Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

“Sao có thể như thế được?” Cái tên biến thái đó, hôm nọ ở công ty bách hóa làm cho cô mất mặt, xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ cho xong, tuy cô là người khiêu khích trước, nhưng mà, nhưng mà anh ta là đàn ông mà, đàn ông thì phải có chút phong độ chứ?“Thất Thất, mình nói cậu nghe này, dù sao mình cũng không có khả năng gả cho người ấy, mình thà lấy một con heo cũng không muốn lấy anh ta.”“Vậy cậu bối rối cái gì thế?” Trịnh Thất Muội không rõ: “Cậu sợ người nhà anh ta tìm cậu tính sổ à? Đừng hài hước nữa, theo quy định pháp luật thì anh ta có thể làm gì được cậu? Cho dù cậu từ hôn, cũng không thể làm như vậy được.”“Nhưng mà ——”“Không nhưng nhị gì hết .” Trịnh Thất Muội nhìn móng tay mình đã sửa sang xong thổi thổi mấy cái rồi nói: “Mình nói cho cậu biết nhé. Cậu còn có một cách này.”“Cách gì?”“Đi lừa cái ông cụ nhà bên ấy làm cho ông ấy vui vẻ. Dù sao hôn lễ của hai người cũng còn những một tháng nữa, một tháng này cậu làm cho ông cụ kia vui vẻ cũng tương đương với việc khiến cho anh ta không thoải mái trong một tháng đó nha?”“Hả?” Tả Phán Tình khinh bỉ xoay người một cái, cô còn tưởng rằng Trịnh Thất Muội có thể đưa ra cao kiến gì chứ: “Đây là cái cách gì vậy?”“Cách tốt nhất.” Trịnh Thất Muội cười khẽ: “Nếu không cậu cứ gả cho anh ta, kết hôn xong   tìm lý do nói là tính tình không hợp, sau đó ly hôn?”“Đừng náo loạn.” Nhoáng cái kết hôn nhoáng cái ly hôn, về sau cô vẫn còn muốn lấy chồng mà?“Vậy thì tớ hết cách. Tự cậu nghĩ cách đi. Một là bây giờ cậu trốn về đây. Nếu không thì cứ kết hôn rồi trốn. Còn không nữa thì cậu cứ kết hôn với anh ta, đừng chạy trốn gì cho nó mệt.”Tả Phán Tình cắn môi, đột nhiên cảm thấy đây đều là mấy tối kiến nhất trong tất cả các tối kiến.“Ah. Tớ có hẹn rồi. Không thèm nghe cậu nói nữa. Cậu nhớ kĩ nhé. Bắc Đô là địa bàn của người ta, nếu cậu thực sự không muốn kết hôn thì ngàn vạn lần không được đồng ý cử hành hôn lễ ở Bắc Đô nha.”Nhìn thấy di động đã bị ngắt, Tả Phán Tình chỉ cảm thấy lòng càng phiền muộn rối rắm. Đầu óc suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được cách nào để bản thân có thể thuận lợi an toàn trở ra.Càng nghĩ càng đau đầu, Tả Phán Tình ở trong hoàn cảnh rối rắm như thế bất tri bất giác tiến vào giấc ngủ.~~~Sakuraky.wordpress.com ~~~Tứ hợp viên, không khí rất náo nhiệt, những mảnh lụa đỏ thẫm cùng đèn lồng treo đầy mái hiên, từ sáng tinh mơ tiếng nhạc ăn mừng vang lên không ngớt.Tả Phán Tình mặc một thân hỉ phục cổ trang đỏ thẫm chỉ có thể nhìn thấy được trong TV, bị người ta đưa vào sảnh chính. Xung quanh người qua kẻ lại, Tả Phán Tình cũng không để vào mắt, cô chỉ nhìn thấy Cố Học Văn đứng ở nơi đó, vươn tay kéo lấy cô. Bên cạnh người chủ trì nghi thức hôn lễ hô lên:“Nhất bái thiên địa.”“Nhị bái cao đường.”“Phu thê giao bái.”“Đưa vào động phòng ——”Một câu cuối cùng kia, phá lệ vang lên cao vút. Tả Phán Tình liều mạng chống cự, lại bị Cố Học Văn mang vào phòng hắn, nơi nơi đều là màu đỏ. Càng nhìn càng chói mắt, Tả Phán Tình liều mạng giãy dụa đứng lên.“Cố Học Văn, anh buông ra, tôi không muốn gả cho anh.”“Hừ. Em không muốn gả cho tôi ư? Nhưng bây giờ em đã là người của tôi rồi.”Bộ dáng Cố Học Văn cười đến mê đắm tiến lại gần cô.“Cút ngay. Anh là ai, tôi không muốn gả cho anh.” Tả Phán Tình liều mạng chạy trốn. Cố Học Văn đuổi theo, sức lực của anh thật lớn, một cái hất tay đã đem Tả Phán Tình ném lên giường.Lúc cô muốn đứng dậy lại bị ép xuống: “Đừng giả vờ. Giả vờ cũng không giống đâu.”“Anh buông ra. Tôi không muốn gả cho anh.”“Nằm mơ đi.” Tả Phán Tình chỉ cảm thấy khó thở, cơ thể bị ép tới mức không thể động đậy được. Muốn giãy dụa nhưng trên tay một chút sức lực cũng không có.“Anh, anh làm gì tôi vậy?” Vì sao cơ thể của anh ta không nhúc nhích. Vì sao tay cô lại nặng như vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui