Nói rồi anh ấy quay lưng bỏ đi, không để tôi kịp nói thêm cái gì.
Mấy hôm sau, Tô Uy Long lại xuất hiện. Nhưng lần này anh ta không vào phòng ngủ cùng giường với tôi, mà chỉ nhốt mình trong thư phòng. Tôi đã tìm hiểu kiến trúc căn nhà này rồi, từ thư phòng đó nhìn qua cửa sổ có thể thấy toàn cảnh khu đất của Nhất Long.
Tôi lo sốt vó, Tô Uy Long đang suy tính cái gì trong đầu đây? Với tính cách của anh ta, chắc chắn Nhất Long không yên ổn xây nhà ở đó được.
Quả nhiên, ngày hôm sau khi tôi đi học về, thấy ở đó đột nhiên đông người lạ thường. Tôi đứng từ xa quan sát, thấy có rất nhiều người mặc đồ trắng chạy ra chạy vào.
Tôi nhờ một vệ sĩ qua đó nghe ngóng. Anh ta trở về nói bên đó đang đào móng, nhưng tất cả những người làm công việc đó đều chết rồi!
Tôi nghe xong mà bủn rủn tay chân. Bao nhiêu mạng người như thế, mà nói chết là chết ấy hả??
“Tại sao…”
Tôi thất thần lẩm bẩm, tại sao lại ra nông nỗi này? Tô Uy Long có liên quan không?
Nhưng người vệ sĩ lại hiểu nhầm ý tôi, tưởng tôi hỏi tại sao những người kia lại chết:
“Thiếu phu nhân, tôi mới mua chuộc một nhân viên pháp y, hắn nói những người kia tử vong do trúng độc.”
“Sao?”
Thông tin này khiến tôi quá sửng sốt không phản ứng kịp. Đúng lúc này quản gia tiến tới trầm giọng mắng vệ sĩ:
“Cậu điên rồi sao? Sao lại để thiếu phu nhân qua đây?”
Dứt lời ông ta quay sang tôi:
“Thiếu phu nhân, nơi này không nên ở lâu, cô mau theo tôi trở về.”
Giọng nói mềm mỏng nhưng thái độ rất quyết liệt, căn bản là không cho tôi cơ hội từ chối. Tôi bị ép trở về nhà, nhưng trong lòng rất khó chịu. Chuyện động trời như vậy, sao tôi có thể ngó lơ được? Tôi lại để người vệ sĩ nọ đi nghe ngóng tiếp.
Anh ta đi rồi quay về nói với tôi, khu đất Nhất Long đang cho người đào móng, mới đào một chút mà đã có một thứ khí kỳ lạ từ dưới lòng đất bay lên. Tất cả những người hít phải đều không giữ được mạng sống, thi thể từ đầu đến chân đều thâm sì tím tái.
Tôi nghe xong mà sống lưng lạnh toát. Căn cứ vào lời Tô Uy Long nói, năm trăm năm trước nơi này là một nghĩa địa. Cái thứ khí kia là khí gì cũng đủ hiểu rồi.
Lại nói đến Nhất Long, chuyện liên quan đến mạng người không phải là chuyện đùa. Anh ấy có bị mời đến đồn cảnh sát, nhưng mọi chuyện cũng không quá nghiêm trọng như tôi nghĩ. Gia thế đồ sộ của nhà họ Tô bày ra đó, anh ấy cũng chẳng làm gì sai, ngoài đền bù thiệt hại cho gia đình nạn nhân thì cũng không bị ảnh hưởng gì.
Tôi thở dài, mong là sau vụ này, Nhất Long sẽ từ bỏ ý định ở gần tôi, từ bỏ tình cảm đối với tôi.
Mười hai giờ đêm, tôi đang lim dim ngủ, bỗng nhận được điện thoại của ai đó.
Ai lại gọi vào nửa đêm nửa hôm thế này?
Tôi dò dẫm tìm điện thoại, mơ màng hỏi:
“Alo, ai đấy?”
Đáp lại tôi là một giọng nói khàn khàn ngắt quãng, nghe có vẻ như đã uống say bí tỉ:
“Linh Linh à… anh sai rồi..."
“Là anh hèn nhát trốn tránh… anh hối hận thật rồi…”
Tôi nhíu nhíu mày, bây giờ nói những lời này còn có ích gì đây? Tôi cũng đã cưới Tô Uy Long rồi, đã là vợ của người khác rồi. Người đó còn là anh trai của Nhất Long đấy, anh ấy nói với tôi những lời này, chứng tỏ mối quan hệ giữa bọn họ đã tồi tệ lắm rồi.
“Linh Linh, anh biết là em vẫn còn thích anh mà…”
“Anh sẽ tìm mọi cách… để khiến Tô Uy Long không còn ngáng đường chúng ta nữa…”
Nói đến đây anh ấy cười điên cuồng, khiến tôi nổi hết da gà vì hoảng sợ. Đây không phải Nhất Long mà tôi từng quen biết, anh ấy đã biến thành một người hoàn toàn xa lạ rồi!
“Anh nói nhăng nói cuội cái gì đấy! Anh định làm gì??”
Tôi hoảng hồn hét vào cái điện thoại, nhưng Nhất Long đã cúp máy từ bao giờ, chỉ còn lại những tiếng “tút tút” lạnh lùng đáp lại tôi. Căn phòng im ắng chỉ còn lại tiếng kim đồng hồ tích tắc và tiếng thở dồn dập của tôi. Dù đã cố gắng hết sức nhưng tôi vẫn không ngăn được xích mích giữa hai anh em bọn họ!
Đúng lúc này, chuông điện thoại lại reo lên lần nữa.
Tôi giật nảy người nhìn người gọi, trong phút chốc da đầu tê rần, lông tơ trên người dựng đứng cả lên. Người gọi đến là một số máy lạ, tôi căng mắt ra nhìn, đó là một dãy toàn những con số 4.
4444444444 - một dãy mười con số 4 - mười chữ Tử?
(* Số 4 phát âm gần sống với chữ Tử.)
Tôi mắt tròn mắt dẹt nhìn một dãy toàn những con số xui xẻo, tim đập thình thịch như đánh trống. Trong lúc tôi còn đang do dự giữa nghe và không nghe, điện thoại đã tự động chuyển sang chế độ nghe máy…
“Mới nói chuyện với ai?”
Giọng nói âm u lạnh lẽo như âm hồn dưới địa ngục vọng tới dọa tôi sợ lạnh toát sống lưng. Rõ ràng tôi chẳng làm gì sai, nhưng miệng lưỡi cứ xoắn xuýt cả lên, lóng ngóng giải thích:
“Không… không… tôi không làm gì cả… tôi không có phản bội anh mà…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...