“Cầu nguyện.” Kiều
Tâm Uyển buông tay ra, đối diện với Cố Học Võ: “Chưa từng nghe thấy sao? Mỗi khi sao băng rơi là có thể cho một điều ước.”
“À?” Cố Học Võ không tin nhìn Kiều Tâm Uyển: “Vậy em ước gì?”
“Điều ước không thể nói ra, nói ra sẽ không linh nghiệm. Vậy mà anh cũng không biết?”
Kiều Tâm Uyển không chịu trả lời, Cố Học Võ cũng không chịu từ bỏ: “Em nói đi, nói không chừng anh có thể giúp em thực hiện.”
“Thật chứ?” Kiều Tâm Uyển cũng không tin, nhìn Cố Học Võ, khẽ nói: “Tôi hy
vọng có thể mau chóng rời khỏi nơi này. Trở về Bắc Đô.”
Cố Học Võ sắc mặt mấy lần thay đổi, đặt tay bên hông, siết thành nắm đấm,
hai tròng mắt nhìn chằm chằm mặt Kiều Tâm Uyển, hơi hơi nheo lại, mang
theo vài phần nguy hiểm.
“Em vẫn chưa thay đổi ý kiến sao?”
“Không. Tôi sẽ không thay đổi” Kiều Tâm Uyển lắc đầu: “Hiện tại tôi chỉ muốn rời khỏi đây. Càng nhanh càng tốt.”
Cố Học Võ trầm mặc nhìn mặt biển xa xa, khe khẽ mở miệng: “Ngày mai mới là ngày thứ bảy.”
“Mặc kệ là ngày thứ mấy, tôi đều trả lời như thế.” Kiều Tâm Uyển xoay mặt
qua đối mặt với anh, vẻ mặt có vài phần trào phúng: “Tôi không có khả
năng thay đổi ý kiến.”
Thái độ cô cương quyết, vẻ mặt lạnh lùng,
ánh mắt nhìn biển khơi xa xăm, không có một chút ý muốn dao động. Cố Học Võ vươn tay, dùng sức ôm cô vào lòng mình, cô chưa kịp vùng vẫy đã rơi
thẳng vào ngực anh. Hai tay đặt ở trước ngực anh, Kiều Tâm Uyển không
thể phủ nhận trong lòng cô cũng có một chút hồi hộp, đối diện với đôi
mắt thâm thúy như thế khiến cô phải quay đầu đi. Cằm lại bị Cố Học Võ
nắm lấy buộc cô nhìn vào mắt anh.
“Kiều Tâm Uyển.” Cố Học Võ nhìn chằm chằm người phụ nữ trong lòng, giọng nói có chút khàn khàn, có chút không dám tin: “Đối với em mà nói sáu ngày này chỉ cho em một câu trả
lời như vậy thôi sao?”
“Anh còn muốn câu trả lời gì nữa?” Kiều
Tâm Uyển trong lòng hiểu rõ anh muốn câu trả lời thế nào nhưng cô không
muốn cho anh: “Đáp án của tôi chính là như vậy, bỏ đi, về nhà. Rời xa
anh.”
Con mắt thâm thúy của Cố Học Võ lúc này tựa như mặt hồ phủ
sương, nhìn vẻ mặt Kiều Tâm Uyển, bỗng nhiên anh cúi đầu, hôn thật mạnh
lên môi cô.
“Ê.” Kiều Tâm Uyển vươn tay muốn kháng cự nhưng đọ
không lại sức Cố Học Võ, trong môi miệng toàn là hơi thở của anh, nụ hôn của anh suồng sã như thế mãnh liệt như thế. Từng chút từng chút một
chiếm đoạt hô hấp của cô, bờ môi bị cắn đến đau rát, tê dại. Cô bị đau
liền liều mạng vùng vẫy. Nhưng cô lui, anh lại tiến vào, không để cho cô một chút cơ hội, bàn tay to đưa vào trong áo T-shirt của cô, bàn tay ôm lấy thắt lưng cô, ôm cô thật chặt vào lòng. Cô cấp bách, còn anh lại
thoải mái chỉ muốn bắt cô khuất phục, thay đổi ý kiến.
“Cố Học Võ…” Cuối cùng, cô kêu lên.
. . . . . ..sakuraky.wordpress.com. . . . .
Cũng như mấy ngày qua, đụng độ anh, cô chỉ có đầu hàng. Đợi đến lúc anh thu
binh dừng lại cũng đã là sau nửa đêm, Kiều Tâm Uyển căn bản cũng không
nhớ rõ là cô đã ngất đi vào lần thứ mấy ở dưới thân anh. Trong lúc ý
thức mê man, cô được anh bế về phòng. Cũng chẳng quan tâm đến toàn thân
đang dinh dính, cô đã quá mệt rồi, chỉ muốn lăn ra giường mà ngủ, nhưng
cơ thể vào lúc này lại được đặt vào trong làn nước ấm.
Cô biết Cố Học Võ đang giúp cô tắm, lúc này cô đã chẳng còn chút sức nào, ước muốn duy nhất là được ngủ, nào ngờ đang ngủ mơ mơ màng màng thì lại bị Cố
Học Võ ôm lấy ở phòng tắm làm thêm một lần nữa.
Đợi đến khi tắm
xong được Cố Học Võ bế về phòng, Kiều Tâm Uyển vừa chạm vào gối đã ngủ
rất sâu. Trước khi đi vào giấc ngủ, suy nghĩ cuối cùng chính là cô nhất
định phải rời đi, sau khi trở lại Trung Quốc nhất định phải cách xa Cố
Học Võ, cô tuyệt đối không muốn cứ để anh liên tục khi dễ, liên tục ức
hiếp như vậy.
Ngày thứ bảy, trời nắng đẹp, cả ngày hôm trước Kiều Tâm Uyển đã quá mệt mỏi nên chỉ cảm thấy mắt mở không ra. Bàn tay bị ai đó nắm, cô mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt Cố Học Võ thì
lại trở mình, muốn ngủ tiếp, nhưng một ý nghĩ vào lúc này lại lọt vào
trong đầu. Cô bỗng chốc mở mắt, xoay người, nhìn Cố Học Võ, động tác chỉ đơn giản vậy thôi mà cơ thể lại đau xót tê dại, cô tức giận trợn mắt.
Hôm nay Cố Học Võ không mặc kiểu đồ tiện dụng như mấy ngày trước nữa. Lúc
này anh mặc một cái áo sơ mi trắng, quần đen ngồi ở bên giường, đôi mắt
thâm thúy, nhìn chằm chằm Kiều Tâm Uyển không chớp mắt. Kiều Tâm Uyển bị anh nhìn chòng chọc thì lại thấy mất tự nhiên, trong lòng hơi khó chịu, rõ ràng người chiếm hết tiện nghi là anh, hà cớ gì bây giờ lại bày ra
cái bộ mặt như anh là người bị hại đó chứ?
Trong lòng có chút oán hận, có chút bực bội, cô ngẩng đầu, tức giận trừng mắt với anh: “Hôm
nay là ngày thứ bảy, anh có thể thả tôi đi chưa?”
Cố Học Võ không nói gì, ánh mắt vẫn không rời khỏi người cô, Kiều Tâm Uyển trong lòng
bực đến cuống cuồng, câu đầu tiên có thể nói là: “Anh nói mà không giữ
lời? Quyết định của tôi không thay đổi, tôi muốn anh trả Bối Nhi lại cho tôi, về sau không được dính tới tôi nữa.”
Cố Học Võ nhìn cô rồi
đột nhiên vươn tay kéo cô vào lòng, cô run lên, theo bản năng muốn giãy
dụa, nhưng vào lúc này anh mở miệng.
“Kiều Tâm Uyển. Để em tin anh, thật khó như vậy ư?”
Kiều Tâm Uyển ngẩn người ra, không nhúc nhích, cũng không nói một câu. Cố
Học Võ ôm cô không buông, đặt cằm vào cần cổ cô: “Nói cho anh biết, để
em tin tưởng anh, khó như vậy à?”
Anh hỏi hai lần, Kiều Tâm Uyển
cắn môi, cảm giác bờ vai rộng lớn, bàn tay nóng bỏng của anh đang xuyên
thấu làn da sau lưng cô, cả trái tim cũng dường như nóng ran. Cô có thể
gật đầu, nhưng lúc này chỉ lắc đầu: “Đúng. Tôi không tin anh. Muốn tôi
tin anh, rất khó.”
Không khí dường như ngưng lại, Cố Học Võ không nói, cũng không nhúc nhích. Cô hơi sợ, hơi kinh hoảng. Lúc này, còn
đang ở trên đảo, nếu anh không chịu buông tay thì cô phải làm sao? Bảy
ngày này, hết lần này đến lần khác, cô cảm thụ được sự khác biệt của Cố
Học Võ trước kia và bây giờ. Trong lòng cô rất hiểu cô vẫn yêu người đàn ông này. Nhưng yêu là một chuyện, ở bên nhau lại là chuyện khác. Giữa
bọn họ có rất nhiều vấn đề. Bây giờ, ở đây chỉ có hai người bọn họ, anh
có thể dù đủ cách chăm sóc cô, muôn vàn che chở cho cô. Nhưng những điều này không phải là tình yêu.
Anh có thể sau mỗi lần cô rửa bát lại thoa kem dưỡng tay cho cô, có thể nấu cơm cho cô ăn. Nhưng sau khi trở về Bắc Đô thì sao?
Có một số việc, trong lòng đã mơ hồ có đáp án nhưng cô không muốn nghĩ.
Đúng như anh nói. Hòn đảo này coi như hai người tới để hưởng tuần trăng
mật. Nhưng có ai đi hưởng tuần trăng mật cả đời? Lãng mạn cuối cùng rồi
cũng sẽ hao mòm, ôn tồn rồi cũng sẽ hao hụt. Bọn họ đều phải trở về cuộc sống. Khi tất cả quay về với yên bình thì vấn đề giữa bọn họ vẫn tồn
tại.
Anh không yêu cô, đây là sự thật. Anh chỉ là thích, chỉ là
thấy tò mò. Giống như chính anh đã nói, thấy cô có những nét khác biệt.
Đàn ông đều ham của lạ. Mà cô lại không dám chắc chắn, Cô có thể khiến
anh nhất thời tò mò nhưng không có khả năng làm cho anh tò mò cả đời. Cô chỉ là cô, kiêu ngạo tùy hứng, bướng bỉnh. Lâu dần rồi anh sẽ chịu
không nổi cô.
Cơ thể Cố Học Võ sau khi cô nói ra hai chữ rất khó
kia thì dừng phắt lại. Sức lực trên tay siết chặt, cảm nhận phía trên bờ lưng trơn bóng của cô tràn đầy dấu vết ngày hôm qua anh để lại.
“Kiều Tâm Uyển.” Tay anh ôm lấy thắt lưng cô, thực hiện nỗ lực sau cùng: “Anh thích em là thật.”
Bảy ngày, bảy đêm chung sống, trên đảo này chỉ có anh và cô, anh cũng thấy
rất nhiều điểm khác biệt ở Kiều Tâm Uyển. Nhiều lúc, anh thấy cô chẳng
khác nào một đứa trẻ. Có đôi khi nhìn cô, anh sẽ nghĩ đây là dạng vẻ con gái anh sau khi lớn lên. Những điều đã trải qua trước đây dường như
cũng dần phai nhạt, trước mắt chỉ có một mình Kiều Tâm Uyển. Anh thích
cô là thật. Muốn chung sống với cô trọn đời, cùng với Bối Nhi tạo thành
một gia đình cũng là thật.
Chất giọng thản nhiên, không cố ý nhấn mạnh của anh vang ở bên tai cô, bảy ngày này, đây là lần đầu tiên anh
nói ra những lời này. Trái tim Kiều Tâm Uyển chấn động, bàn tay đặt ở
bên hông suýt nữa là đã ôm lấy anh, nói với anh là cô yêu anh, yêu rất
lâu rồi, mãi mãi chưa từng hết yêu. Nhưng đến cuối cùng, cô lại đặt tay
trước ngực anh, khe khẽ đẩy anh ra.
“Đáng tiếc. Tôi không yêu anh.”
“Em nói dối.” Cố Học Võ nhìn thẳng vào đáy mắt cô, nhìn vào đôi mắt thâm
thúy của cô: “Em thích anh. Chẳng những thích mà em còn yêu anh.”
“Tôi không yêu anh.” Kiều Tâm Uyển rất nhanh phản bác. Cố Học Võ nắm tay cô trong lòng bàn tay mình.
“Phải không? Ngày hôm qua chính em năm lần bảy lượt ở dưới thân anh nói em yêu anh kia mà.”
“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển xấu hổ một trận, hôm qua, còn dám nói đến hôm
qua sao? Bảy ngày này, có ngày nào anh không muốn cái gì được cái đó?
Bẩm sinh giữa nam và nữ đã có khác biệt, anh lợi dụng ưu thế cơ thể, ép
cô nói lời yêu thì tính là cái gì?
Ngực đau tức đến khó chịu: “Đó là anh ép tôi nói. Tôi không yêu anh, không hề yêu.”
Trước khi Cố Học Võ mở miệng, cô lại lần nữa mỉa mai: “Cố Học Võ, tôi thừa
nhận kỹ thuật của anh hết sức lợi hại, tôi cũng thừa nhận tôi rất hưởng
thụ, nhưng mọi thứ cũng chỉ là dục vọng. Không liên quan đến tình cảm.
Tôi đã không còn yêu anh.”
Lời nói cô chuẩn xác, giọng điệu cương quyết, Cố Học Võ trầm mặc nhìn gương mặt cô hồi lâu, nghiêng người qua
cô, Kiều Tâm Uyển sợ sệt, lui về phía sau. Anh vươn tay, nhẹ nhàng xoa
hai má cô, khóe môi mím thành một đường thẳng. Bàn tay hơi thô ráp chạm
vào hai má khiến Kiều Tâm Uyển cứng đờ người, một cử động nhỏ cũng không dám. Cô mà tức giận không cẩn thận lại khơi gợi thú tính của anh.
Ngón tay anh khe khẽ cẩn thận vuốt ve khuôn mặt của cô, nhìn thấy trong đôi
mắt kia ẩn chưa vẻ gì đó na ná như hoảng sợ, sau cùng anh lại rút tay
về. Đứng lên, anh quay mặt không nhìn Kiều Tâm Uyển: “Chuẩn bị đi, một
giờ sau sẽ xuất phát.”
Cái gì?
Kiều Tâm Uyển kinh ngạc,
nhìn theo bóng lưng Cố Học Võ, anh không nhìn lại cô, xoay người, chậm
rãi đi ra ngoài. Trong nháy mắt, cô có cảm giác bóng lưng Cố Học Võ nhìn như thế dường như rất cô đơn.
Xuất phát? Một tiếng?
Anh thật sự muốn thả cô sao? Là thật sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...