Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

Là ở đâu nhỉ?

Trước kia không để ý đến Kiều Tâm Uyển nên anh chưa từng nghĩ đến cảm nhận
của cô đương nhiên cũng sẽ không nhớ cô ngày trước có dáng vẻ thế nào.
Tất cả ấn tượng cũng chỉ là một hình ảnh mơ hồ mà thôi. Ký ức đan xen,
hơi hỗn loạn khiến anh nhất thời nghĩ không ra rốt cuộc là đã thấy dáng
vẻ này của Kiều Tâm Uyển ở đâu, nhưng anh có cảm giác đây không phải là
lần đầu tiên.

Chẳng qua lúc này, chứng kiến sự thương cảm, bất
đắc dĩ và có lẽ còn có rất nhiều u sầu trên mặt Kiều Tâm Uyển, anh đột
nhiên hơi không muốn nhìn thấy cô như vậy. Thà rằng cô cứ như ban nãy,
một Kiều Tâm Uyển tức giận bừng bừng, mắng chửi anh dường như còn đáng
yêu hơn một chút.

Từ đáng yêu này tuyệt đối không thích hợp với
Kiều Tâm Uyển nhưng cái kiểu cô vừa rồi tranh cãi với anh lại thực sự
khiến anh cảm thấy cô dường như cũng rất dễ thương. Rất nhiều tình cảnh
từ sau khi cô sinh con gái lướt qua đầu anh. Một ý nghĩ bỗng nhiên nảy
sinh trong lòng, anh kìm lòng không được mà cúi người, ôm lấy cổ cô, hôn lên môi cô. . . . . .

Nụ hôn này rất nhẹ, rất dịu dàng, không
chen lẫn dục vọng, chỉ là trong khoảnh khắc, anh muốn an ủi cô, không
muốn để cô tuyệt vọng như thế. Có điều hôn được một lúc thì tính chất an ủi ban đầu cũng dần thay đổi. Người đàn ông bình thường nào lại có thể
tay ôm cô gái xinh đẹp vào lòng mà tâm vẫn không loạn, nếu làm được như
thế thì không phải Liễu Hạ Huệ cũng là bị bất lực. Mà Cố Học Võ lại
không thuộc hai loại này. Cho nên…

Washington, Mỹ.

“Thiếu gia.” Giọng A Long vang lên ngoài cửa, nghe có vẻ vội vàng. Hiên Viên
Diêu lúc này đang tựa vào giường, hưởng thụ một mỹ nhân ở phía sau phục
vụ massage. Nghe tiếng động, anh ta phất phất tay bảo người phụ nữ kia
dừng lại.

“Vào đi.”

A Long vào cửa, ánh mắt đảo qua mỹ nhân chỉ mặc bikini liền cúi đầu, đi tới bình tĩnh đứng bên cạnh Hiên Viên Diêu.

“Thiếu gia, Thang thiếu đã trở lại”

“Cái gì?” Hiên Viên Diêu ngồi dậy, vóc dáng cao lớn kiêu ngạo liền hiển
hiện, mỹ nhân tóc vàng ánh mắt liền say đắm, ngồi xuống bên anh ta, bàn
tay to ôm lấy cổ anh ta.

“Đúng vậy. Hơn nữa, Thang thiếu hơi kỳ
quái. Em gọi anh ấy nhưng anh ấy phớt lờ, em hỏi anh ấy cũng không đáp,
chỉ nói muốn tìm anh.”

Hiên Viên Diêu sờ sờ cằm. Con mắt nheo
lại, thần sắc có vài phần ngưng trọng. Nhặt quần áo lúc đầu ném xuống
đất lên tùy ý mặc vào, anh ta đi theo A Long ra ngoài. Mỹ nhân tóc vàng
ôm lấy cánh tay anh, vẻ mặt không đồng ý, cô ta dùng tiếng Anh nói: “Anh yêu, chúng ta còn chưa bắt đầu mà.”

“Bảo bối, chờ tôi một chút,
lát nữa tôi quay lại.” Hiên Viên Diêu vỗ vỗ hai má người phụ nữ, lời nói có vài phần nhẹ nhàng khiêu gợi. Ra cửa, anh ta phát hiện Yuki đang

đứng ở cửa, tay bưng khay, bên trên đặt hai ly trà. Anh ta phất phất
tay: “Đưa vào đi.”

“Vâng.” Sắc mặt Yuki nhìn không được tốt cho
lắm. Thiếu gia đi một chuyến, quay về liền suốt ngày đổi phụ nữ. Đủ loại vóc dáng, hình thức tất cả đều vô cùng xuất sắc.

Cô bỗng nhiên
hiểu ra cô ở trong lòng thiếu gia hóa ra chẳng là gì cả. Chịu đựng cay
đắng bưng khay vào cửa, Yuki nhìn dáng người nóng bỏng của người phụ nữ
kia mà có chút tự ti.

Hiên Viên Diêu không có thời gian quan tâm
đến cảm xúc của Yuki, anh ta nhanh chóng bước xuống lầu, lúc nhìn thấy
Thang Á Nam đứng trong phòng khách, tuy rằng đã biết song vẫn hơi sửng
sốt.

“Sao anh lại quay về?”

Thang Á Nam nhìn anh ta, thần
sắc thả lỏng vài phần. Mấy ngày nay anh đã mỏi mệt đi khắp nơi. Đưa cái
túi giấy trên tay đến tay Hiên Viên Diêu, thần sắc anh hơi khó hiểu: “Vì sao cho tôi những thứ này?” Của cải cả đời cũng dùng không hết, trên
thực tế, anh cũng không cần.

“Sao anh có thể tìm tới đây?” Hiên
Viên Diêu chưa trả lời anh câu hỏi, mà thấy hơi khó hiểu. Anh ta chắc
chắn không để lại cho Thang Á Nam bất cứ phương thức nào có thể liên hệ
với anh ta rồi mà?

“Vì sao anh cho tôi những thứ này?” Làm thế
nào tìm được,Thang Á Nam cũng không biết, anh nhìn trong các giấy tờ
chứng nhận tài sản có một đống là nhà cửa ở Mĩ.

Anh đã đến đó
nhưng không gặp được Hiên Viên Diêu hoặc bất cứ ai. Song anh tìm ở thư
phòng ba ngày, cuối cùng cũng tìm được mấy địa chỉ. Mấy cái trước anh
đều tìm qua nhưng không gặp Hiên Viên Diêu, hôm nay là cái thứ năm. Nếu
tìm không thấy anh sẽ tiếp tục tìm nữa.

Hiên Viên Diêu vân vê ấn
đường, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ, nhìn vẻ mặt Thang Á Nam: “Trước đây anh
làm việc cho tôi. Những thứ này là thù lao của anh, bây giờ tôi không
cần anh, anh cầm những cái này rồi đi đi.”

Thang Á Nam nhìn Hiên
Viên Diêu, lại nhìn A Long phía sau. Anh vẫn chưa quên vẻ mặt như gặp
quỷ của A Long khi anh đi vào lúc nãy.

“Làm việc gì?”

Anh đúng là không nhớ, lại không biết là công việc gì có thể có thù lao cao như thế?

“Anh hỏi nhiều như vậy làm gì?” Hiên Viên Diêu thấy phiền muốn chết: “Anh
không ở thành phố C sống với vợ con đi, còn quay lại làm gì?”

Vợ con? Thang Á Nam nhướng mày: “Vợ con nào?”


“Tôi . . . . . .” Hiên Viên Diêu im bặt, trừng mắt nhìn Thang Á Nam, ở trong lòng tính toán thời gian: “Anh, anh tới Mỹ đã bao lâu rồi?”

“Một tuần.”

“Vậy Trịnh Thất Muội đâu?”

“Không biết.”

“Không biết?” Hiên Viên Diêu mở to hai mắt nhìn: “Sao anh có thể không biết?
bây giờ cô ta thế nào? Anh, anh không phải đã đồng ý với tôi là làm vệ
sĩ cho cô ta sao?”

“Cô ta có chồng rồi thì cần gì tôi phải bảo
vệ.” Thang Á Nam nghĩ tới Cố Học Võ trong lòng lại có cảm giác hết sức
quái lạ. Lắc đầu, anh nhìn Hiên Viên Diêu.

“Tôi không thích ở bên đó, anh nói anh là anh em của tôi nên tôi tới tìm anh.”

Hiên Viên Diêu bất lực ngồi trở lại sofa, thần sắc có chút rối rắm, cuối
cùng vỗ vỗ trán. Thấy biểu cảm Thang Á Nam không chút thay đổi, con mắt
hẹp dài liền hiện lên vài phần buồn bực. Thở sâu, anh ta bắt mình phải
bình tĩnh, nhìn Thang Á Nam rồi lại nhìn A Long đang đứng phía sau một
cái. Cuối cùng gật đầu.

“A Long. Thang thiếu cũng mệt rồi, cậu
dẫn anh ta đi tới phòng anh ta nghỉ ngơi. Á Nam, có chuyện gì, chờ anh
nghỉ ngơi tốt rồi giải quyết.”

Thang Á Nam nhướng mày, muốn nói cái gì cuối cùng cũng lặng im, nhìn vẻ mặt Hiên Viên Diêu rồi gật đầu, đi theo A Long lên lầu.

Lúc này, Yuki vừa vặn cầm cái khay trống không xuống lầu, lúc ở trên cầu
thang thì đối diện với Thang Á Nam. Yuki thoáng sửng sốt, cô cảm thấy
người đàn ông trước mắt dường như rất quen, như là đã gặp ở đâu rồi.

Khi Thang Á Nam ở chỗ Quỷ Y, Quỷ Y buồn quá nên đã chữa lành vết sẹo trên
mặt anh, nếu vết sẹo kia còn thì Yuki nhất định chỉ cần nhìn một lần là
có thể nhận ra Thang Á Nam ngay. Đáng tiếc, ấn tượng sâu nhất trong đầu
Yuki chỉ có vết sẹo kia cho nên nhìn thấy Thang Á Nam, cô nhất thời chỉ
cảm thấy quen mắt, nhưng không nghĩ ra đã gặp ở đâu.

Thang Á Nam
liếc nhìn Yuki, nhưng chẳng có cảm giác gì, trực tiếp lướt qua cô, theo A Long lên lầu, trở lại phòng mình nghỉ ngơi.

Hiên Viên Diêu hơi
nhức đầu, nghĩ đến trong phòng còn có một mỹ nhân tóc vàng, nhưng lúc
này một chút hứng thú cũng không có, khóe mắt lại lướt thấy Yuki đang
đứng trên cầu thang ngẩn người thì chớp chớp đôi mắt hẹp dài.

“Cô. Xuống dưới.” Yuki cấp tốc đi xuống lầu, đứng trước mặt Hiên Viên Diêu.

“Cô đứng đó làm gì?” Hiên Viên Diêu hơi khó chịu bởi vì Thang Á Nam xuất
hiện nằm ngoài mong đợi của anh ta. Lúc này tâm tình có chút buồn bực,
lại nhìn thấy Yuki như một cô ngốc, anh ta nhướng mày, quả thực có phần

không hài lòng.

“Tôi, tôi. . . . . .” Yuki nghĩ không ra nên nói
gì, lại đưa mắt nhìn trên lầu, cô cúi đầu: “Người ban nãy tôi thấy hình
như đã gặp ở đâu đó nhưng lại nghĩ không ra gặp ở đâu.”

Hiên Viên Diêu thoáng sửng sốt, đột nhiên nghĩ tới lúc trước là Thang Á Nam đi
giải quyết thi thể của ba mẹ Yuki, cũng chính anh đưa Yuki về trường.
Ánh mắt lại quay về chỗ Yuki, cô vào nhà Hiên Viên chắc cũng đã hơn một
tháng? Trong đầu hiện lên nụ hôn lần trước, anh anh ta đưa tay kéo Yuki
ôm vào lòng mình, cúi đầu, nhìn cánh môi đỏ xinh xắn của cô: “Trong biệt thự có rất nhiều người làm việc, cô nhìn mà không thấy lạ à.”

Yuki không nói gì, bị Hiên Viên Diêu ôm, cô chỉ cảm thấy hồi hộp. Trong đầu
còn nhớ mỹ nhân tóc vàng ban nãy trên lầu. Cô rụt người lại, không rõ
Hiên Viên Diêu rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

“Thiếu gia, xin anh
buông tôi ra.” Một câu nói mà phải lắp bắp mãi mới nói xong, một chút
sức mạnh cũng không có, Yuki hơi sợ, hơi xấu hổ, còn có chút tự ti.

Hiên Viên Diêu nhướng mày nhìn gương mặt ngây ngô của Yuki. Bàn tay lại kẹp chặt cái ót của cô, đặt môi lên môi cô.

Hả? Thiếu gia lại hôn cô? Yuki giật mình, ngay cả khay rơi xuống đất cũng
không biết. Cô ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt mà
chỉ thấy hô hấp hơi khó khăn.

Hiên Viên Diêu mặc sức hôn Yuki
ngây ngô trong lòng, cô gái này chỉ mới 16 tuổi, từ trong ra ngoài đều
hết sức ngây ngô. Nhưng hương vị lại vô cùng tốt. Ngọt đến mê hoặc lòng
người. Hương vị rất khác phụ nữ trưởng thành.

Nụ hôn suồng sã và
trực tiếp, không hề che dấu dục vọng. Yuki tuổi còn nhỏ làm sao chịu
đựng được, cảm giác bàn tay Hiên Viên Diêu đang làm càn sau lưng cô, cô
muốn kêu nhưng không được, đưa mắt nhìn trần nhà trên đỉnh đầu. Ánh đèn
trần thủy tinh lộng lẫy kia lại nhắc nhở cô một việc. Đây là phòng
khách, ở đây mà làm mấy chuyện như vậy thì đến một chút cảm giác cũng
không có. Cô dùng sức đẩy Hiên Viên Diêu ra định rời khỏi. Cơ thể lại bị ai đó bắt lấy, mỹ nhân tóc vàng ban nãy không biết đã xuống dưới lúc
nào, nhìn thấy vậy liền túm lấy Yuki rồi dùng sức mà vả một bạt tai.

“Đê tiện.”

Câu chửi tiếng Anh theo kiểu Mỹ này Yuki chẳng hề xa lạ, ôm khuôn mặt bị
đánh đến đau rát, cô vô thức nhìn về phía Hiên Viên Diêu. Mỹ nhân kia
trừng mắt liếc nhìn anh ta, bên ngoài chỉ khoác một bộ đồ bằng voan mỏng sà vào lòng Hiên Viên Diêu: “Anh đã nói, hôm nay theo em mà.”

“Đương nhiên.” Hiên Viên Diêu cong môi cười. Ôm thắt lưng mỹ nhân, đưa cô ta lên lầu: “Đến đây, tiếp tục đi.”

“OK.” Mỹ nhân tóc vàng theo Hiên Viên Diêu lên lầu, không quên trừng mắt liếc nhìn Yuki, khi quay người còn dựng ngón tay giữa lên với cô.

Yuki ngơ ngác đứng nhìn Hiên Viên Diêu ôm mỹ nhân kia lên lầu, trên môi vẫn
còn cảm giác được hơi thở của anh ta, hương vị của anh ta. Vậy mà lúc
này lại trơ mắt nhìn cảnh tượng Hiên Viên Diêu ôm mỹ nhân tóc vàng kia
lên lầu. Cô đối với thiếu gia mà nói là gì chứ?

Cô đau lòng nhìn
cái khay rơi xuống đất, ở góc phòng khách còn có những người giúp việc
khác làm việc, đối với cảnh vừa diễn ra ban nãy, hình như không ai kinh
ngạc, nhưng ánh mắt nhìn về phía cô đều mang theo vài phần trơ trẽn và
khinh thường.

Yuki ôm mặt, không còn mặt mũi nào mà ở lại nữa, cô cấp tốc chạy về phòng mình, trong lúc nhất thời, cảm thấy tương lai hết sức mờ mịt. Còn nữa, nếu cô lớn một chút, hoặc là trưởng thành một
chút, từng trải nhiều một chút thì có lẽ cô sẽ hiểu được sự chua sót
kinh khủng ở sâu trong nội tâm này gọi là đố kị


Trung Quốc, Bắc Đô, ở ven một con đường nào đó của công viên Hương Sơn. Màn
đêm dần buông, mọi vật dần trở nên mở hồ không rõ. Sự giao hòa suồng sã, nhịp hô hấp gấp gáp, cả nhịp tim đập loạn xạ ở trong thùng xe nhỏ hẹp
này bắt đầu yên tĩnh trở lại.

Hai tay lại được tự do, Kiều Tâm
Uyển khó tin nhìn Cố Học Võ, quần áo bị vén lên thật cao vẫn còn chưa
kéo xuống, cái quần màu trắng bị kéo xuống tới mắt cá chân. Giày sandal
thì một chiếc còn mang trên chân, chiếc kia thì không biết đã rơi ở xó
xỉnh nào trên xe, còn cơ thể thì vẫn đang chìm trong sự kịch liệt ban
nãy.

Nhưng cảm xúc lúc này của cô là kinh hãi, cô thực sự không
thể tin mình lại bị Cố Học Võ ức hiếp ngay trên xe. Đúng, chính là ức
hiếp. Tất cả chuyện này đã xảy ra thế nào? Đầu óc cô rất rối, thậm chí
cô còn không nhớ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Cô chỉ nhớ ban nãy Cố
Học Võ hôn cô. Sau đó thì sao, cô muốn đẩy anh ra nhưng lại khiến anh
hôn càng sâu hơn, tiến lại gần hơn.

“Cố Học Võ, anh . . . . . .” buông tôi ra.

Lời của cô bị anh nuốt lấy. Giọng nói anh có hơi khàn khàn: “Xuỵt, đừng ồn. Chuyên tâm một chút.”

Chân cô rất đau, thùng xe chỉ lớn có chút xíu, cô muốn lùi cũng không thể
lùi được. Cô cảm giác được bàn tay anh đang thò vào trong quần áo cô,
xoa nắn chỗ mềm mại của cô. Cô muốn vùng vẫy, muốn kháng cự nhưng cuối
cùng vẫn không thắng được sự mạnh mẽ của anh……

【hà, đang trong thời đại hài hòa, chỗ này tỉnh lược năm nghìn chữ, nội dung tự tưởng tượng….】

Kết quả cuối cùng là cô bị Cố Học Võ cường bạo ở ngay trong chiếc xe này?
Cũng không thể nói là cường bạo, chí ít, sự phản kháng của cô cũng không mạnh mẽ. Bởi vì chính cô cũng mê man, ban nãy cô có cảm giác toàn bộ lý trí đều biến đi đâu hết. Một chút khả năng suy nghĩ bình thường cũng
không có. Dường như tới sau đó, có hoàn toàn bị động đi theo anh, thế
cho nên cô hoàn toàn không chống cự mà bị anh từng bước xâm chiếm rồi
nuốt chửng. Cô tất nhiên không biết, bởi vì kinh nghiệm của cô không
nhiều bằng Cố Học Võ cho nên sự trúc trắc của cô làm sao có thể là đối
thủ của anh?

Bên dưới có hơi đau, cô thấy việc này là bởi vì Cố
Học Võ quá thô lỗ, lại không biết, phụ nữ… lần đầu tiên sau khi sinh sẽ
có chút đau nhức.

Cố Học Võ từ trên người Kiều Tâm Uyển đi xuống, rút khăn trên xe tùy ý lau sạch một chút, lại cầm khăn bỏ vào tay Kiều
Tâm Uyển. Thấy cơ thể cô cứng đờ, lông mày anh hơi hơi nhướng lên, suy
nghĩ một hồi rồi lau sạch cho cô, kéo quần áo lại cho cô. Tìm dưới chân
ghế ra mọt chiếc giày khác mang vào cho cô.

Ngồi lại ngay ngắn,
Cố Học Võ bởi vì dục vọng tích lũy lâu nay được phóng thích mà vẻ mặt
lỏng không ít. Nhìn bộ dạng mờ mịt của Kiều Tâm Uyển, cảm giác kỳ quặc
ban nãy lại nảy lên, anh kéo tay cô, trong con ngươi đen hiện lên một
tia lo lắng.

“Cô không sao chứ?”

Kiều Tâm Uyển cuối cùng
cũng từ trong trầm tư lấy lại được tinh thần, cũng thu hồi những cảm
giác của bản thân trong trận hoan ái vừa nảy. Nhìn khuôn mặt quan tâm
của Cố Học Võ, trong lòng cô lại thấy hận, nâng tay lên giáng một cái
tát lên mặt anh.

“Cố Học Võ, anh thật đê tiện.”

Hạ đỏ: Ôi, thỏa lòng các fan chờ mong từ đầu chương đến giờ, các bạn cho biết mức độ hài lòng khi xem nha


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận