Sự việc không phải như em nghĩ, sao lúc nào cũng muốn lôi người khác vào?”
Người khác? Chu Oánh là người khác sao? Chu Oánh chính là cái gai trong lòng
cô. Mấy năm qua, cả ngày lẫn đêm đều khiến cô ăn không ngon ngủ không
yên.
“Đó là người khác sao?” Kiều Tâm Uyển không thừa nhận mình
nói sai: “Đó là người phụ nữ anh yêu, là người phụ nữ chiếm giữ trái tim anh. Anh tưởng tôi không biết sao?”
Vươn tay đẩy Cố Học Võ, Kiều Tâm Uyển chống đối anh tới cực điểm. Cô càng đẩy, Cố Học Võ càng ôm
chặt, vây cô trong lòng mình một chút cũng không chịu buông.
“Kiều Tâm Uyển. Em bình tĩnh chút đi.”
“Tôi rất bình tĩnh.” Kiều Tâm Uyển dám nói bản thân chưa từng bình tĩnh như
thế này: “Anh cho là tôi đang nói dỗi à? Không phải. Cố Học Võ, tôi sẽ
không tái hợp với anh. Kiều Tâm Uyển, tôi vẫn có thể tiếp tục thấp hèn,
tìm kiếm một tình yêu thuộc về chính mình. Tôi muốn một người đàn ông
toàn tâm toàn ý, trong lòng, trong mắt chỉ có tôi. Chứ không phải người
đàn ông như anh, không chung thủy, trong lòng có người phụ nữ khác. Anh
đã hiểu chứ? Anh có thể cút rồi đó.”
Trong lòng Cố Học Võ lại
hiện lên khuôn mặt Chu Oánh, gương mặt vốn vô cùng rõ ràng ấy lúc này
không biết tại sao lại trở nên mờ nhạt. Anh nhìn gương mặt quật cường
của Kiều Tâm Uyển, hai cánh tay ôm cô vẫn không chịu thả ra. Rất nhiều
cảm xúc phức tạp bắt đầu dâng lên trong lòng, nhưng anh lại không thể
nào giải thích. Anh xoay người Kiều Tâm Uyển để cô tựa vào lòng mình,
tựa cằm vuốt ve đỉnh đầu cô, lắng nghe mùi hương hoa hồng trên người cô, anh cất giọng có vài phần bất đắc dĩ
“Anh không biết phải nói
thế nào. Anh không thể nói với em là bây giờ anh đã yêu em. Nhưng anh
thích em, ít nhất trước mắt, hiện tại, trong mắt anh chỉ có mình em,
người anh ôm trong lòng cũng là em. Anh không muốn nói đến chuyện trước
kia. Còn nữa, người phụ nữ em thấy hôm trước không phải là Chu Oánh.”
“Không phải Chu Oánh?” Kiều Tâm Uyển ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt đầy vẻ khó
tin: “Nếu cô ta không phải Chu Oánh thì sao có thể giống Chu Oánh y
đúc?”
“Anh cũng thấy rất lạ.” Ánh mắt Cố Học Võ lập tức trở nên
sâu xa: “Cô ta hình như biết rất nhiều chuyện, nhưng anh chắc chắn cô ta không phải Chu Oánh.”
“Anh, sao anh khẳng định?” Kiều Tâm Uyển
hoàn toàn không thể tin, trên thế giới lại có hai người giống y nhau:
“Chẳng lẽ hai người đó là chị em?”
“Không phải.” Cố Học Võ lắc
đầu: “Cô ta tên Lý Lam, không phải Chu Oánh mà là thiên kim của Lý gia.
Mẹ anh đã từng bảo bọn anh tìm hiểu nhau.”
Kiều Tâm Uyển lòng tràn đầy nghi hoặc: “Tìm hiểu?”
“Ừ.” Cố Học Võ nhìn sự ngờ vực trên mặt cô: “Lần trước em gặp ở quán cà phê
chính là do mẹ anh sắp xếp cho bọn anh gặp mặt. Anh dám chắc cô ta không phải Chu Oánh, bằng không anh đã ở bên cô ta lâu rồi, làm gì còn đến
quấy em?”
“Đó là vì Chu Oánh…” Cô ta không thể sinh con. Kiều Tâm Uyển nói tới đây lại chột dạ, hơn bốn năm trước, cô lợi dụng sự tự ti
và bệnh tình của Chu Oánh mà ép cô ấy ra đi. Trên thực tế, cô cũng không xác định năm năm nay, Chu Oánh rốt cuộc còn sống hay đã chết. Biết đâu, có 500 vạn, cô ấy chữa khỏi bệnh, cũng không biết chừng.
Nhưng…
“Sao?” Cô chỉ nói nửa chừng khiến Cố Học Võ nhướng mày, có phần khó hiểu nhìn Kiều Tâm Uyển.
“Là bởi vì không có Chu Oánh cho nên anh mới phải quấy rầy tôi?” Kiều Tâm
Uyển tiếp tục lời đang nói dở, cố gắng che giấu vẻ mất tự nhiên trên
mặt: “Nếu có Chu Oánh thì anh sẽ ở bên cô ta. Cố Học Võ nói đi nói lại
thì anh vẫn là một thằng khốn. Bởi vì trong lòng anh, tôi chỉ là một vật thay thế. Anh, anh quả đúng là đáng hận đến cực độ.”
Dùng sức
đẩy Cố Học Võ ra, suy nghĩ này lại một lần nữa đả kích Kiều Tâm Uyển
khiến cô tức giận: “Anh cút đi, đi chết đi, tại sao anh không đi chết
đi?”
Cố Học Võ kéo cô lại, nhìn cơn thịnh nộ trong mắt cô mà khẽ
nhướng mày: “Kiều Tâm Uyển, chẳng lẽ trong lòng em, anh là một kẻ có thể chín bỏ làm mười, tìm vật thay thế sao?”
Kiều Tâm Uyển nhất thời nghẹn họng, Cố Học Võ vào lúc này siết chặt tay cô không cho cô vùng
lên: “Cho dù là vật thay thế thì cũng phải là thứ anh thích. Nếu anh đã
không thích thì dù em có Bối Nhi thì đã sao? Em nghĩ anh thật sự không
có cách nào mang Bối Nhi về Cố gia ư?”
Nếu không phải không muốn
ra tay tàn nhẫn thì anh đã lặng yên không một tiếng động đưa con gái đi
khỏi Kiều gia, chút bản lĩnh ấy cũng không có thì anh cũng phí công làm
lão đại của Kỳ Lân đường.
Kiều Tâm Uyển sửng sốt, nhìn Cố Học Võ mà lắp bắp: “Anh, anh không thể…”
“Anh có thể.” Cố Học Võ thấy sự kinh ngạc trong mắt Kiều Tâm Uyển: “Em tốt
nhất là tin anh có thể làm được nhiều chuyện hơn em nghĩ.”
Câu nói ấy nhẹ nhàng nhưng vô cùng hùng hồn, Kiều Tâm Uyển tin, cô vẫn luôn tin Cố Học Võ. Chẳng qua…
“Tôi không thể đồng ý với anh.”
“Tại sao?”
“Tôi nói, cái tôi muốn chính là tình yêu độc nhất vô nhị. Mà anh lại không có khả năng cho tôi.”
“Yêu?” Cố Học Võ bởi vì sự nghiêm túc trong mắt cô mà ngừng nói, suy nghĩ một
lúc lâu, anh nhướng mày, khe khẽ nói: “Độc nhất vô nhị? Anh hiện tại quả thật không thể cam đoan, cho nên mới hy vọng em cho mỗi người chúng ta
một cơ hội, một thời gian để sự việc phát triển theo hướng chúng ta mong ước. Như thế cũng không được sao?”
“Tôi căn bản không nghĩ là
anh sẽ yêu tôi.” Kiều Tâm Uyển nhìn Cố Học Võ: “Tôi không phải là kiểu
người anh thích. Anh đã nói vậy không phải sao?”
“Tình cảm mà có
thể sử dụng lý trí để khống chế thì có còn là tình cảm không?” Cố Học Võ nghĩ Kiều Tâm Uyển chủ yếu là đang cố tình gây sự: “Nghiêm túc mà nói,
em thực sự không phải kiểu người anh thích. Nhưng bây giờ anh quả thật
thích em. Em thấy còn có cái gì mà phải do dự?”
“Anh muốn tôi
đồng ý với anh. Cũng được.” Kiều Tâm Uyển hơi ngừng lại, nhìn vẻ mặt Cố
Học Võ, ngắn gọn nói: “Chừng nào anh quên được Chu Oánh thì lúc ấy tôi
sẽ tái hợp với anh.”
“Kiều Tâm Uyển.”
“Đừng có gọi tôi.”
Kiều Tâm Uyển xoay mặt đi, không để mình nhìn những cảm xúc trong mắt Cố Học Võ: “Tôi đã lỡ mất một lần rồi. Cố Học Võ, cuộc hôn nhân ba năm đó, anh không thể không biết làm thế nào mà tôi có được. Hoặc anh biết
nhưng anh giả ngu. Anh muốn trừng phạt tôi. Tôi biết. Tôi không muốn trở lại quá khứ. Cảm giác như thế đời này tôi cũng không muốn nếm trải nữa. Hôm nay anh có thể vì Bối Nhi mà thay đổi cách nhìn về tôi, dần dần
thích tôi. Ngày mai liệu anh có thể vì Chu Oánh bỗng nhiên trở về mà lại quay về lạnh lùng với tôi như trước hay không? Tôi chịu không nổi đâu.
Cố Học Võ.”
Quay sang, cô nhìn thẳng vào mắt anh, trong mắt có
chút khẩn cầu: “Cố Học Võ, nếu cả đời này, tôi với anh nhất định vô
duyên thì tôi thà rằng vĩnh viễn chưa từng có tình cảm của anh. Nhưng
nếu chúng ta hữu duyên, thế thì điều mà tôi không hy vọng nhất chính là
sau này tôi sẽ lại mất đi. Như vậy, còn khó chịu hơn cả để cho tôi
chết.”
Nếu chưa bao giờ có được thì còn có thể tự lừa dối mình,
nhưng sau khi có được rồi lại để mất thì nỗi thống khổ ấy cô không dám
tưởng tượng, cũng không dám đối mặt. Cho nên cô nhất định phải bóp chết
nỗi đau đớn từ trong trứng nước, không để cho Cố Học Võ có chút cơ hội.
“Em bi quan quá rồi.” Cố Học Võ không bỏ sót những cảm xúc trong mắt cô,
lòng anh lại thấy không muốn, anh tin vào bản thân mình: “Nếu anh đã nói ở bên em thì bất kể Chu Oánh ra sao anh cũng không ở bên cô ấy nữa.”
“Cơ thể anh có lẽ không thể ở bên cô ta, nhưng trái tim anh thì có?”
Bây giờ có thể thề son sắt nói là sẽ không dao động, là vì không có Chu
Oánh, nếu gặp được thì sao? Anh làm thế nào có thể bảo đảm sẽ không vì
nhìn thấy Chu Oánh mà lại nhớ đến chuyện trước kia, sau đó cùng Chu Oánh khơi đống tro tàn, quay về bên nhau? Đến lúc đó, cô phải tự giải quyết
như thế nào? Phải làm thế nào để đối mặt với việc có được rồi lại bỗng
nhiên đánh mất trái tim Cố Học Võ?
Cố Học Võ giật mình, anh quả
thật không thể nói đến những việc chưa từng xảy ra, cũng không có cách
nói mình nhất định sẽ làm gì. Bây giờ anh còn chưa tìm được Chu
Oánh. Mà anh nhất định phải tìm được Chu Oánh. Cũng nhất định là mặc kệ có thể ở bên nhau hay không, chí ít cũng phải tìm được câu trả
lời từ cô, mà những lời như vậy tất nhiên không thích hợp nói cho Kiều
Tâm Uyển nghe. Bởi vì cô chắc chắn sẽ không chấp nhận việc anh vẫn muốn
đi tìm Chu Oánh.
Thấy anh im lặng, Kiều Tâm Uyển đứng lên, lui ra phía sau vài bước, cách rất xa Cố Học Võ.
“Cố Học Võ. Điều tôi muốn anh không cho được. Điều anh cho, tôi lại không
muốn. Cho nên, xin anh cách xa tôi một chút. Cho tôi một chút bình yên,
một chút không gian. Nếu anh thật sự thích tôi, vậy đây là sự nhân từ
lớn nhất của anh đối với tôi.”
Cố Học Võ nhìn Kiều Tâm Uyển, muốn nói cái gì nhưng nói không nên lời. Kiều Kiệt lúc này tới gõ cửa, nói
là đã đến giờ ăn cơm. Kiều Tâm Uyển cũng không quan tâm đến Cố Học
VõoHọH, lướt qua anh cùng Kiều Kiệt xuống lầu, đi ăn cơm. Cố Học Võ đứng ở phòng Kiều Tâm Uyển hồi lâu, nhìn những cuốn sổ tay định cư Đan Mạch
mà cau mày. Anh xoay người, xuống lầu.
Trong phòng khách, Kiều ba đang chờ Kiều Tâm Uyển xuống, vừa khéo thấy Cố Học Võ đi lên, lúc này
lại chỉ có một mình Kiều Tâm Uyển đi xuống nên Kiều ba thoáng sửng sốt,
ánh mắt nhìn về phía sau Kiều Tâm Uyển.
“Học Võ đâu?”
“Ba. Không phải ăn cơm sao?” Kiều Tâm Uyển không muốn nhắc đến Cố Học Võ: “Chúng ta ăn cơm thôi.”
“Tâm Uyển?”
Kiều mẹ và Kiều ba liếc mắt nhìn nhau, thấy Cố Học Võ cũng theo xuống lầu.
Ánh mắt đảo qua khuôn mặt anh, vẻ mặt có vài phần khó hiểu.
Cố
Học Võ xuống lầu, đứng bên cạnh Kiều Tâm Uyển, anh vừa đứng bên cạnh
cô, Kiều Tâm Uyển theo trực giác liền di chuyển sang bên cạnh vài bước. Động tác của cô, mọi người đều thấy rõ. Ba mẹ Kiều Tâm Uyển ngơ ngác
nhìn nhau, trong mắt có vài phần khó hiểu. Ánh mắt chuyển hướng về phía
Cố Học Võ, anh hơi cúi người với hai vị trưởng bối.
“Con còn có việc, không quấy rầy.”
Nói xong câu đó, anh liếc nhìn Kiều Tâm Uyển, trong mắt có ý tứ cô có thể
hiểu, nhưng Kiều Tâm Uyển lại quay đầu, làm như không hiểu, Cố Học Võ
nhướng mày, nhưng chẳng nói gì chỉ xoay người rời khỏi.
Anh có
thể ở lại, nhưng trong lòng anh hiểu Kiều Tâm Uyển lúc này đang không
bình tĩnh hoặc là quá tỉnh táo. Anh cho cô thời gian, để cô hiểu thông
suốt. Nếu cô thật sự hiểu ạm, sẽ biết, một khi anh quyết định chuyện gì
thì dứt khoát sẽ không thay đổi.
Nhìn Cố Học Võ rời khỏi, Kiều
Tâm Uyển cảm thấy sức lực toàn thân dường như bị ai rút hết, ngồi xuống
sofa. Sắc mặt có vài phần bất ngờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...