Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

Kiều Tâm Uyển ngồi ở
trong phòng làm việc, nhìn tài liệu trước mắt mà một chữ cũng không đọc
nổi. Trương Hành Trường nói gần đây chính sách trong lĩnh vực ngân hàng
thay đổi quá nhanh nên tạm thời không thể cho vay. Kiều Tâm Uyển đóng
tài liệu lại, có chút buồn bực đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lo
nghĩ vì tiền, đối với cô mà nói, đây đúng là lần đầu tiên. Trong lòng có chút buồn bực, cô nhìn một đống người đã gọi trong danh bạ điện thoại
mà chẳng có một chút kết quả. Chẳng lẽ cô thật sự phải đi cầu xin Trầm
Thành sao?

Không được. Tuyệt đối không được. Nếu không được thì
cũng chỉ còn một cách. Cô xoay người đang muốn gọi điện thoại thì có
người đột nhiên xuất hiện ở cửa văn phòng khiến cô giật mình.

“Sao anh vào được đây?” Cô nhìn phía sau lưng anh ta mà không thấy thư ký
Trần đâu. Kiều Tâm Uyển nhíu máy, có vài phần khó chịu: “Phép lịch sự
của anh thực sự không được tốt cho lắm nhỉ.”

“Tôi có gõ cửa.” Quyền Chính Hạo chỉ chỉ cửa, nhún vai: “Nhưng, cô không nghe thấy.”

Kiều Tâm Uyển đi đến bàn làm việc ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt Quyền Chính Hạo: “Có việc gì?”

“Uhm.” Quyền Chính Hạo gật đầu, ngồi xuống ghế đối diện cô, ánh mắt đảo qua
người Kiều Tâm Uyển. Quần áo phù hợp làm tôn lên cơ thể duyên dáng có
thần của cô. Kết hợp với kiểu trang điểm nhẹ nhàng, đơn giản lại làm cho ngũ quan của cô nhìn càng thêm hài hòa, hấp dẫn. Trong mắt anh ta hiện
lên một tia tán thưởng: “Hôm nay nhìn cô rất đẹp.”

Đối với lời khen của anh ta, Kiều Tâm Uyển không một chút để tâm: “Anh tới chỉ là để khen tôi đẹp?”

“Đương nhiên không phải.” Quyền Chính Hạo xua xua tay: “Tôi nghe nói, gần đây
Kiều thị quay vòng vốn có chút khó khăn. Tôi nghĩ khoản vốn tài trợ giai đoạn sau……”

“Kiều thị không hề có khó khăn trong quay vòng vốn.” Kiều Tâm Uyển trừng mắt với người trước mặt: “Anh yên tâm, chúng tôi
nhất định sẽ thực hiện theo hợp đồng.”

“Được rồi.” Quyền Chính
Hạo mỉm cười, để lộ ra hàm răng trắng, anh ta rõ ràng nhìn thấy trong
mắt Kiều Tâm Uyển đầy vẻ khó chịu: “Thật ra tôi không phải lo lắng tài
chính bên này có vấn đề. Tôi chỉ là lo lắng cho cô. Là phụ nữ phải luôn
vui vẻ. Nếu không sẽ mau già đó.”

Kiều Tâm Uyển không có tâm
trạng nghe anh ta đùa cợt, bây giờ cô còn có chuyện khác phải làm, cô
nhìn Quyền Chính Hạo mà cô đang rất không muốn nhìn thấy này: “Tôi còn
có việc, tổng giám đốc Quyền nếu anh thật sự ăn no không có việc gì làm
thì không bằng đi thúc giục người bên công ty anh mau chóng phát triển
nguồn năng lượng mới ra đi.”

“Hạ lệnh đuổi khách sao?” Quyền Chính Hạo chậc chậc hai tiếng: “Cô thật đúng là không để nể mặt tôi chút nào.”

Kiều Tâm Uyển chịu không nổi nữa, mới muốn đuổi người, lúc này di động lại
vang lên. Là điện thoại của Trương Hành Trường. Rất bất ngờ nghe điện

thoại, ở bên kia nói sau khi xem xét cẩn thận, ngân hàng quyết định cho
Kiều thị vay vốn. Lãi suất tính ở mức thấp nhất.

Kiều Tâm Uyển
rất bất ngờ, không nghĩ là sẽ có kết quả này. Đang tính cám ơn thì
Trương Hành Trường lại nói không cần. Cúp máy, vẻ mặt Kiều Tâm Uyển hoàn toàn trầm tĩnh lại. Khoản tiền này có thể giải quyết thì khủng hoảng của Kiều thị cũng coi như triệt tiêu.

“Nhìn cô hình như
rất vui?” Giọng nói đột ngột vang lên, nhắc nhở Kiều Tâm Uyển, trong
phòng làm việc lúc này không phải chỉ có một mình cô, cô trợn to mắt
nhìn người đàn ông trước mặt, hiện tại tâm trạng cô rất tốt nên không
muốn đi chấp nhặt người như thế.

“Tôi quả thật rất vui. Có điều liên quan gì tới anh? Quyền Chính Hạo, tôi rất không thích nhìn thấy anh. Mời anh đi cho.”

“Trái ngược với cô. Tôi lại rất thích nhìn cô.” Quyền Chính Hạo đứng lên, một tay chống lên bàn làm việc, khom người về trước, nhìn Kiều Tâm Uyển.

“Kiều Tâm Uyển, tôi thích cô. Tôi muốn theo đuổi cô.”

“Quyền Chính Hạo, tôi ghét anh, tôi không muốn anh theo đuổi tôi.”

Không khí trong phòng làm việc có chút căng thẳng, dường như còn phảng phất
mùi thuốc súng. Khóe môi Quyền Chính Hạo khẽ cong lên, vẻ mặt mang theo
vài phần nghiền ngẫm: “Tôi nhất định sẽ theo đuổi cô.”

Không rảnh để ý đến người như thế, Kiều Tâm Uyển gọi số nội bộ: “Thư ký Trần,
thông báo cho mọi người ở bộ phận truyền thông đến họp. Chuẩn bị báo cáo hôm qua tôi giao, photo ra phát cho mọi người. Cứ như vậy.”

Gác máy, cô nhìn Quyền Chính Hạo.

“Anh nhìn thấy rồi đó, tôi đang rất bận, tôi còn có rất nhiều việc, cho nên, mời anh đi cho.”

“OK.” Quyền Chính Hạo gật đầu: “Tôi sẽ đi. Nhưng cô phải đồng ý cùng ăn cơm trưa với tôi.”

“Trưa tôi phải về trông con.” Kiều Tâm Uyển hoàn toàn cự tuyệt.

“Vậy buổi tối đi.” Quyền Chính Hạo không ngại: “Hoặc là buổi chiều cùng nhau uống trà?”

“Anh Quyền.” Đối với kẻ chỉ biết huênh hoang khoác lác như Quyền Chính Hạo,
Kiều Tâm Uyển chỉ cảm thấy mất kiên nhẫn: “Tôi không có thời gian uống
trà chiều với anh, nhưng nếu nguồn năng lượng mới của anh khai phá thành công, hơn nữa làm cho Kiều thị kiếm được tiền thì lúc đó, có lẽ tôi sẽ
có chút thời gian đi với anh.”

“Chậc chậc. Đúng là dân kinh
doanh.” Quyền Chính Hạo ôm ngực, có hơi bị tổn thương: “Không kiếm tiền
được cho Kiều thị thì sẽ không thể cùng cô uống trà? Vậy có phải nếu
muốn kết hôn với cô thì phải nắm được tài sản lớn mới được?”

“Đúng vậy.” Kiều Tâm Uyển gật đầu: “Tôi chính là dân kinh doanh, tôi còn rất
yêu tiền, hám giàu. Nếu anh cảm thấy khó chịu thì tránh xa tôi một
chút.” Nói xong câu đó, cô cũng không nhìn phản ứng của Quyền Chính Hạo, cầm tài liệu trên bàn đi tìm Kiều Kiệt.

Quyền Chính Hạo nhìn

bóng dáng của cô, trong mắt nổi lên ánh sáng nghiêm túc, đó là cảm giác
hưng phấn của một gã thợ săn đang nhìn thấy con mồi. Kiều Tâm Uyển này
hoàn toàn không giống những thiên kim tiểu thư giả vờ yếu đuổi mà anh ta biết. Hiện tại hứng thú của anh ta đối với cô lại càng lúc càng sâu
đậm.

Giải quyết xong khủng hoảng của công ty, hoạt động của Kiều thị liền phát
triển theo chiều hướng tốt. Tâm trạng Kiều Tâm Uyển vô cùng tốt. Tan sở
sớm về nhà chơi với con gái. Xe mới ra khỏi bãi đỗ xe ngầm của tòa nhà
thì phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người. Cô phanh gấp lại.
Người đứng ở đầu xe là Quyền Chính Hạo. Không đợi cô phản ứng, Quyền
Chính Hạo đã vòng qua bên cửa xe cô, mở cửa xe, sau đó lên xe.

“Anh làm gì vậy?” Kiều Tâm Uyển trừng mắt với người đàn ông trước mặt, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc: “Anh lên xe tôi làm gì?”

“Ngại
quá.” Quyền Chính Hạo nhún vai, vẻ mặt có vài phần bất đắc dĩ: “Xe của
tôi bị chết máy. Tôi nghĩ cô không ngại cho tôi đi nhờ một chuyến chứ?”

“Có ngại.” Kiều Tâm Uyển thẳng thắn: “Mời anh xuống xe, bên ngoài có trạm taxi, tôi tin có rất nhiều xe.”

“Giờ đang là giờ cao điểm mà.” Vẻ mặt Quyền Chính Hạo buồn rầu: “Rất khó có xe rảnh.”

“Đó là chuyện của anh, không liên quan đến tôi.”

Kiều Tâm Uyển không có nghĩa vụ phải làm tài xế cho anh ta: “Mời anh xuống xe.”

“Nói thế nào thì công ty chúng ta cũng là quan hệ hợp tác kia mà?” Quyền
Chính Hạo nhìn Kiều Tâm Uyển, ánh mắt có vài phần lên án: “Cô có cần
phải máu lạnh vô tình với tôi như thế không?”

“Máu lạnh vô tình?” Kiều Tâm Uyển gật gật đầu, cầm lấy túi của mình, lấy ví tiền ra, rút
hai tờ tiền màu đỏ, bỏ vào tay Quyền Chính Hạo: “Tiền đây, chừng đó còn
đủ để anh đi đến sân bay Bắc Đô đấy. Anh có thể xuống xe chưa?”

Quyền Chính Hạo nhìn hai tờ tiền màu đỏ trên tay mình, đột nhiên cười to ra tiếng: “Ha ha ha ha.”

Tiếng cười đó khiến Kiều Tâm Uyển thấy quái lạ, muốn nói cái gì thì anh ta
lại lắc đầu cười: “Kiều Tâm Uyển. Làm sao bây giờ? Tôi phát hiện, tôi
càng ngày càng thích cô.”

Bệnh thần kinh. Hiện tại Kiều Tâm Uyển
xác định mình gặp phải đồ điên rồi. Cô nhìn Quyền Chính Hạo rồi nhìn
nhìn lại thời gian, đã sáu giờ rưỡi.

“Anh muốn đi đâu?”

“Nhà cô.”

Quyền Chính Hạo đùa cợt: “Tôi muốn đến gặp ba mẹ cô để cầu hôn.”


“Chuyện cười này chẳng buồn cười chút nào.” Kiều Tâm Uyển chỉ cảm thấy lạnh:
“Nói địa chỉ, bằng không tôi gọi là cảnh sát đến đuổi anh xuống xe.”

“Được được được. Tôi sợ cô rồi.” Quyền Chính Hạo bất đắc dĩ, nói một địa chỉ: “Cô đưa tôi tới đó là được.”

Kiều Tâm Uyển nhìn anh một cái, có vài phần khó hiểu, mấp máy môi nhưng lại
không nói gì, đưa Quyền Chính Hạo đến nơi ta anh nói. Rất nhanh, xe đã
tới nơi được xem như là công trình nổi tiếng sắp hoàn thành ở Bắc Đô.
Kiều Tâm Uyển rất hiểu nơi này, khu vực này sẽ ngay lập tức được người
ta xây dựng thành một tiểu khu căn hộ cao cấp. Trên TV, trên báo, tạp
chí, internet đâu đâu cũng có thể thấy quảng cáo rao bán nhà.

Xoay người cô liếc mắt nhìn Quyền Chính Hạo một cái, lại thấy anh ta cười
cười với cô: “Tổng giám đốc Kiều, ngại quá. Dịch vụ chăm sóc khách hàng ở đây gọi điện bảo tôi đến xem phòng mà tôi vẫn chưa có thời gian. Tới
giờ mới đến được. Không biết cô có tiện đi xem cùng tôi không?”

“Không tiện.”

Kiều Tâm Uyển trừng mắt với anh, không nghĩ sẽ theo ý anh ta. Quyền Chính
Hạo ngồi lì ở trên xe không chịu xuống: “Please. Nghe nói nhà ở đây bán
cũng không tồi. Cô không muốn xem chút à? Hey ở đây cũng rất gần chỗ
công ty cô đấy.”

Kiều Tâm Uyển nhìn tòa nhà vẫn còn đang xây mà
nhíu mày, nghĩ đến việc ngày nào cũng phải chạy đi chạy lại giữa công ty và biệt thự Kiều gia, cô suy nghĩ một lát rồi xuống xe. Đi trước về
phía tòa nhà. Khóe môi Quyền Chính Hạo cong lên, lộ ra một tia cười
nhạt, xuống xe, đi theo sau Kiều Tâm Uyển.

Đất ở Bắc Đô, tấc đất
như vàng. Biệt thự nhà Kiều Tâm Uyển có 3 tầng nên cho tới bây giờ cô
vẫn không nghĩ tới chuyện muốn mua nhà. Nhưng hiện tại ngẫm lại, mua một căn nhà biết đâu lại có lợi. Ít nhất ở đây gần công ty, làm việc, chăm
sóc Bối Nhi gì cũng tiện. Chính là vì nguyên nhân này. Kiều Tâm Uyển vào cửa, Quyền Chính Hạo vẫn đi theo phía sau cô, cô cũng không quan tâm.
Nghe cô nhân viên kinh doanh đưa mình đến trước sơ đồ tòa nhà, giới
thiệu nhà cho cô.

Cô nhân viên kinh doanh đưa mắt nhìn Quyền
Chính Hạo, nhìn thấy bộ dạng đẹp trai của anh ta, hai mắt liền lập tức
phóng điện, phát hiện ánh mắt người ta chỉ dán trên người Kiều Tâm Uyển
cô ta cũng hiểu ngay tức khắc.

“Không biết vợ chồng anh chị muốn kiểu nhà thế nào ạ?”

“Tôi không phải. . . . . .”

“Chúng tôi muốn một căn có ba phòng ngủ.” Quyền Chính Hạo ngắt lời Kiều Tâm
Uyển giành nói trước. Kiều Tâm Uyển trợn mắt, dù sao anh ta muốn nổi
điên thì cứ để cho anh ta điên đi, cô liếc nhìn cô nhân viên kinh doanh
một cái: “Có căn nào ba phòng ngủ đẹp chút không? Tầng trệt phải cao một chút, giới thiệu cho tôi đi.”

“Chị ơi. Mô hình tất cả các căn hộ của bọn em ở đây đều rất hợp lý. Thiết kế cũng đẹp lắm. Ở đây có một số mẫu chị có thể xem thử đi. Phía trước tiểu khu của bọn em là khu vực
vườn cây, công viên. Mặt sau có thể nhìn thấy công viên A của Bắc Đô.
Thiết kế lấy ánh sáng rất tốt, không khí thông thoáng. Các căn hộ bọn em bán ở đây toàn là những căn đặc biệt tốt thôi.”

Kiều Tâm Uyển
nhận cuốn sổ tay cô nhân viên kinh doanh đưa cho, nghiêm túc xem qua. Cô nhân viên kinh doanh đúng lúc mời mọc: “Chị ơi, nhà của bọn em trên cơ
bản là đã gần hoàn thiện rồi. Hai anh chị có thể đi theo em tham quan
một chút, ở đây bọn em có căn hộ mẫu. Kiểu dáng của căn hộ cũng cao như
nhà lầu. Chính là kiểu tầng trệt rất cao mà anh chị đang tìm đấy ạ.”

“Đi thôi.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, ý bảo cô nhân viên kinh doanh đưa mình đi xem một chút. Quyền Chính Hạo đi bên cạnh cô, không xem sổ tay mà chỉ
là nhìn những tòa nhà cao tầng bê tông cốt thép vẫn còn chưa xây dựng

xong ở gần đó mà nhíu mày.

“Khi nào thì giao nhà?”

“Bọn em đã xây xong. Dự định tháng 5 năm sau sẽ giao nhà, tính từ giờ đến đó
cũng chưa đến một năm. Nhưng bọn em sẽ cố gắng làm nhanh hơn để mau
chóng giao nhà.”

Cô nhân viên ở phía trước dẫn đường, Kiều Tâm
Uyển đi theo Quyền Chính Hạo cùng đi xem nhà, Kiều Tâm Uyển không nói
gì, đưa mắt nhìn tiểu khu tính toán vườn hoa và công viên, cả sức chứa.
Quyền Chính Hạo thì lại bận nhìn Kiều Tâm Uyển.

Cô thực sự rất
nghiêm túc. Mỗi một đoạn trong cuốn sổ tay quảng bá đều nhớ rõ rành
mạch. Thái độ nghiêm túc như vậy khiến cô nhân viên kinh doanh càng ra
sức giới thiệu. Quyền Chính Hạo thấy hơi buồn cười, Kiều Tâm Uyển này,
thật đúng là làm gì cũng đều rất nghiêm túc.

Khóe môi giơ lên. Vẻ mặt Quyền Chính Hạo nghiêm túc đi theo sau Kiều Tâm Uyển. Lúc này, một
chiếc xe dừng ở cửa bộ phận kinh doanh. Một bóng người thon dài từ trên
xe đi xuống, cất bước đi tới chỗ bộ phận kinh doanh. Khóe mắt nhìn thấy
chiếc xe Maserati màu đỏ đang đậu ở đó thì thoáng sửng sốt.

Lúc
này quản lý bộ phận kinh doanh vội vàng đi ra, nhìn thấy Cố Học Võ liền
gật đầu với anh: “Vụ trưởng Cố. Hiếm khi anh có thời gian tự mình đến
xem, có gì anh cứ nói một tiếng. Chúng tôi sẽ lập tức làm ngay.”

“Không có việc gì.” Cố Học Võ lại nhìn kia chiếc xe, nếu anh nhớ không nhầm
thì đó là xe của Kiều Tâm Uyển. Cô làm gì ở đây? Chẳng lẽ cô muốn mua
nhà?

Nhìn nhìn kiến trúc trước mắt, anh thuận miệng nhìn quản lý bộ phận kinh doanh: “Chủ chiếc xe này cũng đến xem nhà?”

“Đúng vậy.” Quản lý bộ phận kinh doanh vừa rồi ở bên trong cũng nhìn thấy
Kiều Tâm Uyển và Quyền Chính Hạo cùng nhau đi vào: “Là hai vợ chồng cùng nhau đến xem nhà.”

Vợ chồng? Mày Cố Học Võ nhăn lại, muốn nói gì đó thì người quản lý vươn tay chỉ chỉ phía trước: “Anh Cố, xin đi theo tôi.”

“Uhm.” Áp chế nghi vấn trong lòng. Cố Học Võ theo quản lý vào văn phòng quản
lý bộ phận kinh doanh. Giải quyết xong việc mình muốn làm, anh chào quản lí mấy câu rồi đứng lên đi ra ngoài.

Lúc này, Quyền Chính Hạo và Kiều Tâm Uyển cũng đã xem xong nhà, cô nhân viên lại dẫn hai người quay lại. Đi xem một vòng, cô nhân viên trước gọi là ‘anh chị’, sau đó lại
chuyển thành anh Quyền, chị Quyền.

Kiều Tâm Uyển không phải không muốn sửa lại, nhưng cứ mỗi lần muốn sửa thì Quyền Chính Hạo đều ngắt
lời cô, hỏi một số chuyện có liên quan đến căn nhà, cứ như vậy, cô cũng
lười giải thích.

Muốn điên thì để cho anh ta điên đi. Cô không có hứng thú điên cùng. Dù sao việc cô muốn tìm hiểu cũng đã tìm hiểu hết
rồi. Đều xem xong rồi, cô đem cuốn sổ tay cô nhân viên kia đưa bỏ vào
trong túi xách: “Tôi sẽ suy nghĩ một chút, nếu được sẽ tới nói chuyện,
tôi cũng sẽ đưa người nhà đến xem một chút.”

“Vâng.” Cô nhân viên đưa danh thiếp cho cô: “Đây là danh thiếp của em. Nhà của bọn em còn
lại không nhiều. Nhất là loại tầng trệt mà chị muốn lại càng ít, hy vọng chị Quyền không suy nghĩ lâu quá.”

Quyền Chính Hạo đưa tay đặt lên vai Kiều Tâm Uyển, ôm bả vai của cô, nhìn cô nhân viên cười rạng rỡ.

“Yên tâm, chúng tôi sẽ không suy nghĩ lâu đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui