Cẩn thận suy nghĩ một chút thì không phải là dường như, mà là thật sự anh chưa hề tặng hoa
cho Kiều Tâm Uyển. Nếu là lúc trước, anh cũng chẳng để ý việc nhỏ như
vậy. Nhưng hiện tại, anh muốn thấy bộ dạng vui vẻ, khuôn mặt tươi cười
rạng rỡ, long lanh như nắng tháng ba của Kiều Tâm Uyển. Cất bước tiến
vào tiệm hoa, một nhân viên nhiệt tình chào đón: “Chào anh, anh muốn mua hoa gì ạ?”
“Uhm. Cho tôi một bó hồng.” Ánh mắt tìm tòi một vòng
tiệm hoa, nhìn thấy hoa hồng xanh bày trên giá thì vươn tay chỉ: “Loại
này này.”
“Vâng.” Nhân viên tiệm gật đầu, nhìn Cố Học Võ: “Anh muốn mấy bông?”
“Chín mươi chín bông.” Cố Học Võ tin chắc Kiều Tâm Uyên sẽ thích.
“Xin anh chờ chút, tôi gói lại cho anh.” Nhân viên tiệm xoay người sang chỗ
khác gói hoa. Cố Học Võ lúc này thì đang tưởng tượng đến cảnh Kiều Tâm
Uyển nhận được bó hồng này thì sẽ ra sao, là vui vẻ hay phấn khích, hay
phấn khởi?
Trong đầu lại hiện lên một ý tưởng khác, tối nay có lẽ nên rải cánh hoa lên giường, ngắm bộ dạng Kiều Tâm Uyển nằm trên đó sẽ
như thế nào. Mới chỉ nghĩ đến đó mà Cố Học Võ đã thấy bụng dưới dường
như hơi nóng lên. Khụ, mất tự nhiên, anh xoay mặt nhìn đủ loại hoa khác
trong cửa hàng, áp chế sự bối rối trong lòng kia.
Gần đây anh đối với Kiều Tâm Uyển hầu như chẳng còn chút sức chống cự, chỉ cần gặp cô
là anh lại khó tránh khỏi kích động. Là anh cấm dục đã quá lâu? Hay là
Kiều Tâm Uyển có sức ảnh hưởng quá lớn với anh? Cố Học Võ cũng không thể biết được.
Cánh cửa tiệm hoa lại bị ai đó đẩy ra, có người đi
vào, nhân viên cất tiếng chào mừng quý khách. Nhân viên đang sắp xếp hoa đi ra đón khách: “Chào chị, xin hỏi chị muốn hoa gì.”
“Cornflower.”[1] Một giọng nữ có chút đau thương nghe hơi quen tai vang lên: “Tôi muốn một bó Cornflower.”
Giọng nói ấy khiến Cố Học Võ xoay mặt qua, nhìn người vừa tới, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Trong lúc anh xoay qua, Lý Lam cũng nhìn thấy
anh. Thần sắc cô ta có hơi ngạc nhiên. Chưa kịp mở miệng, Lý Lam lại
xoay mặt đi. Hiển nhiên không tính chào hỏi anh, cô ta đi về trước hai
bước, chờ nhân viên gói hoa xong thì bỏ đi.
Lúc này, bó hồng xanh mà Cố Học Võ chọn đã gói xanh, anh nhận hoa, trả tiền rồi liếc nhìn Lý
Lam một cái, cô ta không chào hỏi anh, anh cũng không có hứng thú nhiều
lời với cô ta. Tuy rằng… Đang định cầm bó hoa rời khỏi, Lý Lam nhìn thấy hoa hồng xanh trên tay anh thì trong mắt hiện lên rất nhiều cảm xúc
phức tạp, bước một bước lên trước, nhìn Cố Học Võ, chặn đường anh.
“Cô Lý có chuyện gì à?”
Ban nãy thì làm như không biết anh, bây giờ lại tính giờ trò gì chứ?
“Cố Học Võ.” Giọng Lý Lam cố kiềm nén sự phẫn nộ, nhìn Cố Học Võ, cô ta
đang rất tò mò một việc: “Tôi có thể hỏi anh một câu không, bó hoa này
anh mua cho ai?”
“Liên can tới cô sao?”
“Đương nhiên là có liên quan.” Bàn tay đặt bên hông của Lý Lam siết chặt lại, nhìn chằm
chằm mặt Cố Học Võ: “Tôi muốn biết Chu Oánh yêu anh lâu như vậy có đáng
không.”
Đây không phải lần đầu tiên nghe thấy cái tên Chu Oánh từ miệng Lý Lam nhưng hôm nay Cố Học Võ lại có cảm giác hơi lạ. Hôm nay Lý Lam hình như rất kích động.
“Việc này dường như cũng chẳng liên can tới cô.”
“Không liên quan gì tới tôi?” Lý Lam muốn cười, nhìn thần sắc của Cố Học Võ:
“Quả thật không liên quan gì tới tôi. Hôm nay là sinh nhật Chu Oánh. Tôi nghĩ chắc anh quên rồi.”
Cố Học Võ giật mình, bó hoa trên tay cũng thiếu chút nữa rớt xuống đất. Lý Lam thấy bộ dạng đó của anh đột nhiên lại bật cười.
“Trước kia tôi từng nghe được một câu, nói là chỉ thấy người nay cười, nào
thấy người xưa khóc. Cố Học Võ, bây giờ anh có mới nới cũ, e là Chu Oánh ở trong lòng anh đã chẳng còn là gì đúng không? Cho nên ngay cả sinh
nhật chị ấy cũng không nhớ.”
Cố Học Võ nghẹn lời, tìm không ra
lời để nói. Mấy tháng nay bởi vì Kiều Tâm Uyển mà anh đã thật lâu rồi
không nghĩ tới Chu Oánh. Cô gái đơn thuần, tốt đẹp trong trí nhớ ấy giờ
chỉ còn là một hình bóng mờ nhạt. Lúc này nhìn khuôn mặt Lý Lam, nghe sự chỉ trích trong lời cô ta nói, anh cũng hơi chột dạ.
Siết chặt bó hoa, giọng anh có chút khẩn trương: “Nói cho tôi biết, Chu Oánh ở đâu?”
“Anh còn quan tâm sao?” Lý Lam giễu cợt, hoàn toàn không tính nói cho Cố Học Võ biết: “Anh không phải đã có phụ nữ khác rồi sao, giờ hỏi xem Chu
Oánh và anh có quan hệ gì? Chị ấy tốt hay xấu, sống hay chết, anh quan
tâm sao?”
“Lý Lam.” Cố Học Võ không biết phải nói như thế nào: “Đây là chuyện của tôi và cô ấy, xin cô nói cho tôi biết, cô ấy ở đâu?”
Anh quả thật là quên sinh nhật Chu Oánh. Anh đã từng rất nhớ, nhớ ba năm.
Nhưng đã hơn ba năm, anh tìm không thấy Chu Oánh, không biết tin tức của cô cũng không rõ tăm tích của cô. Anh không phải một người thích lưu
luyến quá khứ. Sự chấp nhất đối với Chu Oánh là bởi vì năm ấy anh thật
sự yêu cô. Một lòng muốn tìm cô, nhưng vẫn tìm không được. Chuyện sau đó lại không như Cố Học Võ mong đợi. Kiều Tâm Uyển sinh con cho anh, sau
đó phát hiện cô…
“Chị ơi, hoa của chị xong rồi.” Nhân viên tiệm
vào lúc này đưa hoa cho Lý Lam, nhìn thấy bầu không khí kỳ quái giữa hai người bọn họ thì ánh mắt chỉ tò mò, chứ không dám hỏi nhiều, khom người mang hoa đến.
“Cám ơn.” Lý Lam nhận hoa, trả tiền, ánh mắt đảo
qua mặt Cố Học Võ, trong mắt có sự căm ghét rõ ràng, không tôn trọng,
còn cả khinh bỉ: “Cố Học Võ, tôi sẽ không nói cho anh biết. Anh đi theo
người phụ nữ của anh mà sống cuộc đời hạnh phúc của anh đi. Tôi chúc hai người hạnh phúc mỹ mãn.”
Bốn chữ sau, cô ta nhấn mạnh hết sức,
trong mắt cũng suýt rơi lệ, oán hận trừng mắt liếc nhìn Cố Học Võ rồi
xoay người rời khỏi. Cố Học Võ sững người, bó hoa cầm trên tay bỗng
nhiên trở thành gai nhọn. Tim đập hỗn loạn hồi lâu, sau đó anh đột nhiên đuổi theo. Nhưng xe Lý Lam đã đi khuất, chẳng còn thấy bóng dáng
…..sakuraky.wordpress.com….
“Anh sao vậy?” Kiều Tâm Uyển nhìn Cố Học Võ ngồi ở trong phòng. Ban nãy lúc
ăn cơm, cô đã phát hiện anh dường như có chút không ổn nhưng không nói
được là không ổn chỗ nào. Hiện tại nhìn anh càng có cảm giác nặng nề
hơn, anh có tâm sự gì sao?
“Anh không sao.” Cố Học Võ lắc đầu,
anh biết Chu Oánh trong lòng Kiều Tâm Uyển chẳng khác nào một cái gai.
Cô không thích nghe, không muốn nhắc đến thì anh sẽ không nhắc đến.
“Bối Nhi ngủ rồi à?”
“Uhm.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, nhìn Cố Học Võ: “Không tồi ha, biết mua đồ chơi
lấy lòng con gái. Có điều em thấy Bối Nhi vẫn không thích anh. Chỉ hai
món đồ chơi, hơi rẻ quá đó.”
“Anh đã bó tay rồi.” Nghĩ đến Bối
Nhi, Cố Học Võ đúng là thật đau đầu, Bối Nhi thích đồ chơi anh mua nhưng vẫn không thích anh. Điều này khiến anh rất chán nản.
“Không
sao, cứ tin tưởng chờ con bé lớn chút là được.” Kiều Tâm Uyển vỗ vỗ mu
bàn tay anh, trong lòng cô kỳ thật cũng không hy vọng anh và Bối Nhi cứ
thế này. Bối Nhi dù sao cũng là con gái anh.
“Hy vọng thế.” Cố Học Võ gật đầu, nhìn có chút không yên.
Kiều Tâm Uyển nhìn sắc mặt anh lại nghĩ anh còn đang nghĩ đến Bối Nhi, không muốn anh cứ rối rắm suốt, cô đứng lên cầm bó hồng xanh chưng ở trong
phòng rồi quay sang nhìn Cố Học Võ.
“Hôm nay là ngày gì? Sao lại
tốt dữ vậy? Vừa mua đồ chơi cho con vừa mua hoa cho em?” Cô bĩu môi,
trêu một câu không có chút khả năng: “Không phải là anh ở bên ngoài làm
chuyện gì có lỗi với em đấy chứ?”
Cô nói như vậy, là bởi vì biết
không thể có chuyện đó. Dù sao bây giờ Cố Học Võ vừa tan sở là chạy ngay tới Kiều gia, ngày cưới của hai người cũng đã định rồi, cô tin Cố Học
Võ không có khả năng làm gì có lỗi với mình.
Sắc mặt Cố Học Võ
thay đổi, nhìn hoa hồng trên tay Kiều Tâm Uyển, đột nhiên đứng dậy, vứt
hoa hồng ra khỏi tay cô, rồi ôm chầm lấy cô, cúi đầu, hôn thật mạnh lên
môi cô. Kiều Tâm Uyển ngớ ra một chút rồi nhanh chóng vươn tay choàng
lên cổ anh, đáp trả anh.
Nụ hôn của Cố Học Võ rất vội vàng, giống như là muốn nhồi Kiều Tâm Uyển vào người mình vậy. Cô bị anh hôn đến
gần như không thở nổi, muốn thối lui nhưng anh lại càng ôm chặt hơn.
“Cố Học Võ.” Muốn gọi anh, muốn anh buông mình ra nhưng Cố Học Võ lại quá
nhiệt tình. Cô không phải chưa từng thấy nhưng vẫn cảm thấy hơi không
quen.
“Anh. Anh chậm một chút.” Lời của cô, Cố Học Võ xem như
không nghe thấy, bờ môi rơi xuống vành tai, xương quai xanh, tiếp tục
xuống phía dưới.
“Cố Học Võ…” Hôm nay anh làm sao vậy? Câu Kiều Tâm Uyển nói không hề nhận được câu trả lời.
Bàn tay to của anh di chuyển trên người cô, không để cho cô một chút cơ hội thoát đi, anh ôm lấy cô, thả cô ngã nhào lên giường. Không đợi cô mở
miệng, môi anh lại rơi xuống, hôn càng lúc càng sâu. Không biết có phải
Kiều Tâm Uyển có ảo giác hay không nhưng cô thật sự cảm thấy Cố Học Võ
hình như là sợ mất cô.
Từ đầu tới đuôi, anh cứ ôm chặt cô. Động
tác càng lúc càng lớn, càng lúc càng sâu. Dùng đủ loại tư thế hết lần
này đến lần khác dày vò cô suốt buổi tối, mãi đến lúc trời mờ sáng, cô
mới chịu không nổi hoan ái mà ngất đi, sau đó là ngủ thật say. Còn Cố
Học Võ, sau khi cơ thể đạt tới tận cùng khoái hoạt lại mở to mắt, thức
suốt một đêm cho đến tận bình minh. Lúc rạng sáng, mới ngủ thiu thiu,
lại mơ thấy Chu Oánh đã lâu không xuất hiện. Cô nhìn anh, vẻ mặt đẫm lệ: “Học Võ. Em yêu anh, anh không yêu em sao?”
Chu Oánh? Cố Học Võ ngồi bật dậy, nhìn ánh mặt trời sáng tỏ bên ngoài, không còn buồn ngủ nữa.
. . . . . ..sakuraky.wordpress.com. . . . .
Lý Lam ra khỏi văn phòng, đang muốn đi về phía chỗ đậu xe thì một bóng
người xuất hiện trước mặt. Cô ta hơi giật mình, không bất ngờ lắm mỉm
cười.
“Đến rồi sao? Sớm hơn tôi nghĩ một chút.”
Sắc mặt Cố Học Võ rất lạnh, nhìn Lý Lam, nét mặt có sự lạnh lùng vô tận: “Nói cho tôi biết, Chu Oánh rốt cuộc ở đâu?”
“Anh thật sự muốn biết?” Lý Lam cắn môi, lắc đầu, đưa bàn tay vuốt tóc, cất
bước đi về hướng xe mình rồi quay sang liếc nhìn Cố Học Võ.
“Vậy đi theo tôi.”
Cô ta không để ý đến Cố Học Võ, lập tức lên xe, khởi động xe rời đi. Cố
Học Võ hơi giật mình rồi cũng cấp tốc lên xe, đi theo phía sau xe cô ta. Xe chạy ra khỏi Bắc Đô, hướng về phía ngoại ô. Anh đi theo sau Lý Lam,
trong nháy mắt anh nghĩ cô ta đang muốn đùa giỡn với anh. Nhưng anh vẫn
không dừng lại mà tiếp tục đi theo sau cô ta.
Mãi đến khi xe cô
ta dừng lại ở một chỗ nào đó, cô ta xuống xe, đi vào bên trong, xe của
Cố Học Võ cũng dừng, đánh ngược tay lái nhìn cánh cửa chính trước mặt mà mở to hai mắt. Trong lúc nhất thời, anh cứ ngồi yên trên xe như thế,
không cách nào nhúc nhích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...