Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

“Em đoán đi.” Vẻ mặt
Trầm Thành cười yếu ớt. Kiều Tâm Uyển mở hộp ra, lại càng hoảng sợ.
Trong hộp là một số viên kim cương lớn nhỏ khác nhau. Viên nhỏ nhất là
một ca-ra, lớn nhất đến năm ca-ra. Có khoảng hơn mười viên xếp thành một vòng trong hộp, hào quang lấp lánh.

“Cái này quý giá quá.” Kiều Tâm Uyển đóng hộp lại tính trả cho Trầm Thành. Anh lại đẩy trở lại.

“Bối Nhi bây giờ còn nhỏ nên chưa thể mang cho nên anh mới mua loại cắt sẵn
này. Đợi đến khi Bối Nhi lớn muốn đính kỉểu gì thì tự đi đính.”

“Trầm Thành.” Kiều Tâm Uyển có chút khó chấp nhận: “Chỉ là đầy tháng thôi mà. Cái này thật sự quá quý giá”

“Anh đâu có tặng cho em mà là tặng cho Bối Nhi.” Trầm Thành nhìn Kiều Tâm
Uyển đang ôm Bối Nhi trên tay: “Bối Nhi, con nói có quý giá hay không?
Nếu không quý giá thì con không lên tiếng, nếu quý giá, con hãy nói một
tiếng.”

“Trầm Thành.” Con bé còn nhỏ như vậy, có thể nói gì chứ?
Kiều Tâm Uyển thật sự hết nói nổi, Bối Nhi chớp mắt, nhìn Trầm Thành,
đột nhiên mở miệng.

Trầm Thành nở nụ cười, vỗ vỗ tay: “Em xem, Bối Nhi thích này. Cho nên, không cần từ chối.”

Kiều Tâm Uyển có chút bất đắc dĩ, đặt quà sang một bên. Trầm Thành cũng
không để ý, lại lấy trong túi xách lấy ra một cái cái hộp nhỏ, đưa tới
trước mặtKiều Tâm Uyển.

“Tâm Uyển, cái kia là tặng cho cục cưng. Anh cũng chuẩn bị quà cho em.”

“Em?” Kiều Tâm Uyển sửng sốt một chút, nhìn cái hộp kia cũng đoán được là cái gì, cái hộp này, cô không xa lạ: “Trầm Thành?”

“Em lấy anh nhé.” Trầm Thành mở hộp ra, viên kim cương bên trong lấp lánh
động lòng người. Vẻ mặt Trầm Thành chân thành: “Anh sẽ yêu em cả đời,
cho Bối Nhi một gia đình đầy đủ. Anh hy vọng có thể sống cùng với em.
Anh sẽ cho em hạnh phúc cả đời. Xin em hãy tin tưởng anh.”

“Trầm
Thành.” Lời nói như vậy, Trầm Thành đã nói rất nhiều lần mà Kiều Tâm
Uyển một lần cũng không nghi ngờ tính chân thực của những lời này. Nhưng mà trong lòng cô rất rõ ràng. Người cô yêu không phải Trầm Thành. Cô
biết ơn, cảm động, nhưng không có yêu.

“Như vậy đối với anh không công bằng.” Thật sự không công bằng. Nếu là trước đây, cô có thể tùy
hứng ích kỷ. Nhưng mà hiện tại, cô không làm được.

“Anh không
cần công bằng.” Trầm Thành nhìn Kiều Tâm Uyển, ánh mắt chuyên chú: “Nhà
của anh, cuối tuần sau anh có thể cho người sửa chữa xong. Có phòng dành cho em bé. Tất cả bên trong, anh đều cho người sắp xếp xong. Em chỉ cần mang theo Bối Nhi gả cho anh. Việc còn lại em cứ giao cho anh. Như vậy
có được không?”

Kiều Tâm Uyển hốc mắt nóng lên, rất nhiều cảm xúc xuất hiện trong lòng. Cô nói không nên lời, muốn cự tuyệt lại không

đành lòng. Không cự tuyệt cũng không được. Vẻ mặt cô tràn đầy rối rắm,
Trầm Thành cũng không ép cô, ngồi ở bên giường chờ câu trả lời.

Nhưng lúc này, cô nghe được tiếng bước chân, lau lau mắt, nhìn ra ngoài cửa.
Thì ra là mấy người Hồ Nhất Dân, Tống Thần Vân, Đỗ Lợi Tân đều đã đến,
tất cả đều mang theo quà. Kiều mẹ đi lên sau bọn họ, nhận quà rồi nói
cám ơn mọi người.

Kiều Tâm Uyển nhìn Trầm Thành, anh đã cất cái
hộp đi, trên mặt rõ ràng là mất mát. Trong lòng cô rất áy náy. Cô thật
sự rất có lỗi với Trầm Thành.

Mấy người đó nhìn tiểu công chúa cười nói vui vẻ, lúc này dưới lầu vang lên giọng của người làm, lại có khách đến.

Kiều mẹ xuống lầu, ba người của Cố gia đều đến. Vợ chồng Cố Học Văn và Cố
Học Mai. Học Mai vẫn ngồi xe lăn, bởi vì là mùa hè, cô mặc một cái váy
dài lụa màu trắng, ngồi ở đó khiến khí chất của cô thêm vài phần mỏng
manh. Tả Phán Tình đứng ở bên cạnh cô, cái bụng so với lần trước đã to
hơn một chút.

“Bác gái.” Cố Học Văn gật đầu với Kiều mẹ rồi đưa quà: “Ít quà mọn. Xin nhận giúp”

“Các con khách sáo quá.” Kiều mẹ đối với người nhà họ Cố cảm xúc vẫn có chút phức tạp.

“Cùng ngồi đi. Bác sẽ bảo bà vú bế bé xuống.”

Không đợi bà mở miệng. Mấy người Trầm Thành đã xuống lầu. Nhìn thấy Cố Học Văn đến, Tống Thần Vân chạy nhanh đến.

“Anh Văn.”

“Ừ.” Cố Học Văn gật gật đầu, anh cứ nghĩ mình sẽ tới trước một bước: “Không ngờ mọi người lại đến trước anh.”

“Tất nhiên.” Tống Thần Vân nở nụ cười, chỉ chỉ Trầm Thành ở phía sau: “Người kia, mạnh tay quá? Công ty em vừa mới tiến đến mỏ khoan Nam Phi. Tất cả những viên cắt sẵn đều được chọn đưa đến đây. Anh bảo em có thể không
đến sao?”

Ánh mắt Cố Học Văn nhìnTrầm Thành: “Cậu thật có lòng.”

Không ai có thể hoài nghi tâm ý chân thực của Trầm Thành đối với Kiều Tâm
Uyển, nhưng mọi người đều biết rõ trong lòng đứa bé là con của Cố Học
Võ.

“Khách sáo rồi.” Trầm Thành đối với lời nói của Cố Học Văn
cũng không khiêm tốn. Ánh mắt nhìn lên lầu: “Đối tốt với vợ tương lai
của mình, em nghĩ em không phải là người đầu tiên. Đúng không?”

“Đúng vậy.” Cố Học Văn xoay người liếc nhìn Tả Phán Tình một cái: “Có mệt không?”

“Không sao.” Tả Phán Tình nếu không bởi vì Cố Học Văn giữ lại, đã sớm xông lên lầu nhìn bé con rồi. Đợi nửa ngày, rốt cuộc cũng đợi được Kiều Tâm Uyển xuống lầu, bà vú đi phía sau cô, trong lòng ôm Bối Nhi.


Tả Phán
Tình là người đầu tiên nghênh đón, mở miệng với Kiều Tâm Uyển: “Tâm
Uyển, chúc mừng cục cưng đầy tháng, chúc cục cưng thân thể khỏe mạnh.
Vui vẻ lớn lên.”

“Cám ơn.” Kiều Tâm Uyển thích Phán Tình nên thấy cô đến liền rất vui. Nhưng mà: “Em trong thời gian này không phải là
không được chạy lung tung sao?”

“Không sao.” Tả Phán Tình khoát tay áo: “Bác sĩ nói em phải vận động nhiều.”

Kiều Tâm Uyển gật đầu, chỉ chỉ sô pha: “Ngồi đi, đừng đứng nữa, nhìn em rất mệt.”

Cô cũng là phụ nữ mang thai, lúc bụng lớn là rất khó chịu.

“Cám ơn.” Tả Phán Tình gật đầu, cô chuẩn bị đưa quà cho Kiều Tâm Uyển: “Đây là em chuẩn bị, một chút tâm ý. Mong chị đừng chê.”

“Em khách sáo quá.” Kiều Tâm Uyển mở hộp ra nhìn, là một cái mặt phật Di
Lặc tươi cười. Màu sắc trong suốt, trơn bóng. Kỹ thuật chạm khắc cũng
sắc sảo. Là một khối ngọc xanh thượng hảo.

“Thật là quý giá quá?” Kiều Tâm Uyển không phải khách sáo mà là thực sự cảm thấy có chút quý giá. Dù sao Bối Nhi vẫn còn nhỏ.

“Không quý giá.” Tả Phán Tình xua tay, cô làm ở công ty trang sức, nếu tặng đồ phế phẩm thì không làm được: “Con gái ấy mà phải dùng ngọc dưỡng. Rất
tốt.”

“Cám ơn.” Kiều Tâm Uyển biết sau này cô có thể trở thành bạn tốt với Tả Phán Tình, kéo tay cô: “Đi thôi. Chúng ta ngồi xuống.”

“Tâm Uyển.” Cố Học Mai ở sau đám người mở miệng, chuyển quà của mình: “Chúc mừng.”

“Cám ơn.”

Nhận quà của mọi người tặng rồi để cho Kiều mẹ cất đi. Kiều Tâm Uyển ngồi
xuống cùng mọi người nói chuyện phiếm, người làm bưng trà bánh đi lên
chiêu đãi khách. Mấy người bạn từ bé cười nói ồn ào, không khí rất náo
nhiệt. Chỉ có Kiều Tâm Uyển nghe mọi người nói chuyện mà ánh mắt không
ngừng nhìn ra ngoài biệt thự. Trầm Thành ngồi bên cạnh cô liếc mắt một
cái là đã biết tâm tư của cô.

Hôm nay Bối Nhi đầy tháng. Tất cả
mọi người đều đến, nhưng mà ba con bé Cố Học Võ lại không đến. Anh phải
cảm thấy vui vẻ, Cố Học Võ chắc đã buông tay rồi? Đầy tháng cũng không
đến, rõ ràng là đã thật sự từ bỏ Bối Nhi, không giành nữa. Nhưng mà
trong lòng anh lại càng cảm thấy Cố Học Võ vô tình. Thật sự vô tình.

Nhưng mà Kiều Tâm Uyển không có tâm tư suy nghĩ quá nhiều, ba mẹ Trầm Thành
với ba mẹ Cố Học Võ lúc này đều đã đến, thậm chí Cố Chí Cường cùng Trần

Tĩnh Như cũng đến. Sáu vị trưởng bối cùng lúc bước vào phòng khách.
Tiếng cười của mấy người trẻ tuổi cũng bớt đi hơn phân nửa. Sau khi đưa
mắt nhìn nhau đều đứng dậy nhường chỗ cho trưởng bối. Hàn huyên một lúc, mấy trưởng bối cũng đưa quà, Kiều Kiệt lúc này xuống lầu, khoác cánh
tay Tống Thần Vân đưa bọn họ đến phòng khách, nhường đại sảnh cho mấy
trưởng bối.

Kiều Tâm Uyển cũng muốn rời đi, lại nhìn thấyUông Tú
Nga đang ôm bé con mà trong lòng sinh ra vài phần cảnh giác. Cô ngồi lại trong phòng khách cùng mấy trưởng bối, không có rời đi. Đến khi Uông Tú Nga bế con bé trả lại cho cô, cô mới lén nhẹ nhàng thở ra. Cô cảm thấy
mình quá nhạy cảm, dù sao đây cũng là Kiều gia chứ không phải là Cố gia. Cô mang con đi tìm Phán Tình hàn huyên, để bà Kiều ở lại tiếp đãi các
vị trưởng bối.

Cố Học Võ xuống máy bay, anh mở di động thấy có hơn mười cuộc gọi nhỡ. Anh nhướng mày, nhấn một dãy số trong đó, nghe âm thanh điện thoại bên kia
truyền đến, mi tâm hiện lên một tia bối rối: “Cậu nói cái gì?”

Điện thoại bên kia lập lại một lần. Sắc mặt Cố Học Võ có chút ngưng trọng.
Bước nhanh hơn đi ra ngoài. Bối Nhi hôm nay đầy tháng? Không phải là
ngày mai sao? Anh vẫn nghĩ là ngày mai. Theo Cố Học Văn nói thì là tính
theo âm lịch chứ không phải dương lịch. Cố Học Võ vươn tay bắt một chiếc taxi, dùng tốc độ nhanh nhất đi đến Kiều gia.

Tuy rằng Cố Học Võ đã hành động rất nhanh nhưng lúc đến Kiều gia cũng đã là buổi chiều.
Khách đến thăm đều đã đi rồi. Trong phòng khách, Kiều mẹ còn đang cho
người làm dọn dẹp. Nhìn thấy anh đến, sắc mặt bà có chút phức tạp nhưng
không ngăn cản anh lên lầu. Lúc anh đi lên lầu bà chỉ nhẹ nhàng mở
miệng.

“Học Võ, ba mẹ con hôm nay cũng tới.”

Cố Học Võ sửng sốt một chút, bước chân vừa định lên lầu liền dừng lại, xoay người nhìn Kiều mẹ, không rõ bà có ý gì.

“Bác không rõ lúc trước con và Tâm Uyển vì sao phải ly hôn. Tâm Uyển nói là
nó muốn vậy. Nhưng mà các con hiện tại đã có con rồi thì có phải nên xem xét đến chuyện tái hợp không?”

Hôm nay ngoại trừ Cố Thiên Sở
không tới, còn lại toàn bộ Cố gia đều có mặt. Cả một đoàn người lớn ghé
thăm như vậy mà nói là đến thăm Tâm Uyển thì ai tin, chi bằng nói ra là
đến thăm Bối Nhi cho tiện. Nếu là trước đây, Kiều mẹ cũng sẽ không nói
nhưng mà hôm nay thì khác, ba mẹ của Trầm Thành cũng đến, lúc sắp đi còn ý tứ sâu xa nói Trầm gia cũng thích Tâm Uyển, nếu không có đứa bé, Trầm Thành và Tâm Uyển cũng xem như môn đăng hộ đối. Nhưng mà hiện tại lại
có con nên mọi chuyện lại khác.

Câu nói kế tiếp, Trầm mẹ không
cần nói, Kiều mẹ cũng hiểu được. Trong lòng cũng biết không thích hợp,
nhưng Trầm Thành thì cố chấp còn Kiều Tâm Uyển lại bướng bỉnh. Bà có
ngăn cản cũng không được. Sau khi mọi người rời đi, Kiều mẹ suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định hỏi rõ ràng ý tứ của Cố Học Võ.

Cố Học Võ sửng sốt một chút, nhìn thần sắc Kiều mẹ mà tim hơi đập mạnh và loạn nhịp, tái hợp cùng Kiều Tâm Uyển? Làm sao có thể?

Kiều mẹ thở dài: “Học Võ, bác cũng coi như là đã nhìn thấy con trưởng thành
từ tấm bé. Tâm Uyển từ nhỏ đã thích con. Bác hy vọng con có thể hiểu
được. Con bé tuy rằng có tùy hứng được nuông chiều một chút, nhưng mà
tình cảm đối với con là chân thật.”

Cố Học Võ im lặng, muốn nói
gì nhưng cuối cùng chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái, xoay người, lên
lầu. Kiều mẹ nhìn bóng dáng của anh mà nhíu mày. Trên thế giới này, cái không thể miễn cưỡng nhất chính là tình cảm. Dưa hái xanh không
ngọt, đạo lý này ai cũng hiểu, nhưng mà con gái mình nhìn trúng quả dưa
kia thì hy vọng không ngọt cũng có thể làm cho nó ngọt.


Khổ tâm như vậy có mấy người làm con hiểu được?

Lúc Cố Học Võ lên lầu, Bối Nhi vì chơi cả ngày nên mệt quá mà ngủ mất, anh
nhìn con bé đang nằm trên giường ngủ rất ngon. Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng
hồng, cái miệng cong cong nhìn rất đáng yêu. Trên người bé con mặc một
bộ đồ mới màu hồng phấn, Cố Học Võ có thể nhìn thấy trên tay con gái
đang đeo một cái vòng bằng vàng và khóa vàng trên bụng. Mi tâm nheo lại, ba ngày trước, bộ trưởng bố trí anh đi chủ trì một hội nghị thường vụ.
Dự hội nghị ba ngày, anh nghĩ khi trở về sẽ chọn quà, không ngờ mình lại tính sai ngày. Người cha như anh đây có tính là thất trách hay không?

Tâm tình có chút phiền muộn, anh nhìn mặt con gái lại muốn vươn tay sờ một
cái, dì Chu vẻ mặt giống như phòng trộm trừng mắt với anh: “Anh gì ơi,
tôi kiếm được mấy đồng tiền lương cao như vậy thật không dễ dàng. Anh có lòng tốt thì đừng làm tôi thêm phiền phức được không?”

Cố Học Võ không để ý đến lời của bà, nhẹ tay xoa vào hai má của con gái, đứa bé
đang ngủ hơi hơi nhíu mày, khuôn mặt có chút khó chịu. Con gái ngay cả
đang ngủ cũng kháng cự anh. Cố Học Võ trong lòng hiện lên một chút cảm
xúc khó hiểu. Có chút mất mác, có chút không cam lòng, còn có một chút
gì đó chính anh cũng không hiểu được. Đứng lên, anh xoay người rời khỏi
phòng. Anh rời đi, dì Chu nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần này người đàn ông
này không tranh cướp Bối Nhi đi thì công việc của bà vẫn có thể tiếp
tục.

Cố Học Võ vào phòng Kiều Tâm Uyển. Cửa không khóa để tiện
cho dì Chu lúc nào cũng có thể bé bé vào cho bú. Cô cũng mệt, đang nằm
nghiêng trên giường nghỉ trưa. Nhắm mắt lại, gần như là mệt rã rời, ngay cả có người vào mà cũng không biết. Cố Học Võ đến bên giường ngồi
xuống, hơi hơi quay đầu nhìn khuôn mặt Kiều Tâm Uyển.

Biết nhau
hơn mười mấy năm, từ nhỏ đến giờ, anh chưa một lần nghiêm túc nhìn hình
dạng trưởng thành của Kiều Tâm Uyển. Khuôn mặt trong ấn tượng rất mơ hồ. Anh chỉ nhớ khuôn mặt cô vô cùng diễm lệ, mỗi lần đều là được trang
điểm cẩn thận. Nhưng mà, anh cũng không nghĩ tới là sẽ muốn nghiêm túc
nhìn bộ dạng của Kiều Tâm Uyển.

Hiện tại nhìn cô ngủ, gương mặt
yên tĩnh nhẹ nhàng khoan khoái. Anh lần đầu tiên phát hiện, làn da của
Kiều Tâm Uyển thực sự rất trắng, không cần trang điểm cũng rất đẹp. Lông mày cũng đẹp. Một tay đặt lên má. Hình như là cô đang nằm mơ, mi tâm
cũng nheo lại. Môi hé mở, có chút cảm giác của một đôi môi quyến rũ.
Trong đầu anh lại hiện lên đoạn thời gian trước cũng trên chiếc giường
này, vào khoảnh khắc ngắn ngủi khi hai đôi môi chạm vào nhau. Môi cô
hình như rất mềm? Suy nghĩ ngưng lại, Cố Học Võ không hiểu mình bị làm
sao.

Nhìn thấy mi tâm cô nheo lại, bàn tay anh không biết thế nào mà hướng về phía trước, muốn vuốt lên nhưng khi chạm vào má của cô thì
dừng lại. Bàn tay bỗng nhiên bất động, vào lúc này Kiều Tâm Uyển lại
tỉnh lại, mở to mắt, liền nhìn thấy tay Cố Học Võ đặt ở trước mặt cô.

“Ah.” Cô hoảng sợ, theo bản năng lùi về phía sau. Nhưng mà do nằm ở trên giường nên có thể lùi đi đâu?

“Anh. . . . . .” Sao lại ở trong này?

Câu nói kế tiếp còn chưa kịp hỏi thì Cố Học Võ đã thu tay lại, ngồi thẳng
người, nhìn bộ dáng bị dọa của Kiều Tâm Uyển mà cảm giác có chút sung
sướng. Con ngươi thu lại, áp chế những cảm xúc vô nghĩa này, anh nhìn
Kiều Tâm Uyển nhẹ nhàng mở miệng: “Chúng ta tái hợp đi.”

“. . . . . .”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận