Edit: JadeBeta: Phong VũĐầu tiên chưa nói tới chuyện lúc nảy cô không nghĩ đến Kỷ Vân Triển. Cho dù là có thì nghĩ một chút vậy đã sao?Kỷ Vân Triển vì cô mà thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng không còn, còn cô lại phụ anh, thậm chí ngay cả kiếp sau cũng không thể hứa với anh.Bởi vì áy náy, cũng cảm thấy có lỗi mà Tả Phán Tình vẫn không cho phép mình nhớ tới Kỷ Vân Triển. Khi mắc nợ nhiều quá thì chỉ có thể ngăn không nghĩ đến.Lúc này nghe Cố Học Văn đột nhiên nhắc tới tên của Kỷ Vân Triển, cô thật sự không biết phải phản ứng như thế nào.Kỷ Vân Triển, nghĩ đến anh ấy. Trong lòng đầy tiên là thấy áy náy. Rất áy náy. Cũng không biết hiện tại anh thế nào.“Em thật sự nghĩ đến anh ta?” Cố Học Văn ôm lấy mông cô, dịch tới, để cô càng tới gần anh, trong giọng nói lộ ra vài phần bão táp.“Cố Học Văn. Anh đừng có mà nổi điên.” Chuyện này đều đã là quá khứ rồi, bây giờ còn nói.Tả Phán Tình xem thường anh, dùng sức định đẩy anh ra, Cố Học Văn lại rất nhanh ôm lấy, không để cho cô đẩy ra. Mang cô xoay hai vòng, đặt người cô xuống giường.“Cố Học Văn, anh đứng dậy.”“Nói, có phải em nghĩ đến anh ta không?” Cố Học Văn cố chấp muốn một đáp án mà đè lên Tả Phán Tình. Thân thể hai người chồng lên nhau. Ánh mắt anh sáng quắc nhìn chằm chằm mặt cô.“Nói, có phải em nghĩ đến anh ta?”“Anh đứng lên đi.” Tả Phán Tình thật muốn xem thường anh: “Ai nghĩ đến anh ta? Em nghĩ về Thất Thất.”“Thất Thất?” Cố Học Văn hừ một tiếng: “Cô ấy không phải đã quay về thành phố C rồi sao? Còn gì tốt mà để nghĩ?”“Em bây giờ ở Bắc Đô, còn gì tốt mà nghĩ chứ?” Tả Phán Tình quay đầu đi, nhìn thấy vẻ bất mãn trên mặt Cố Học Văn: “Chật chật. Không biết dấm chua ở đâu thế nhỉ. Mùi nặng thật.”“Em cười anh.” Con mắt nâu Cố Học Văn tối sầm vài phần, nhìn chằm chằm mặt Tả Phán Tình, hạ giọng lộ ra vài phần nguy hiểm, tiến về gần cô một chút. Hơi thở đặt ở cổ cô, Tả Phán Tình thụt cổ, hai tay để ở trước ngực anh.“Cái đó, trên người em đầy mồ hôi, em muốn đi tắm rửa. Anh chịu đựng một chút.”“Tắm rửa?” Ánh mắt Cố Học Văn càng tối sầm: “Tốt, cùng nhau tắm.”“Không cần.” Tả Phán Tình muốn chạy trốn, nhưng động tác của cô làm sao nhanh hơn Cố Học Văn được? Ba hai bước liền bị anh bắt lấy, ôm vào phòng tắm.“Cố Học Văn, anh buông em ra.”“Không buông.” Cố Học Văn không chịu buông tay. Phải bắt lấy ngày nghỉ này, bắt lấy những phúc lợi mà vất vả lắm mới có được này chứ. Mang cô đi vào phòng tắm, bắt đầu cởi quần áo của cô.Tả Phán Tình xin tha: “Cố Học Văn, anh đủ chưa?”“Chưa đủ.” Cố Học Văn lắc đầu, động tác vô cùng nhanh giải quyết quần áo trên người mình, bắt đầu giải quyết đến của cô, cởi áo khoác, giữ lấy thắt lưng của cô ôm vào trong người mình.“Tả Phán Tình. Nói em yêu anh.” Tay thăm dò vào trong quần áo, làm ra vẻ muốn cởi quần áo của cô.“Không yêu.” Tả Phán Tình lắc đầu, tay ngăn không cho anh tiến thêm một bước: “Ai yêu anh.”“Em không nói?” Cố Học Văn kéo áo cô ra, bắt đầu cởi quần của cô: “Nói em yêu anh.”“Không yêu.” Tả Phán Tình muốn cười, khuôn mặt bắt đầu giãy dụa: “Anh tránh ra, em phải tắm rửa.”“Nói em yêu anh.” Cố Học Văn tiếp tục cởi quần của cô, chỉ để lại đồ lót. Bàn tay nóng bỏng vuốt ve thắt lưng cô khiến cô cảm thấy nơi đó như bị thiêu cháy.“Không yêu, không yêu, sẽ không yêu.” Tả Phán Tình vênh cái mũi: “Không yêu anh, sẽ không yêu ——”“Tả Phán Tình.” Cố Học Văn thấp giọng gọi tên cô. Dùng sức hôn cô, ôm sát thân thể cô, gạt đi hết mọi trói buộc.Hai người lúc này đều đã trần trụi. Tay anh cũng bắt đầu không thành thật hẳn, bản thân xác định chắc chắn sẽ thực hiện được ý định. Tả Phán Tình biết, nhưng mà cô không chịu khuất phục.“Ô ô.” Xem thường anh, không biết xấu hổ, dùng thủ đọan như vậy bức cô khuất phục, vậy thì còn gì là anh hùng hảo hán?Cố Học Văn cũng không quan tâm, hôn càng ngày càng sâu, càng ngày càng tập trung tinh thần. Tay càng ngày càng xuống phía dưới, buông môi cô ra, anh thở gấp.“Nói, em có yêu anh không?”“Sẽ không yêu. Không yêu, không yêu.” Tả Phán Tình đương đầu với anh. Thân thể lại đột nhiên mất trọng lực, bị anh dùng sức thật mạnh đặt lên trên bồn rửa tay.“Anh sẽ làm cho em nói ra.”Cúi đầu, anh bắt đầu một đợt cướp đoạt mới. Từng một nụ hôn, mỗi một động tác.Tả Phán Tình lúc đầu còn giãy dụa kháng cự, tới cuối cùng, cũng không nói ra được, bất lực vặn vẹo người, đón ý nói hùa theo yêu cầu của anh.Khoảnh khắc hai cơ thể hòa vào làm một, Cố Học Văn liếm, cắn lỗ tai cô: “Yêu anh không?”“Em yêu anh.”Tả Phán Tình chịu không nổi, thân thể mất trọng lượng nghiêm trọng, hai chân vòng quanh lưng anh. Hưởng thụ từng động tác của anh.Thấy cô tuy nói, nhưng vẻ mặt không phục, khóe môi anh cong lên, mút thật mạnh môi cô: “Tiểu yêu tinh, anh cũng yêu em.”“. . . . . .” Cái này cũng không khác biệt lắm. Tả Phán Tình hờn dỗi xem thường, cô mới không phải là yêu tinh nhé.Trong lòng nghĩ như vậy, hai tay vòng quanh cổ anh: “Lão già, em cũng yêu anh.”Dám nói anh già? Thượng tá Cố mất bình tĩnh. Mười ngón nhanh chóng giữ chặt cổ cái mông căng tròn của cô. Cất giọng khàn khàn: “Hôm nay anh sẽ cho em biết anh có già hay không.”“A ——” Một cái thật mạnh, Tả Phán Tình chịu đựng không được. Tự cảm giác mình nói sai, nhưng không có đường phản kháng. Tối đó, Cố Học Văn đã cho cô trải nghiệm đầy đủ là anh rốt cuộc có già hay không ——“Nước Mỹ đang chịu nhiều ảnh hưởng của trận bão tuyết, nguồn điện bị gián đoạn một thời gian. Theo nguồn tin đáng tin cậy, thời tiết trong ba đến năm ngày tới cũng sẽ không có chuyển biến tốt ——”Thang Á Nam tắt TV, đi đến bên giường ngồi xuống. Trịnh Thất Muội lại đẩy anh ta ra: “Mở TV lên.”Cô đang xem tin tức quốc tế. Không chừng có thể thấy tin tức về Trung Quốc. Chỉ còn một ngày nữa là Tết âm lịch của Trung Quốc. Cô thấy nhớ nhà.“Em muốn về hả?” Thang Á Nam nhìn thấy vẻ mất mác trên mặt của Trịnh Thất Muội, cảm xúc này anh ta hiểu, đó chính là nhớ nhà.“Ngày mốt là tết âm lịch rồi.” Lúc này ở vùng Trung Nguyên chắc cũng đã là mười hai đêm rồi? Nói như vậy ngày mai chính là tết âm lịch.Trịnh Thất Muội lớn như vậy nhưng chưa từng ăn tết ở bên ngoài. Trong lòng rất muốn về nhà, rất nhớ ba mẹ.“Nếu em muốn về, tôi có thể ——”Trịnh Thất Muội trầm mặc, không biết phải nói gì. Lại nhớ nửa tháng trước, lúc cô nói với Thang Á Nam là cô muốn cùng anh ta đến Mỹ.“Em điên à?” Thang Á Nam không dám tin trừng mắt nhìn cô: “Em có biết em đang nói cái gì không?”“Tôi chắc là điên rồi.” Trịnh Thất Muội cười khổ hai tiếng: “Thang Á Nam, anh có biết tôi hận anh thế nào không? Anh hủy hoại cả cuộc đời tôi.”Thang Á Nam mím khóe miệng, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng: “Em hiện tại có thể quay về thành phố C, có thể bắt đầu cuộc sống mới của em.”“Cuộc sống mới?” Trịnh Thất Muội nhướng mày châm chọc: “Cuộc sống mới như thế nào? Sau khi bị một người đàn ông bắt cóc, cường bạo, lại xem như không có việc gì đi theo người đàn ông khác bắt đầu lại?”“. . . . . .” Thang Á Nam nhìn chằm chằm khuôn mặt cô một lúc lâu, nhẹ nhàng mở miệng: “Việc tôi làm trước kia, tôi thật có lỗi. Xin lỗi.”Xin lỗi? Nếu nói xin lỗi mà có ích thì còn cần cảnh sát để làm gì? Trịnh Thất Muội không có cách nào tha thứ cho anh ta: “Em hận anh. Em thật sự rất hận anh.”Thang Á Nam vẻ mặt bất động, nhưng hai bàn tay đặt ở bên cạnh hông nhanh chóng nắm chặt, nhìn chằm chằm mặt Trịnh Thất Muội lạnh nhạt mở miệng: “Em hận hay là yêu chẳng liên quan đến tôi.”Anh ta đã chuyển vào tài khoản của cô một khoản tiền, với số tiền này đủ cho cô đời này không lo cơm áo. Còn cuộc sống về sau của cô thế nào, không cần anh ta can thiệp.“Thang Á Nam.” Trịnh Thất Muội thở sâu, cực lực khống chế ý nghĩ muốn đánh cho anh ta một cái: “Anh có nghĩ tới một chuyện hay không, tôi với anh, nhiều lần như vậy. Nếu tôi có thai thì phải làm sao?”Có thai? Thang Á Nam sửng sốt một chút, nhìn cô, anh ta chưa từng nghĩ tới khả năng này.“Anh không nghĩ tới? Nếu tôi có thai, anh sẽ bảo tôi đi phá thai đúng không?”“Không ——” trong lòng còn chưa có đáp án, nhưng Thang Á Nam đã theo bản năng mở miệng: “Không được.”“Được rồi.” Trịnh Thất Muội gật đầu, cười đến thực bất đắc dĩ: “Tôi biết phải giải quyết như thế nào. Anh đi đi, đi Mỹ đi. Nếu tôi có thai. Em sẽ bỏ đứa bé.”“Em không được.” Thang Á Nam chưa từng nghĩ tới khả năng này: “Trịnh Thất Muội, đó là một đứa bé đấy.”“Sinh ra thì là một đứa bé, không sinh ra thì cũng chỉ là một cái phôi thai mà thôi.”“Trịnh Thất Muội.” Thang Á Nam nhíu chặt mày, vẻ mặt có chút rối rắm. Trịnh Thất Muội cũng không thèm để ý. Cô ổn định thân thể, xoay người lên lầu.“Thang Á Nam. Tôi thực sự hận anh.” Càng hận Hiên Viên Diêu hơn. Hai gã đàn ông này đã hủy hoại cô. Cất bước, lên lầu, mới đi được ba bậc thang, thân thể đã bị anh ta dùng lực kéo xuống.Thang Á Nam nhanh chóng siết chặt thắt lưng của cô không cho cô rời đi, nhìn thấy anh mắt của cô, anh ta khôi phục lại sự bình tĩnh: “Trịnh Thất Muội, tôi đưa em đi Mỹ.”“. . . . . .” Lúc này đây, đến phiên Trịnh Thất Muội ngẩn người. Thang Á Nam cắn răng một cái, trong lòng đã có quyết định: “Một tháng, em ở Mĩ một tháng, nếu em có thai, chúng ta kết hôn. Nếu không có. Tôi sẽ để em quay về thành phố C.”“Kết hôn?” Trịnh Thất Muội không biết phải nói gì: “Anh muốn kết hôn? Tôi đồng ý sao? Tôi căn bản không yêu anh.”“Người em yêu là Đỗ Lợi Tân.” Thang Á Nam biết: “Tôi sẽ không quản em yêu ai, nhưng mà tôi sẽ không để cho con tôi trở thành đứa con hoang.”Con hoang?Trịnh Thất Muội cúi đầu nhìn bụng mình. Cô có thai sao? Cô vừa rồi chỉ là nhất thời xúc động, bây giờ tỉnh táo lại, lại cảm thấy hoàn toàn không có khả năng.Cô làm sao có thể cùng một người đã cường, bạo mình, giam giữ mình ra nước ngoài nơi hoàn toàn xa lạ phải đối mặt với tất cả những thứ mình không biết được?Nhưng mà nếu có thai, cô thật sự muốn phá sao? Hay là sinh đứa bé ra để nó trở thành đứa con không cha? Không. Mặc kệ là cuộc sống nào, cô cũng không xác định, cũng không cách nào chấp nhận.Trịnh Thất Muội mờ mịt. Trên khuôn mặt diễm lệ đầy rối rắm. Cuối cùng ngẩng đầu nhìn Thang Á Nam: “Được, một tháng. Thời gian một tháng, tôi theo anh đi Mỹ, nếu không có thai, tôi sẽ trở về.”Nếu có thai ——Lúc đó, Trịnh Thất Muội cũng không xác định trong lòng của cô là hy vọng cô đang mang thai hay là không hy vọng mang thai.Còn hiện tại ——
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...