Mỗi lần đấu với Cố
Học Võ, cô đều thua, mà cô cũng chịu đủ rồi. Rõ ràng hai người không yêu nhau nhưng vẫn không ngừng dây dưa. Bởi vì con gái sao, cái lý do đó
đúng là buồn cười, nhàm chán biết chừng nào. Kiều Tâm Uyển tin Cố Học Võ căn bản không yêu cô, anh chỉ là muốn dùng ưu thế của đàn ông để buộc
cô phải khuất phục, cuối cùng là giao con gái cho anh.
Cô mệt mỏi rồi. Cô thừa nhận cô không đấu lại Cố Học Võ. Hết lần này đến lần khác
để cho Cố Học Võ chiếm tiện nghi. Hết lần này đến lần khác để cho anh ăn đậu hủ của cô. Thật sự là quá đủ rồi.
Sâu trong thâm tâm, cô vẫn còn yêu Cố Học Võ. Đó là điều cô không thể phủ nhận. nhưng cô lại không thể xác định nếu tiếp tục lằng nhằng với Cố Học Võ như vậy thì có khi
nào đến một ngày cô lại mềm lòng, lại muốn về với Cố Học Võ. Cô đối với
anh vẫn còn rất rất yêu, liệu có thể đến một ngày tro tàn lại cháy, sau
đó liều lĩnh đồng ý với anh, vì con gái mà tái hợp với anh hay không.
Cuối cùng, cô lại nhớ tới giai đoạn hôn nhân đã qua. Lúc đó trong mắt anh
không hề có cô, về sau cũng sẽ không. Anh chỉ có con gái, chỉ nhìn mỗi
con gái. Sau đó, cô sẽ giống như trước bởi vì tình yêu không thể từ bỏ
trong tim mà dần dần héo rũ. Cuối cùng lại trở nên không giống chính
mình. Cuộc sống như vậy cô không bao giờ muốn trải qua một lần nữa.
Lúc này ánh mắt cô nhìn Cố Học Võ cũng kiên quyết, cô nói: “Cố Học Võ, anh
muốn con gái thì tôi cho anh. Đợi mấy tháng nữa, Bối Nhi cai sữa, anh có thể mang con về Cố gia. Bây giờ thì tôi có thể đi được chưa?” Cố Học Võ chết lặng, nhìn Kiều Tâm Uyển, khí thế nhất thời đều bị cô lấy hết, đến nói cũng nói không nên lời. Anh tái hợp với Kiều Tâm Uyển chỉ là vì con thôi sao?
Anh hẳn là gật đầu, nhưng lại thấy không muốn. Bởi vì
trong lòng đang bối rối nên anh im lặng. Thậm chí hoàn toàn không biết
phải phản ứng như thế nào. Kiều Tâm Uyển nhìn Cố Học Võ đang ngây ra,
trong lòng ngược lại có một cảm giác khoái trá. Ôm con gái đứng lên, cô
áp chế nội tâm đang đắc ý để làm mình bình tĩnh.
“Cố Học Võ, anh
có thể không cần ép buộc mình tái hợp lại với tôi. Tôi đưa con gái cho
anh, anh muốn sống với ai thì sống, không cần phải ép mình phải chịu
thiệt thòi. Anh hài lòng chưa?”
Xoay người, không nhìn Cố Học Võ, Kiều Tâm Uyển bế con gái đi vào cửa, lần đầu tiên trong đời cô có cảm
giác nhẹ nhõm đến như vậy, bế Bối Nhi lên lầu, nhìn con gái nắm lấy vạt
áo của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn có nét gì đó tựa như buồn rầu.
Kiều Tâm Uyển cong môi cười: “Bối Nhi ngốc, mẹ làm sao có thể không cần con. Yên tâm đi! Mẹ sẽ không không cần con”. Nói như vậy với Cố Học Võ chỉ
là kế hoãn binh để Cố Học Võ tạm thời đừng tới quấy rầy.
Cho Bối
Nhi bú thêm mấy tháng nữa, bảo tập đoàn Chính Quyền nhanh chóng đưa ra
nguồn năng lượng mới, chỉ cần Kiều thị kinh doanh không có vấn đề, chỉ
cần Kiều thị có thể kiếm tiền, cô sẽ mang con gái đi Đan Mạch, tránh
thật xa gã đó. Trong lòng đã có quyết định, Kiều Tâm Uyển mỉm cười bế
con gái giao cho bà vú bế đi rồi đứng ở cửa sổ nhìn bóng dáng Cố Học Võ
rời đi. Cô sẽ làm cho anh biết, trên thế giới này không phải cứ anh muốn như thế nào là được thế đó.
……….sakuraky.wordpress.com………
Trong sân, Cố Học Văn đang đưa hai đứa nhỏ ra ngoài chơi. Hôm nay trời đẹp
nên anh mang nôi ra đặt ở bên ngoài. Hai thằng nhóc này thật sự rất
khỏe. Ăn nhiều, ngủ ít, đám người lớn cũng bị hai tên tiểu quỷ này hành
cho sức cùng lực kiệt. Bên này vừa mới nín khóc thì bên kia lại nhè. Cố
Học Văn vô cùng buồn bực mà than thở, sinh con gái thật là tốt, vừa lanh lợi lại ngoan ngoãn. Nhìn hai đứa con trai anh mà xem, quả đúng là từ
nhỏ đã tra tấn người khác rồi. Hết dỗ dành rồi lại đến hò hét mới làm
cho hai tên tiểu quỷ kia yên tĩnh lại, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Cố
Học Võ đi vào vườn, chau mày nhìn hai đứa cháu đang nằm im cho tay vào
miệng. Cố Học Văn nhìn về phía Cố Học Võ.
“Anh về rồi đấy hả?” Sáng sớm thấy anh lái xe đi ra ngoài, Cố Học Văn cứ nghĩ anh định đi làm: “Không đi làm à?”
“Cuối tuần mà.”
Cuối tuần? Cố Học Võ nổi danh là chàng ba liều mạng[i], cuối tuần cũng
thường xuyên không ở nhà kia mà? Cố Học Văn nháy mắt, ý bảo Cố Học Võ đi vào trong vườn ngồi nói chuyện. Anh cất bước lại ngồi bên hai đứa cháu, mi tâm đang nhíu chặt cũng giãn ra không ít, nét mặt cũng nhu hòa hơn.
“Sao hôm nay cậu lại trông con, Tả Phán Tình đâu?”
“Cô ấy đi dạo phố với mẹ rồi.” Thời tiết sắp giao mùa nên phải mua cho bọn
nhỏ thêm ít quần áo. Đồ anh mua Tả Phán Tình lại không thích, nói cái
này không tốt cái kia không đẹp, nói anh cũng không hiểu, sau khi cho
con bú xong cô liền đi theo Trần Tĩnh Như.
“Thảo nào.”
Cố Học Võ có chút hâm mộ nhìn Cố Học Văn, từ khi kết hôn đến nay, anh càng ngày càng có dáng vẻ người đàn ông của gia đình.
“Có tâm sự?” Rất ít khi thấy Cố Học Võ có dáng vẻ thế này, Cố Học Văn rót chén nước cho Cố Học Võ: “Nói chút đi.”
Cố Học Võ lắc lắc đầu, không biết phải nói như thế nào. Từ khi rời khỏi
Kiều gia cho đến nay, anh vẫn luôn ở trong trạng thái thất thần. Trước
đây anh vẫn luôn muốn giành lại con gái, vẫn muốn đưa Bối Nhi về Cố gia, nhưng vào lúc Bối Nhi thật sự có thể về Cố gia, anh lại không thấy vui
như mình nghĩ.
Vì sao? Kiều Tâm Uyển chịu từ bỏ
quyền nuôi đưỡng Bối Nhi, đối với anh mà nói, không phải là rất đúng lúc sao? Trước đây đã chờ lâu như vậy rồi, giờ chỉ chờ thêm mấy tháng nữa
là Bối Nhi có thể về Cố gia, anh nên vui mới đúng, nhưng lại chẳng thể
nào mà vui nổi. Cảm xúc đến chính bản thân anh cũng không thể lý giải,
không thể giải thích này làm cho anh không thể nào mà vui được.
Nhìn Cố Học Văn chơi đùa vui vẻ cùng hai cậu con trai mà lòng anh cảm thấy
vô cùng hâm mộ. Hơn thế nũa là cảm thấy thất bại. Anh tự nhận việc gì
anh cũng có thể xử lí được, cho dù là ai, chức vụ thế nào, bây giờ anh
mới biết có một số việc anh không thể nào mà làm được. Chút cảm giác
thất bại đó khiến anh nhẹ thở dài, nhìn Cố Học Văn trêu con.
“Hôn nhân là cái gì vậy?”
Trong mắt Cố Học Văn hiện lên một tia kinh ngạc, rồi nhanh chóng liền hiểu
ra: “Hôn nhân chính là hai người yêu nhau, cùng nắm tay nhau đi suốt
cuộc đời.”
“Yêu nhau?” Cố Học Võ ngồi thẳng dậy phản đói: “Lúc trước cậu kết hôn với Tả Phán Tình, anh cũng có thấy cậu yêu cô ấy đâu?”
“Lúc đó thì không yêu”. Cố Học Văn thừa nhận: “Nhưng bây giờ thì yêu.”
Cố Học Võ lặng thinh, không biết phải nói gì, Cố Học Văn lại mở miệng nói: “Mỗi người có một quan điểm về hôn nhân khác nhau, lúc trước em chỉ
muốn tìm một cô gái về sống chung. Sau đó vào cái lúc trong lòng em đã
có cô ấy em mới phát hiện hôn nhân theo nghĩa vụ với hôn nhân vì tình
yêu là hai khái niệm hoàn toàn không giống nhau.”
“Hãy nghĩ cho
kỹ là cậu muốn cho Bối Nhi một gia đình, hay là muốn sống với Kiều Tâm
Uyển cả đời.” Lời nói của Kiều mẹ lúc này lại hiện lên trong đầu, Cố Học Võ vừa thấy hơi hiểu lại vừa thấy chẳng hiểu gì.
Nhìn dáng vẻ
nghi hoặc của anh, Cố Học Văn không ngại nói thêm cho anh hiểu rõ một
chút: “Như em cũng vậy, lúc vừa mới kết hôn, em đối xử tốt với Tả Phán
Tình là bởi vì em nghĩ cô ấy là vợ em. Chăm sóc cô ấy là trách nhiệm của em. Còn bây giờ em đối xử tốt với cô ấy là bởi vì em yêu cô ấy, em mong cô ấy được hạnh phúc.”
Cố Học Võ nhìn Cố Học Văn: “Yêu. Muốn cô ấy hạnh phúc?”
“Đúng vậy. Yêu.” Cố Học Văn biết Cố Học Võ vẫn chưa hiểu hết: “Em có thể nói
cho anh biết, từ sau khi em ở bên Tả Phán Tình, chẳng còn người phụ nữ
có thể khơi dậy hứng thú của em…”
Không nói tiếp, Cố Học Văn chỉ nhìn về phía Cố Học Võ: “Chính là như vậy.”
Phải không? Cố Học Võ im lặng nhìn Cố Học Văn một lúc lâu, cuối cùng đứng
dậy rời đi, Cố Học Văn nhìn theo bóng lưng của anh. Lại quay sang nhìn
hai đứa con đã buồn ngủ, khóe môi lộ ra một nụ cười nhạt.
Nguyên
nhân tạo thành một gia đình có thể là trách nhiệm, cũng có thể là yêu.
Nếu Cố Học Võ vẫn chưa nghĩ thông mà tính ở bên Kiều Tâm Uyển thì còn
kinh ngạc hơn. Không biết vì sao, Cố Học Văn không hề đồng tình với anh.
Tả Phán Tình lúc này thì trở về, mang theo một đống túi to đùng, thấy Cố
Học Văn đưa hai tên tiểu quỷ ra phơi nắng, cô liền tiến lên nhìn thoáng
qua.
“Hai tiểu ác ma ngủ rồi à?” Bởi vì hai cậu con trai rất nghịch ngợm nên Tả Phán Tình thường gọi hai đứa là tiểu ác ma.
“Ừ. Vừa ngủ thôi.” Cố Học Văn lấy đống túi, bỏ vào trong phòng rồi trở ra ôm eo cô: “Mệt không?”
“Không mệt.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Em nhìn thấy nhiều bộ đồ con gái xinh lắm. Ghét quá đi. Vì sao hai đứa này đều là đứa con chứ?”
Mỗi lần nói đến đây, Tả Phán Tình lại vô cùng buồn bực: “Em muốn có con gái.”
“Không sao.” Cố Học Văn lắc đầu cười gian: “Chúng ta sinh thêm một đứa con gái cũng được.”
“Đi chết đi.” Tả Phán Tình lườm anh: “Sinh nữa á? Nếu đứa sau là con gái
thì may, nếu lỡ lại là con trai thì sao?” Chẳng lẽ vứt đi không cần sao?
“Vậy thì đừng sinh.” Bây giờ đối với Cố Học Văn, bà xã là lớn nhất: “Chúng ta nhận nuôi một đứa con gái là được.”
“Hay đó.” Tả Phán Tình gật đầu: “Nhưng mà chờ hai đứa này lớn chút đã. Giờ em mệt quá rồi.”
“Mệt thì đi nghỉ đi, dù sao con cũng ngủ rồi, em nghỉ ngơi chút đi, tối hai tiểu ác ma dậy lại hành em không ngủ ngon mất.”
“Uhm.” Tả Phán Tình gật đầu, kiễng chân hôn lên má Cố Học Văn một cái rồi về phòng nghỉ ngơi.
…….sakuraky.wordpress.com……
Trong đại sảnh tráng lệ, bố trí trang nhã, mọi người ăn uống linh đình, cụng
ly tách tách. Cố Học Võ cầm một ly rượu đỏ, ngồi ở trong góc, Đỗ Lợi Tân tiến lên, ngồi xuống bên cạnh anh: “Anh sao vậy? Không khiêu vũ à?”
“Không có hứng.”
Từ hôm trước rời khỏi nhà Kiều Tâm Uyển đến nay, anh làm gì cũng không có hứng.
“Lão Đại à, tốt xấu gì hôm nay cũng là sinh nhật em, anh có cần không nể mặt thế không?” Một giọng nói của ai đó vang lên. Thì ra là Tống Thần Vân,
hôm nay anh ta mặc một cây trắng, bạn gái anh ta cứ như một con chim nhỏ đứng nép vào người anh ta.
“Sinh nhật vui vẻ.” Cố Học Võ nâng chén, không thành ý mở miệng cho lắm.
“Cám ơn.” Tống Thần Vân liếc mắt nhìn Đỗ Lợi Tân một cái: “Hai người có cần
đả kích người ta vậy không? Tốt xấu gì cũng ra ngoài chơi một chút đi?
Trên thương trường nhiều bằng hữu như vậy. Chào hỏi một tiếng cũng
được.”
“Anh đi đi.” Đỗ Lợi Tân thật sự không có hứng, ánh mắt vẫn nhìn ra cửa. Cố Học Mai vẫn chưa đến, buổi sáng anh ta nói muốn đi đón
cô, cô lại nói không cần, kiên quyết đòi tự mình đến. Nhưng anh ta e là
lát nữa Cố Học Mai cũng sẽ không tới.
Cố Học Võ cũng trầm mặc,
ngày hôm qua đến thăm con, con bé vẫn không cần anh. Rõ ràng qua mấy
tháng nữa là có thể đưa con gái về nhà, nhưng nếu con gái vẫn không
thích anh, vậy đưa về Cố gia cũng có ý nghĩa gì?
“Có khách đến.”
Tống Thần Vân đứng lên, vẫy vẫy tay với Cố Học Võ: “Dù gì hôm nay cũng
là sinh nhật 30 của em, anh nể mặt đừng có trưng cái vẻ mặt khổ qua mướp đắng đó nữa được không?”
“Thôi cậu đi mà chơi đi.” Cố Học Võ
khoát tay, Tống Thần Vân đành bất đắt dĩ, kéo bạn gái đi đón khách. Đỗ
Lợi Tân nhìn thời gian, Cố Học Mai vẫn chưa đến, anh ta quyết định đứng
lên đi gọi điện thoại. Một mình Cố Học Võ ngồi ở đó, nhìn cảnh tượng ăn
chơi nhảy múa, lụa là gấm vóc trước mắt, rồi cũng đứng lên, đi ra ngoài
hít thở không khí. Mới ra đến sảnh tiệc liền nhìn thấy một người mặc lễ
phục trắng làm tôn lên dáng người xinh xắn đáng yêu, trên tay là một cái túi dạ tiệc cũng cùng màu. Người đó đang cúi đầu nhìn làn váy mình, hơi hơi nhíu mày, Cảm giác được có người đang bước lại Lý Lam liền ngẩng
đầu, nhìn Cố Học Võ.
“Ôi. Là anh sao?”
“Uhm.” Cố Học Võ gật đầu tiến lên hai bước, ánh mắt đảo qua người Lý Lam: “Cô cũng tới dự tiệc sao?”
“Đúng vậy.” Lý lam chỉ chỉ bên trong: “Tổng giám đốc Tống mời ba em, nhưng tối nay ông ấy lại bận việc nên bảo em tới thay.”
Cố Học Võ thản nhiên lướt qua Lý Lam, đang tính đi qua phòng bên cạnh thì Lý Lam lại đột nhiên gọi anh lại.
“Cố Học Võ, anh giúp em một việc được không?”
“Sao?”
“Đồ của em.” Lý Lam chỉ làn váy của mình: “Vừa rồi xuống xe không để ý bị rách một chút. Anh xem…”
Vừa rồi anh không có chú ý, giờ nhìn theo tay cô ta mới thấy ở trên vạt áo, có một đường rách nhỏ.
“Em như vậy thì làm sao mà đi vào được.” Sẽ bị người ta cười chết mất,
nhưng hiện tại đã không kịp lựa bộ khác, Lý Lam thật sự là xấu hổ muốn
chết.
Trên mặt lộ ra vài phần khó xử, Lý Lam nhìn Cố Học Võ: “Có thể phiền anh tìm phục vụ bảo mang kim chỉ đến giúp em được không?”
Cố Học Võ không hề động đậy, ánh mắt đảo qua váy của cô ta, hôm nay Lý Lam mặc váy dài, buông xuống tận mắt cá chân. Chỗ rách nằm ở ngay mắt cá
nhân, anh hơi nhíu mày, nhìn Lý Lam, ánh mắt lại nhìn sang dãy ghế bên
cạnh hành lang, ý bảo cô ta ngồi xuống.
“Cô ngồi xuống đi.”
“Hả?” Lý Lam sửng sốt một chút, nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống.
Cố Học Võ tiến lên, tính toán chiều dài chiếc váy. Vừa nhấc tay kéo cái một cái, váy của Lý Lam cũng theo đó mà toạt ra.
“Ối!” Cô ta la nhỏ tiếng. Cố Học Võ lại như là không nghe thấy, tiếp tục xé vạt váy đi. Sau đó bảo cô đứng lên.
“Được rồi.”
“Sao?” Lý Lam đứng lên, bộ váy bị Cố Học Võ xé một đoạn, lúc này nhìn lại vừa
vặn đến phía trên đầu gối. Vừa rồi kiểu thục nữ rủ xuống mắt cá chân,
bây giờ xem ra chính là kiểu đáng yêu. Hơi kinh ngạc nhưng vẻ mặt cô ta
vẫn có chút tán thưởng cùng cảm kích.
“Anh lợi hại thật, cám ơn anh.”
“Không cần khách sáo.” Trên thực tế vừa rồi nhìn thấy cô ta, anh đã thấy váy ngắn hợp với cô ta hơn.
Lý Lam thè lưỡi, gương mặt tươi cười thể hiện vẻ biết ơn đối với Cố Học
Võ: “Cám ơn anh, không biết anh có tiện làm bạn nhảy của em không?”
Lời mời của cô ta ý tứ rất rõ ràng, Cố Học Võ nhìn gương mặt giống y như
gương mặt trong trí nhớ kia mà trong lòng lại có chút mê muội cùng khó
hiểu, muốn nói cái gì thì một tràng tiếng bước chân lại vào lúc này vang lên.
Anh quay sang, liền nhìn thấy Kiều Kiệt đang cùng Kiều Tâm Uyển khoác tay nhau đi vào.
[i] tiếng Trung: 拚命三郎 Bính mệnh tam lang, là ngoại hiệu của Thạch Tú, một
nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc Thủy hử. Ông là một trong 36 Thiên Cương Tinh của 108 anh hùng Lương Sơn Bạc. Xem thêm ở http://vi.wikipedia.org/wiki/Th%E1%BA%A1ch_T%C3%BA
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...