Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

An Đình Đình không muốn đồng ý với yêu cầu của cô ta, nhưng năm lần bảy lượt không thể làm ngơ trước sự van xin và tiếng nức nở của An Giai Kỳ.

Không còn cách nào khác, hai người đành phải tránh khỏi ánh mắt của những người xung quanh, sau đó rời khỏi đây.

Trong một quầy bar nhỏ, An Giai Kỳ thút thít: “Đình Đình, em biết không? Mặc dù chị cùng Bùi Minh Lạc ở bên nhau, nhưng chị có thể cảm nhận được, hơn nữa cảm giác này vô cùng mãnh liệt, anh ấy không quên được em, người mà anh ấy yêu... chỉ có em”

An Đình Đình thật sự hối hận vì đã đồng ý ngồi đây với cô ta, bởi vì những chuyện xảy ra suốt khoảng thời gian này khiến cô có chút sợ hãi uống rượu.

“Giai Kỳ, có phải chị hiểu lầm gì rồi không, tôi với Minh Lạc từ lâu đã không liên lạc gì với nhau rồi” An Đình Đình nhẹ nhàng nói.

An Giai Kỳ lắc đâu, ngẩng đầu uống một ngụm rượu: “Em không hiểu được đâu, Đình Đình, chị tin vào trực giác của mình... Anh ấy dù bên cạnh chị nhưng trái tim thì lại không. Có nhiều lần, chị thậm chí còn...."

Nói đến đây, dường như không thể chịu đựng được nỗi đau trong lòng nữa, cô ra ôm mặt khóc òa.

“Ấy ấy, chị đừng khóc, bao nhiêu người đang nhìn kìa” An Đình Đình bỗng chốc lúng túng, không biết phải khuyên như thế nào nữa.

Hình như An Giai Kỳ uống say rôi, rôi lại thêm việc đau thương quá mức, khuyên thế nào cũng không nghe, vừa khóc lóc vừa uống rượu.

An Đình Đình cũng không nói gì nữa, có lẽ trong lòng cô ta thực sự bức bối, khóc lên thì sẽ tốt hơn.

“Em có biết không? Mỗi tối lúc ngủ anh ấy đều...” An Giai Kỳ nói đến đây liên ôm mặt.

Trên trán An Đình Đình tỏ rõ bất lực, đi ngủ thì làm sao? Chẳng lẽ lại không ngủ cùng cô ta? Nhưng mà, trời ạ, chuyện này sao lại nói với cỗ? Tại sao? AAAAAAA.....


“....Miệng anh ấy thốt lên toàn là An Đình Đình em đó, Đình Đình, ngay cả trong mơ anh ấy cũng gọi tên em...”

Gọi tên cô sao? Chuyện gì thế này?

Thật ra cô cũng không hề trách An Giai Kỳ, cô từng nghĩ răng, là cô không đủ bản lĩnh níu kéo Bùi Minh Lạc, để anh ấy say mê An Giai Kỳ, tất cả là do cô không có bản lĩnh, rồi cũng thật tâm chúc cho bọn họ hạnh phúc.

Nhưng hiện tại xem ra, quả đúng như Bùi Minh Lạc đã nói, cái anh ta say mê ở đây chỉ là thân phận nhà họ An của An Giai Kỳ, chứ không phải thật lòng thích con người cô ta.

Điều này cho thấy rằng, An Giai Kỳ mới là người thật sự đáng thương.

“Đình Đình, em uống với chị một ly đi” Hai mắt An Giai Kỳ sưng đỏ, tay nâng ly rượu lên.

An Đình Đình cong môi nói: “Xin lỗi, hôm nay tôi không uống rượu được”

“Thế thì để chị gọi người rót cho em cốc nước nhé?” An Giai Kỳ nói.

Cứ như vậy, An Đình Đình cảm thấy dường như ở đây có âm mưu gì đấy. Hoặc cũng có thể do tâm trạng của cô ta không ổn thật, nhưng nếu giờ cô tự khiến cho bản thân gặp nguy hiểm, há chẳng phải là một mũi tên trúng hai con chim hay sao?

“Không cân, tôi không uống” An Đình Đình một lần nữa từ chối.

Có lẽ là do thấy cô cứng rắn như vậy, An Giai Kỳ trong phút chốc cũng không còn hứng thú gì nữa.

“Ừm... bộ dạng hiện tại của chị, có lẽ không thể quay về trường quay làm việc được nữa”

An Đình Đình xem xét một lát, quả thật như vậy, cả người toàn mùi rượu, hai mắt sưng đỏ, làm sao có thể toát lên được cảm giác duy mĩ được chứ?

“Đình Đình, em dìu chị lên lâu nghỉ ngơi đi, khi nào em quay về thì chào hỏi đạo diễn giúp chị”.

Thấy An Đình Đình còn do dự, cô ta lại một lần nữa khóc lóc thảm thương: “Đình Đình, chị đã như vậy rồi, em không thấy đáng thương hay sao? Vậy mà em vẫn cứ đề phòng chị, chị...”

“Được rồi, tôi đưa chị lên.” An Đình Đình cảm thấy bản thân không uống bất kì thứ gì, chỉ là dìu cô ta lên phòng, tránh việc cô ta leo cầu thang lại trượt chân ngã xuống, chắc sẽ không có chuyện gì đâu.

An Đình Đình dìu An Giai Kỳ lên sởi, ở đây chỉ có 3 tầng nên không có thang máy.

Bên ngoài cửa, An Giai Kỳ xoay xoay nắm cửa, không biết làm thế nào để mở cửa ra.

An Đình Đình muốn rời đi, nhưng đã đến đây rồi, liên giúp cô ta mở cửa ra.

“Cảm ơn em, Đình Đình”

“Không có gì” An Đình Đình thấy trên mặt An Giai Kỳ bày ra nụ cười cảm động liên nhẹ nhàng nói một câu: “Chị nghỉ ngơi trước đi, về đến nơi tôi sẽ nói với đạo diễn”


Nhưng mà, đột nhiên, cô nhìn thấy nụ cười trên mặt An Giai Kỳ thay đổi trong nháy mắt, từ yếu đuối đáng thương liên trở nên dữ tợn.

Chỉ thấy cô ta trợn ngược mắt lên, hung ác nói: “An Đình Đình, mày chết đi!”

An Đình Đình chưa kịp phản ứng gì liền bị An Giai Kỳ mạnh mẽ đẩy vào trong phòng.

Hỏng bét, mắc mưu rồi!

An Đình Đình ngã vào trong phòng, không hề quan tâm đến chỗ đau, gượng bò dậy muốn lao ra ngoài nhưng cửa đã bị An Giai Kỳ đóng lại, sau đó còn khóa ngoài.

“An Giai Kỳ, mở cửa ral”

Bên ngoài cửa, An Giai Kỳ đắc ý cười: “An Đình Đình, mày cứ đợi đấy mà thân bại danh liệt, đến lúc đấy, tao sẽ chờ xem mày dùng cách nào để quyến rũ Minh Lạc. Hừ!”

An Đình Đình dùng hết sức đập cửa, không hề chú ý đến mọi thứ sau lưng.

“Cô gái, đừng phí sức làm gì”

Bỗng nhiên, bóng dáng một người đàn ông xuất hiện sau lưng dọa An Đình Đình sợ hãi một phen, toàn thân run rẩy.

Cô xoay người liên trông thấy 4-5 người đàn ông đang *** và một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế.

Mà người đàn ông trung niên ở trước mặt còn đang câm trong tay một chiếc máy quay.

“Các... các người là ai? Các người muốn làm gì?” An Đình Đình sửng sốt.

“Không gì cả, chỉ là muốn giúp cô đây quay một đoạn clip, giúp cô một đêm thành danh” Người đàn ông trung niên kia chắn hẳn là đạo diễn MV điện ảnh, hắn ta nheo mắt lại, nhìn An Đình Đình một lượt, sau đó gật gù.

“Ông... Ông nói gì?” An Đình Đình biến sắc.


“Còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau giúp người đẹp cởi quần áo đi” Người đàn ông trung niên quát lên.

“Vâng” Mấy tên thanh niên ngay lập tức bày ra các dụng cụ SM, sau đó tiến về phía An Đình Đình.

“Thả tôi ra, thả tôi ra... Ai cho phép các người làm vậy, giữa thanh thiên bạch nhật như vậy mà các người dám làm chuyện phi pháp” An Đình Đình liều mạng vùng vẫy.

Trong lúc hỗn loạn, không biết là ai đã làm đứt dây buộc tóc của cô, mái tóc dài trong phút chốc trở nên lộn xộn. Cô bị mấy tên đàn ông khống chế rồi ném lên giường.

An Đình Đình túm lấy gối rồi đập mạnh vào mặt tên kia.

Người đàn ông trung niên tức giận, bước về phía trước tát thẳng vào mặt cô, mắng: “Kỹ nữ bán thân còn đòi lập đền thờ trinh tiết à, sau khi nhận tiền xong không phải là cun cút đuôi câu xin tao quay phim sao? Hay là tự cho bản thân mình là ngọc nữ rồi”

Cái tát này khiến cho đầu óc An Đình Đình ong ong mơ màng, uất ức nuốt nước bọt nhìn hắn ta.

“Phi, vô liêm sỉ, tôi nói cho các người biết, nếu như hôm nay các người dám động vào một sợi tóc của tôi, các người đều phải chết!”

Có lẽ là do vẻ mặt của cô khi nói những lời này quá mức hung ác, nên những tên kia sững người lại không dám động đậy.

An Đình Đình thấy bọn họ do dự, trong đầu bỗng nảy ra một ý, nói: “Không phải các người muốn tiên sao? Ra giá đi, tôi sẽ cho các người. An Giai Kỳ cho các người bao người, tôi trả gấp đôi”

Quả nhiên, nói đến tiên, mấy tên này một lần nữa do dự. Bọn chúng nhìn về phía người đàn ông trung niên, có lẽ hắn ta chính là đại ca của đám này.

Mà trên mặt tên đàn ông trung niên cũng lộ ra vẻ ngập ngừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui