Cố Học Võ sửng sốt
một chút, nhớ lại hôm nay gặp Kiều Tâm Uyển, bụng của cô cũng gần giống
với Tả Phán Tình. Tả Phán Tình có thai đôi, Kiều Tâm Uyển không thể nào
trùng hợp mà mang thai đôi chứ? Nếu không phải. . . . . .
Vẻ mặt
của anh đã cho Cố Học Văn đáp án mà anh muốn, khóe môi cong lên, trong
mắt có một tia nghiền ngẫm: “Lúc em đưa Phán Tình đi khám thai có gặp
Kiều Tâm Uyển, chị ấy nói chị ấy mang thai được tám tháng rồi.”
Nét bình tĩnh trên mặt Cố Học Võ cuối cùng cũng rạn nứt, anh nhìn chằm chằm mặt Cố Học Văn: “Em có ý gì?”
“Đâu có ý gì đâu.” Cố Học Văn mỉm cười có đôi chút xấu xa, vẻ mặt kia với vẻ trêu cợt người khác của Tả Phán Tình giống đến tám phần: “Anh ghét Kiều Tâm Uyển như vậy, chắc không thể đụng vào chị ấy đúng không?”
Sắc mặt Cố Học Võ khó coi, đối diện với ánh mắt giễu cợt của Cố Học Văn: “Em rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Chẳng muốn nói gì cả.” Cố Học Văn nhún vai: “Em chỉ là muốn nhắc nhở anh. Nếu anh chưa từng chạm vào Kiều Tâm Uyển thì không nói làm gì, còn nếu anh
đã chạm vào chị ấy. . . . . .”
Lời nói dừng lại, anh đứng lên đi
đến trước mặt Cố Học Võ, hai tay chống lên bàn: “Thì đứa bé trong bụng
cô ấy chính là cháu đích tôn của Cố gia. Anh nghĩ nếu bác trai và bác
gái biết được. . . . . .”
Nửa câu sau không cần nói, anh tin Cố Học Võ đã hiểu ý mình.
Vẻ mặt Cố Học Võ âm trầm đến đáng sợ, trừng mắt nhìn nụ cười châm chọc của Cố Học Văn, có cảm giác muốn bóp chết anh: “Nói xong chưa?”
“Xong rồi.” Cố Học Văn vỗ vỗ tay: “Em đưa bà xã đi đây.”
Không để ý tới Cố Học Võ nữa, Cố Học Văn xoay người rời khỏi. Để lại Cố Học Võ nhìn bóng dáng anh rời đi mà lâm vào trầm tư.
. . . . . . . . . . . . http://.sakuraky.wordpress.com. . . . . . . . . . . .
Buổi tối.
Cố Học Võ ăn cơm xong liền lái xe ra ngoài. Không tham gia tụ tập với đám an hem hồi nhỏ kia mà lái thẳng xe đến Kiều gia.
Dừng xe bên lề đường đối diện biệt thự Kiều gia, anh đang định xuống xe thì
lại nhìn thấy một chiếc xe khác chạy đến. Bước chân định xuống xe dừng
lại một chút, nhìn Trầm Thành xuống xe cầm theo một cái hộp lớn trên
tay, nét mặt có chút lo lắng. Trầm Thành nhấn chuông cửa, người giúp
việc cho Kiều gia đi ra mở cửa, Trầm Thành đi vào. Nét bình tĩnh lúc đầu trên mặt anh hơi hơi ngưng tụ lại, nhìn cánh cửa sắt kia một lúc lâu,
cuối cùng khởi động xe rời đi.
Ba ngày sau đó, Cố Học Võ phải
họp, cũng không có thời gian nghĩ đến chuyện đứa bé trong bụng Kiều Tâm
Uyển có phải là con của mình hay không. Sau khi họp xong, anh trở về
thành phố C.
Nếu thật sự phải về Bắc Đô công tác, thì thời gian
tiếp theo của anh sẽ thực sự bận rộn. Phải làm việc bận rộn gặp mặt, còn có một số việc khác nữa.
Từ trung tâm hội nghị đi ra, Cố Học Võ
chào hỏi mấy vị thị trưởng cùng đến Bắc Đô họp vài câu, rồi đi đến ga
tàu điện ngầm. Bởi vì đại diện cho thị trưởng thành phố C đến đây họp
nên anh cũng không lái xe ở nhà đi, rất dễ gây chú ý.
Lâu rồi
không ngồi tàu điện ngầm, thật không ngờ tàu điện ngầm của Bắc Đô lại
đông đúc như vậy. Vừa đúng giờ cao điểm tan tầm, người trong ga tàu điện ngầm vô cùng đông đúc, có thể nói là người chen người. Sắc mặt Cố Học
Võ không biến đổi, nhưng đã có chút mất kiên nhẫn, anh vẫn luôn không
thích những chỗ đông người. Lại càng không thích những nơi người chen
người như thế này.
Một chiếc tàu điện ngầm ầm ầm lao tới, nhìn
đám người như ong vỡ tổ chen chúclên tàu điện ngầm, anh lui ra phía sau
hai bước, quyết định đợi chuyến khác.
Tàu điện ngầm rời đi, lại liên tục có người bước xuống. Bên tai vang lên một giọng nói có chút quen thuộc.
“Cố Học Võ?”
Cố Học Võ quay mặt lại thì thấy Lý Lam đã đến từ lúc nào, đứng bên cạnh vẻ mặt cười yếu ớt nhìn anh.
“Thật khéo ha, không nghờ anh cũng đi tàu điện ngầm.”
Trong ga tàu điện ngầm có chút ồn ào, Cố Học Võ thản nhiên quét mắt liếc nhìn Lý Lam một cái, bộ đồng phục làm cho cô trông có vẻ khôn khéo già giặn. Nơi cổ áo có đính một cái kim cài áo sáng bóng nổi bật lại làm cho cô
thêm vài phần hoạt bát.
“Chào cô.”
Lý Lam nhìn Cố Học Võ
vẻ mặt không nóng không lạnh khẽ gật đầu thì cũng không giận ngược lại
có vài phần vui mừng tới gần: “Sao anh không lái xe?”
“Không tiện.”
“Cũng đúng.” Lý Lam tự trả lời: “Bắc Đô hiện tại rất chật chội, xe lại nhiều, đậu xe cũng không tiện.”
Cố Học Võ chỉ ừ một tiếng mà không trả lời. Lý Lam nhìn nhìn hướng tàu
điện ngầm tới, nghe âm thanh lạnh lẽo kia thì nhìn anh cười cười: “Tàu
điện ngầm đến rồi.”
Rất nhanh, tàu điện ngầm dừng lại tại sân ga. Lý Lam tiến đến đứng bên cạnh Cố Học Võ, lúc này người xuống tàu thật
sự rất đông. Chờ bọn họ đều xuống hết, lúc này Cố Học Võ mới cất bước đi lên tàu điện ngầm.
Lý Lam đi theo bên cạnh anh, người phía sau
không ngừng chen vào. Lý Lam cười không nổi, sắc mặt có chút xấu hổ,
tiến lại gần Cố Học Võ.
Cố Học Võ bởi vì đám người không ngừng
chen vào này mà mặt biến sắc, vẻ mặt có chút bất ngờ. Lý Lam trong lòng
anh cười xấu hổ, áp sát Cố Học Võ.
“Thật ngại quá.”
“Không sao.” Tình huống như vậy, tin rằng Lý Lam cũng không muốn, nghe thấy
trong tàu vang lên những tiếng xì xào, nhưng vẫn còn người tiếp tục đi
lên. Lý Lam bởi vì bị chen lấn mà có vẻ đứng không vững, không biết phía sau bị ai đẩy một cái, cả người cô ngã nhào về phía Cố Học Võ.
Mi tâm nhíu lại, anh vươn tay đỡ cánh tay của cô. Cửa tàu điện ngầm lúc này đóng lại. Đám người cũng ngừng chen chúc.
“Cám ơn.” Mặt Lý Lam có hơi đỏ, ngẩng đầu nhìn Cố Học Võ, cúi đầu, có chút ngượng ngùng: “Đúng là đông quá.”
Cố Học Võ xác định cô có thể đứng vững mới buông lỏng tay ra. Lý Lam vươn
tay nắm tay vịn trên tàu, né tránh ánh mắt của Cố Học Võ.
Nơi
chóp mũi truyền đến một mùi hương rất nhẹ. Mùi hương này Cố Học Võ vô
cùng quen thuộc. Anh hơi hơi quay đầu đi, nhìn Lý Lam đứng ở bên cạnh
nhìn bảng đèn LED báo hiệu trên toa tàu.
Nhìn từ góc độ này, ngũ
quan của cô và Chu Oánh giống nhau như đúc. Nhưng Chu Oánh họ Chu, là
một cô nhi. Tuyệt đối không thể là chị em với Lý Lam. Nếu không phải,
thì vì sao trên đời lại có hai người giống nhau như vậy?
Cố Học
Võ không biết vì sao mùi hương trên người Lý Lam lại giống Chu Oánh đến
vậy. Anh vẫn luôn thích mùi hương này trên người Chu Oánh, một mùi hương nhàn nhạt, rất nhẹ. Không như mùi nước hoa. Ngoại hình Chu Oánh không
phải xinh đẹp lắm, nhưng mùi hương đặc biệt trên người cô lại khiến Cố
Học Võ nhớ mãi không quên.
Trong đầu lại hiện lên lần cuối cùng ở bên Chu Oánh. Ngày đó, bọn họ vừa triền miên ở khách sạn xong. Anh nói
muốn đưa Chu Oánh về nhà, trịnh trọng giới thiệu với gia đình. Vẻ mặt
Chu Oánh ngọt ngào hôn anh một cái. Anh rời đi, lại không ngờ lúc trở
lại thì không thấy Chu Oánh đâu mà người xuất hiện lại là Kiều Tâm Uyển.
Mi tâm hơi hơi nhíu lại. Oánh Oánh, rốt cuộc em ở đâu. Bốn năm, vì sao một chút tin tức của em, anh cũng không nhận được? Em nói cho anh biết, bây giờ em đang ở đâu?
“Cố Học Võ?” Giọng nói Lý Lam truyền đến, anh đột nhiên sực tỉnh, nhìn gương mặt giống hệt Chu Oánh trước mắt, một
tiếng nỉ non không kiềm được thốt lên: “Oánh Oánh?”
“Dạ.” “Chu Oánh” nở nụ cười, vươn tay về phía anh: “Em là Oánh Oánh.”
“Oánh Oánh.” Vươn tay kéo cô vào trong lòng, Cố Học Võ cảm thấy cuộc đời anh
như đã trọn vẹn. Cánh tay siết chặt, tàu điện ngầm lúc này vang lên một
tiếng, bắt đầu vào ga.
Cố Học Võ phục hồi lại tinh thần, cánh tay ôm người trong lòng phút chốc buông ra. Đây làm sao có thể là Chu Oánh, rõ ràng là Lý Lam.
Vẻ mặt cô có vài phần xấu hổ, có vài phần chua sót. Ánh mắt cũng không biết phải nhìn vào đâu.
“Thật ngại quá.” Người trong tàu điện ngầm lúc này rất nhiều, nhưng thường
xuyên có cảnh tình nhân ôm nhau tình tứ trên tàu nên đối với chuyện này
mọi người đều đã quen.
“Không sao.” Lý Lam ho nhẹ một tiếng, cúi đầu che giấu vẻ mất tự nhiên của mình, chỉ chỉ bên ngoài: “Em tới rồi.”
“Uh.” Cố Học Võ không nói nhiều lời, nhìn Lý Lam bước xuống sau khi tàu dừng
hẳn. Anh nửa ngẩng đầu lên, thở sâu. Anh tuy rằng thường xuyên nhớ tới
Chu Oánh, nhưng chưa từng làm việc gì luống cuống như vậy.
Lý Lam. . . . . .
Trên thế giới thật sự có người hoàn toàn giống nhau như đúc, thậm chí ngay cả mùi hương cũng giống nhau sao? Có thật không?
Cố Học Võ không tin, nhìn tàu điện ngầm từ từ khởi động, ngoài cửa sổ tàu
cũng không nhìn thấy bóng dáng của Lý Lam nữa. Có người lên xe, đám
người đông nghịt lấn át mùi hương lúc nãy của Lý Lam.
Vừa rồi cái ôm kia tựa như một giấc mơ. Vẻ mặt Cố Học Võ có chút ngưng trọng, di
động lúc này vang lên hai tiếng, lấy di động ra liếc mắt một cái, con
ngươi phút chốc mở to, nhắn lại một tin. Suy nghĩ một chút, lại thêm một tin nhắn nữa.
“Giúp tôi điều tra một người.”
Buông di động xuống, mi tâm Cố Học Võ vẫn nhíu chặt, Lý Lam, cô rốt cuộc là ai, tôi nhất định sẽ biết được.
. . . . . . . . ..sakuraky.wordpress.com . . . . . . . . .
Cuộc họp ba ngày trôi qua rất nhanh. Cố Học Võ mua vé máy bay quay về thành
phố C. Trước khi về còn nhìn thấy Cố Học Văn nắm tay Tả Phán Tình đi ra
ngoài tản bộ. Nói là tốt cho việc sinh con sau này.
Nhìn cái bụng tròn vo của Tả Phán Tình, trong đầu anh lại nhớ đến người mang thai
kia, mấy ngày nay bận rộn nhiều việc nên cũng quên mất Kiều Tâm Uyển.
Cô mang thai tám tháng, lại gạt anh là sáu tháng, cô muốn làm gì đây?
Lấy chìa khóa xe rời đi. Lại một lần nữa hướng về phía biệt thự Kiều gia.
Trời sẩm tối, Bắc Đô đã vào mùa hè, lúc này thời tiết có chút nóng bức. Xe
còn chưa dừng lại, anh lại thấy Trầm Thành, anh ta cẩn thận đi theo bên
cạnh Kiều Tâm Uyển. Hai người tản bộ dọc theo đường cái.
Trầm Thành nắm tay Kiều Tâm Uyển, khóe môi Kiều Tâm Uyển cong lên, vẻ mặt dịu dàng.
Bộ dạng Kiều Tâm Uyển như vậy anh chưa từng nhìn thấy. Ánh mắt hơi hơi
nhíu chặt, nhìn chằm chằm cái bụng đã nhô cao của Kiều Tâm Uyển.
Kiều Tâm Uyển mang thai tám tháng, tính thời gian mà nói, hẳn là mang thai
từ lần ở thành phố C. Nhưng cô nói cô đã uống thuốc, vậy không có khả
năng đứa bé là của anh.
Nhưng Kiều Tâm Uyển đã từng gạt anh, cô có thể gạt anh một lần, tất nhiên cũng có thể gạt anh lần nữa.
Nếu là con anh thì vì sao Kiều Tâm Uyển không dùng thủ đoạn như vậy để ở
lại bên cạnh anh? Mà lại lựa chọn ly hôn với anh? Cô không phải nói là
yêu anh nhất sao?
Nếu không phải, vậy thì vì sao cô phải gạt anh? Nói cô mang thai sáu tháng?
Lần đầu tiên Cố Học Võ có cảm giác hoang mang, mà cảm giác hoang mang này anh chưa bao giờ nghĩ lại là do Kiều Tâm Uyển gây ra.
Nét dịu dàng trên gương mặt cô vừa rồi có chút không giống với hình ảnh của cô trong trí nhớ anh. Kiều Tâm Uyển có thể dịu dàng như vậy sao?
Anh nhìn lầm rồi. Cảm giác dường như mỗi một lần nhìn thấy đều là bộ dạng
Kiều Tâm Uyển nổi cơn điên. Mi tâm nhíu lại, anh cười mình không biết
đang làm cái gì?
Kiều Tâm Uyển mang thai có liên quan gì đến anh?
Nếu cô nói cô mang thai sáu tháng vậy thì có quan hệ gì với anh đâu?
Nếu đứa bé kia là của mày thì sao? Cũng không có quan hệ gì sao? Ánh mắt Cố Học Võ hơi hơi khép lại, nghĩ tới lời nói của Cố Học Văn, nếu đứa bé
kia thật sự là của anh, thì đó chính là cháu đích tôn của Cố gia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...