đầu giường hình tròn lớn màu hồng, phủ kín hoa hồng màu đỏ chót, tượng trưng cho tình yêu. Toàn bộ đường viền đồ dùng trong phòng đều là hoa, đẹp đến nao lòng. Cửa sổ sát đất ở hai bên đầu giường, ô vuông, bức màn phân hai
tầng, một tầng sa mỏng màu trắng, một tầng màn che màu tím đậm.
Giường đặt trên tấm thảm màu sáng trong phòng, phòng khách đèn treo thủy tinh Swarovski lớn, ghế sofa da thật, bàn trà thủy tinh, phòng tắm có bồn tắm sa hoa mát xa lớn, đồ dùng hàng ngày cũng là đầy đủ mọi thứ.
Cái này trên cơ bản, hẳn là căn phòng chính thức của mợ cả nhà họ Mặc nên có rồi.
An Đình Đình đưa tay, từ trên giường màu hồng phấn, gỡ một ít hoa ra. Trong không khí tràn ngập một mùi thơm nhàn nhạt, mọi thứ trước mắt, như là một giấc mơ.
Nghe nói bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, lúc cô đi vào chưa đóng cửa.
An Đình Đình đứng dậy, nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy Mặc Diệu Phong và Mặc Diệu Dương đi vào.
Mặc Diệu Phong sải bước đến trước mặt cô, cười tủm tỉm hỏi: "Đình Đình, thích không?”
An Đình Đình 'Ừ một tiếng, nhìn xung quanh gian phòng.
Mặc Diệu Phong lắc đầu, cười nói: "Không phải, tôi là nói cái này." Nói xong, anh ta chỉ chỉ hoa hồng trên giường.
An Đình Đình dở khóc dở cười, thì ra mấy cái hoa này là anh Phong làm cho, không thể tưởng được anh ta lại là một người đàn ông lãng mạn.
"Ừ, thích." An Đình Đình cũng cười, gật gật đầu.
Mặc Diệu Dương cũng đi tới, hỏi câu: "Thích không?”
Lần này hỏi hẳn là mọi thứ trong phòng này, An Đình Đình cũng gật đầu, "Thích."
Là thật lòng thích, căn phòng ảo mộng công chúa như vậy, mỗi người con gái đều sẽ thích. Vốn hôm nay tâm tình rất tệ, sau khi nhìn thấy mọi thứ ở đây, lại mơ ước về một tương lai tốt đẹp.
"Thích là được rồi." Mặc Diệu Dương thản nhiên nói.
Nghiêng người, anh ta nói với Mặc Diệu Phong: "Anh à, chúng ta cũng trở về đi, Đình Đình đi làm cả ngày đã mệt rồi, để cô ấy nghỉ ngơi đi."
"Ừ, được." Mặc Diệu Phong gật gật đầu, lưu luyến không rời tạm biệt An Đình Đình: "Đình Đình, tôi đi về đây, cô không cần phải nhớ đến tôi."
An Đình Đình dở khóc dở cười, đưa tay, vuốt ve đỉnh đầu của anh ta.
Mặc Diệu Phong và Mặc Diệu Dương rời đi, trước khi Mặc Diệu Dương đi, ánh mắt liếc nhìn cô, mặc dù không nói gì thêm, nhưng mà ánh mắt này, dường như truyền tin tức gì đó cho An Đình Đình.
An Đình Đình suy nghĩ một chút, về phòng rửa mặt trước, sau đó mặc đồ ở nhà đã được chuẩn bị trước trong tủ ngà voi, lại đợi một chút, mới đi ra ngoài.
Đi lên sân thượng thì đã thấy người đó đứng ở đó rồi.
Không xong! Lại đến muộn, anh ta sẽ không phải lại sắp lên cơn chứ? Trong lòng nghĩ như thế, có chút bất an.
Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, Mặc Diệu Dương bỗng nhiên quay đầu, nhàn nhạt liếc mắt với cô, sau đó dùng tiếng nói vô cùng trong trẻo nói: "Mặc dù đến muộn, nhưng mà tiến bộ hơn lần trước nhiều, cũng không phải so đo."
An Đình Đình âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cũng may không nổi giận.
"Gian phòng có hài lòng thật không?” Đợi sau khi An Đình Đình ngồi xuống, Mặc Diệu Dương lại hỏi một lần.
"Ừ."' Đâu chỉ là thoả mãn, quả thực là rất hài lòng rồi.
"Có cái gì không hài lòng thì nói ra, có gì anh bảo người sửa lại."
"Không cần, thật sự rất hài lòng, em rất thích." An Đình Đình vội nói.
Mặc Diệu Dương lúc này mới bỏ ý nghĩ này, nhìn khoảng trời mênh *** phía xa, không nói chuyện rồi.
An Đình Đình đột nhiên cảm thấy, dường như mình cũng thích cảm giác này. Trong bầu trời đêm yên tĩnh này, yên lặng ngồi, dù không nói câu nào, cũng rất thư thái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...