“Không chỉ là anh em, mà còn là tình địch.”
Tô Uy Long lạnh lùng nói, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao quét lên người tôi. Tôi thức thời ngậm miệng không nói nữa, nhưng trong lòng vẫn lo lắng vô cùng.
[...]
Buổi sáng thức dậy, tôi ngơ ngác nhìn một lượt quanh phòng, không thấy Tô Uy Long đâu. Biết rõ tính cách anh ta xuất hiện thất thường, nhưng tôi tự nhiên lại thấy thiếu vắng. Buổi tối được anh ta ôm cũng không tệ, cảm giác rất an toàn.
Tôi chuẩn bị xong xuôi, tay ôm di ảnh của Tô Uy Long, bước lên xe. Nhà mới của Nhất Long hóa ra chẳng phải xa xôi gì, ở ngay dưới chân ngọn núi này. Anh ấy thay đổi một cách chóng mặt khiến tôi không còn nhận ra nữa.
Xây nhà trên núi không được thì ở nhà dưới chân núi, nhất định phải quanh quẩn cạnh tôi, canh chừng tôi trong tầm mắt. Anh ấy đã nói như vậy.
Đến nơi, tôi phát hiện có rất nhiều khách khứa, chủ yếu là đối tác làm ăn của nhà họ Tô. Tôi thấy rất kỳ quái, nhất là khi nhìn đến bức di ảnh của Tô Uy Long.
Chẳng phải nhà họ Tô luôn giấu người ngoài chuyện họ có hai người con trai sao? Lý do tại sao họ phải giấu tôi không biết, nhưng bao nhiêu người thế này, nhìn thấy di ảnh của Tô Uy Long, chẳng phải mọi chuyện sẽ vỡ lở sao?
Tôi lập tức túm lấy một cái khăn trải bàn gần đó che bức ảnh lại, nhưng không kịp nữa rồi. Một người đàn ông trung niên tiến về phía tôi, biểu cảm trên mặt không giấu nổi kinh ngạc:
“Vị tiểu thư này, sao lại mang theo…”
Giọng nói của ông ta rất lớn, thu hút rất nhiều người nhìn về phía tôi. Đúng lúc này có hai bóng người vọt đến trước mặt tôi như hai cơn lốc, chính là hai bác Tô.
“Linh Linh! Con đang làm cái gì đấy? Tại sao lại mang nó đến?”
Nhìn biểu cảm tức giận của họ, tôi ngơ ngác nhìn về phía Nhất Long đang đứng đằng xa với khuôn mặt thỏa mãn hả hê vô cùng.
Tôi bị lừa rồi! Nhất Long vậy mà lại nỡ lừa tôi! Mục đích của anh ta quá rõ ràng, muốn cho cả thiên hạ biết bí mật của nhà họ Tô, biết đến sự tồn tại của đứa con trai cả đoản mệnh của họ.
Hai bác Tô luôn do dự chưa để Tô Nhất Long ngồi vào vị trí chủ tịch tập đoàn Tô thị, cũng bởi vì họ có một sự thiên vị đặc biệt dành cho Tô Uy Long. Bây giờ mọi chuyện vỡ lở, mọi người đều biết Tô Nhất Long là người thừa kế duy nhất không thể chối cãi. Các cổ đông không phải kẻ ngốc mà lại đi ủng hộ cho một hồn ma thừa kế tập đoàn.
Chiêu này của Tô Nhất Long quá ác mà.
Cả người tôi cứng đơ như tượng, đôi tay nắm chặt bức ảnh, tuy đã được khăn che phủ nhưng mọi người vẫn nhìn chòng chọc vào nó. Bỗng nhiên trong lớp khăn có một bàn tay ai nắm lấy tay tôi, vuốt ve như an ủi:
“Đừng sợ. Chẳng có gì phải sợ cả.”
Nhận ra giọng nói quen thuộc của Tô Uy Long, bình tĩnh, thản nhiên, không coi ai ra gì, không để ai vào mắt, tôi bỗng thấy trong lòng an tâm lạ thường.
“Em là cô dâu của tôi, là vợ của Tô Uy Long tôi. Cái gì là sự thật, thì em cứ nói thật.”
Đằng xa, Tô Nhất Long vẫn nhìn chằm chằm về phía tôi với vẻ mặt thỏa mãn. Hai bác Tô cũng nhìn tôi bằng ánh mắt mong đợi, thậm chí còn có vẻ như đang van xin tôi đừng nói ra sự thật.
Họ luôn dặn tôi phải giữ kín chuyện người tôi cưới là Tô Uy Long, phải thể hiện với người ngoài rằng tôi là vợ của Tô Nhất Long. Tuy rằng kỳ quái nhưng khi đó tôi chưa có tâm trí nghĩ đến điểm kỳ lạ đó, mãi đến bây giờ tôi mới vỡ lẽ ra.
Tại sao họ phải làm như vậy?
Tại sao phải giấu nhẹm chuyện Tô Uy Long chết từ năm chín tuổi?
Tại sao cả nhà họ Tô đều luôn phải kiêng kị và không dám làm trái ý Tô Uy Long?
Cái chết của Tô Uy Long nhất định là có vấn đề.
Trong lúc tâm trí tôi đang luẩn quẩn với một mớ câu hỏi không có câu trả lời như thế, thì “ting” một tiếng, điện thoại của tôi có tin nhắn:
“Diệp Lộ Linh, em còn chần chừ gì thế? Mau nói với mọi người, Tô Uy Long đã chết rồi. Mau tuyên bố với mọi người em là vợ của Tô Nhất Long tôi đi!”
Mặt tôi tái xanh tái xám nhìn về phía Tô Nhất Long ở đằng xa đang cầm điện thoại bấm bấm. Sao anh ta có thể trơ trẽn đến như vậy chứ? Một chút áy náy vì tình cảm trước kia đối với Tô Nhất Long cũng không còn nữa rồi.
Tôi hít sâu một hơi, sắp xếp câu từ cho chỉn chu rồi mở miệng lên tiếng. Nhưng đúng lúc này, mắt tôi đã liếc thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng sau Tô Nhất Long.
Người phụ nữ với khuôn mặt sắc sảo lạnh lùng, và bộ đồ đỏ rực ma mị, quen thuộc đến mức tôi không thể nhận nhầm được.
Quỷ hậu!
Bà ta nhìn tôi với ánh mắt tán thưởng, rồi khẽ nhếch môi nở một nụ cười tà mị. Trong thoáng chốc tôi thấy nụ cười này sao quen thuộc đến thế! Nó như được đúc từ một khuôn với nụ cười yêu nghiệt ma mị của Tô Uy Long.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...