“Em…” Không định làm
gì cả, Kiều Tâm Uyển chỉ cảm thấy bộ dạng này của Trầm Thành có chút
không đành lòng, muốn an ủi anh một chút.
“Không cần lo cho cậu
ta.” Cố Học Võ cũng hiểu lòng Trầm Thành, chẳng qua hiểu thì hiểu, anh
vẫn không thể độ lượng đến mức để Kiều Tâm Uyển đi an ủi gã khác.
“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển thật không đành lòng, cô không hy vọng sự việc
trở thành như vậy: “Em, Trầm Thành, anh ấy rất đáng thương.”
“Nếu em thật sự muốn tốt cho cậu ta thì đừng quan tâm đến cậu ta nữa.” Càng
không dứt khoát thì có khi lại càng rối loạn. Nếu cô thật sự đi an ủi
Trầm Thành, cũng chỉ khiến Trầm Thành càng không thể từ bỏ mà thôi.
Kiều Tâm Uyển mím chặt môi, lặng im, trong lòng cũng hiểu lời Cố Học Võ nói
chính là sự thật. Thời gian tiếp đó, cô cố gắng bắt mình không nhìn Trầm Thành, không thấy bộ dạng anh thất vọng mất mát, Cố Học Võ lại như cố
tình, cùng cô song ca bài “Tình nhân hạnh phúc”. Bài vừa hát xong, sắc
mặt Trầm Thành lại càng khó coi hơn, nốc rượu càng dữ dội hơn.
Cố Học Võ cũng không quan tâm, vốn nghĩ tới ngồi một lúc thì đi, lúc này
thì lại quyết định không đi nữa, nhìn người ta ca hát, thỉnh thoảng bưng nước uống cho Kiều Tâm Uyển, lại mang thức ăn cho Kiều Tâm Uyển. Chỉ
cần ngồi cạnh nhau là lại nắm tay Kiều Tâm Uyển. Thỉnh thoảng lại ngẩng
đầu nhìn Trầm Thành, cái bộ dáng đó giống như là cố ý cho Trầm Thành
thấy. Kiều Tâm Uyển cũng vài lần nhìn Trầm Thành muốn nói lại thôi,
nhưng bởi vì có Cố Học Võ ở đây nên cô lại thôi.
Chờ một đám
người cắt bánh ngọt, lại náo nhiệt một phen, Kiều Tâm Uyển cũng không
nhìn được nữa, dù sao cũng là bạn bè cùng nhau lớn lên từ bé. Thấy Trầm
Thành thế này, trong lòng cô vẫn hơi khó chịu. Nói với Cố Học Võ là mình mệt, anh gật đầu dẫn Kiều Tâm Uyển rời khỏi cuộc vui trước. Nhưng lại
không về nhà mà là dẫn cô đi thẳng lên phòng trên lầu hồi sáng anh đã
bảo Đỗ Lợi Tân chuẩn bị.
Vừa vào cửa, anh đã đặt Kiều Tâm Uyển
lên cánh cửa. Môi hôn thật mạnh, bộ dạng nóng bỏng điên cuồng. Kiều Tâm
Uyển sau khi hơi bất ngờ thì hai tay choàng lên cổ anh, thiết tha đáp
trả nụ hôn của anh. Nụ hôn vừa kết thúc, hai người đều thở hồng hộc, Cố
Học Võ buông lỏng Kiều Tâm Uyển ra, trừng mắt nhìn khuôn mặt cô, vẻ mặt mang theo vài phần bất mãn.
“Về sau, tránh xa thằng nhóc Trầm Thành kia một chút.”
Chật chật, lời nói này, trước kia Kiều Tâm Uyển cũng đã từng nghe. Nhưng bây giờ nghe, cảm giác lại hoàn toàn khác. Tâm trạng tốt, cũng thích thú
trêu đùa anh.
“Để làm gì? Trầm Thành quá thành thật, sợ em làm hư anh ta.”
“Chết tiệt, em.” Cố Học Võ trừng mắt với cô, không tin cô không hiểu ý anh:
“Em sắp là vợ anh rồi. Không riêng gì Trầm Thành mà tất cả đàn ông, em
đều phải tránh xa một chút.”
“Tất cả đàn ông?” Kiều Tâm Uyển lắc đầu, nội tâm hết sức vui vẻ với bộ dạng này của Cố Học Võ: “Bao gồm cả anh?”
“Ngoại trừ anh ra.” Cố Học Võ vô cùng bá đạo. Kiều Tâm Uyển cũng không chấp:
“Việc này không thể được, em không thể tránh xa toàn bộ đàn ông.”
“Kiều Tâm Uyển…”
“Ít nhất là còn ba em và Kiều Kiệt. Em không thể chứ?” Kiều Tâm Uyển nói
xong liền bật cười. Cố Học Võ lúc này mới hiểu mình bị cô đùa giỡn, ánh
mắt tối sầm lại, cúi đầu, lại lần nữa hôn lên môi cô.
Nụ hôn lúc
này so với ban nãy còn kích động, điên cuồng hơn. Kiều Tâm Uyển bị anh
hôn đến không thể thở nổi, nhưng vẫn không đẩy anh ra. Ngoan ngoãn vươn
tay, lại lần nữa choàng lên cổ anh, đón lấy nụ hôn của anh. Được rồi,
trong lòng cô bằng lòng thừa nhận, mấy ngày nay Cố Học Võ không tới Kiều gia, cô cũng rất nhớ nụ hôn của anh, còn cả vòng tay của anh nữa.
Hai người, nóng bỏng dây dưa. Vết thương của Cố Học Võ đã sớm lành, lúc
trước kiêng dè miệng vết thương nên Kiều Tâm Uyển sống chết cũng không
chịu cho anh làm nhiều. Tối hôm nay, anh không muốn nhịn thêm nữa.
Ngoài cửa sổ màn đêm càng lúc càng nặng, càng ngày càng đen, mà trong cửa sổ, bóng đêm đang nồng nàn.
. . . . http://.sakuraky.wordpress.com. . . .
Thời gian sau đó, Cố Học Võ và Kiều Tâm Uyển đều bận rộn. Lúc này, Cố Học
Võ hết sức chú trọng hôn lễ với Kiều Tâm Uyển, từ khách sạn hai người
cử hành hôn lễ đến chỗ hai người sau khi cưới sẽ đi hưởng tuần trăng
mật. Anh không nghe Kiều Tâm Uyển đến hải đảo lúc trước, mà là lựa chọn
biển Ê-giê để hưởng tuần trăng mật. Nơi đó được xem là thánh địa hưởng
tuần trăng mật trong mắt những đôi tình nhân.
Lúc này, Cố Học Võ
đang ngồi trong tiệm áo cưới đọc tạp chí bọn họ chuẩn bị, Kiều Tâm Uyển
thì đã đi thay áo cưới. Anh cũng mới thay đồ xong, toàn thân mặc lễ phục trắng. Qua một lúc, Kiều Tâm Uyển cũng thay xong, cô mặc một bộ váy
cưới trắng bước ra. Cố Học Võ buông tạp chí trên tay xuống, ngẩng đầu
nhìn Kiều Tâm Uyển, trong mắt hiện lên một tia vui mừng ngạc nhiên.
Thiết kế vai trần làm nổi bật đường cong hoàn mỹ nơi bờ vai cô. Dáng áo vừa
khít với người, phía trước ngực còn điểm xuyết những bông hồng bằng ren, ở giữa mỗi bông đều kết một trân châu làm nhụy. Từ thắt lưng trở xuống
là đuôi áo thật dài. Gương mặt được trang điểm tinh xảo, đôi mắt được
nhấn màu hống nhạt làm nổi rõ thần thái đôi mắt. Bờ môi kiều diễm đỏ
mọng hé mở, trong mắt hiện lên một tia không xác định, nhìn Cố Học Võ.
Hôn lễ lần trước, Cố Học Võ chẳng hề tình nguyện nên không chụp ảnh cưới
với cô. Áo cưới cũng là cô tự chọn, phần lớn hôn lễ đều là cô tự quyết
định. Khi đó cứ nghĩ cả đời chỉ kết hôn có một lần nên có thật nhiều kỳ
vọng, thật nhiều ý tưởng. Nào ngờ, sự kỳ vọng trong lòng lại hóa thành
cay đắng, lấy nhau ba năm sau cùng là kết thúc bi kịch. Còn lúc này, cô
có phải cũng có thể kỳ vọng, cô cũng sẽ lại có hạnh phúc chứ?
Cố Học Võ đã đứng dậy, đi tới trước mặt cô, vươn tay nắm tay cô, trong mắt hiện lên sự tán thưởng: “Không tồi.”
“Chỉ không tồi?” Kiều Tâm Uyển áp chế những điều không xác định trong lòng, đúng vậy, lúc này cô chắc chắn có thể hạnh phúc.
Song ban nãy lúc nhìn, cô thật rất thích cái váy cưới này, nghe Cố Học Võ
nói như vậy, cái miệng nhỏ nhắn của cô lại hơi hơi cong lên một chút:
“Em đi thay cái khác.”
“Khỏi cần đổi.” Cố Học Võ lắc đầu, trong mắt hiện lên sự tán thưởng: “Là rất đẹp.”
“Vậy còn được.” Kiều Tâm Uyển nhoẻn cười, nhìn Cố Học Võ: “Đi thôi, đi chụp
ảnh. Em đã chọn chỗ chụp ngoại cảnh ở công viên Hương Sơn, anh không có ý kiến gì chứ?”
“Không có.” Cố Học Võ đối với mấy chuyện này sẽ không đi tranh cãi với Kiều Tâm Uyển: “Đi thôi. Chúng ta đi chụp ảnh cưới.”
Chụp ảnh suốt cả một ngày khiến Kiều Tâm Uyển mệt ghê gớm. Bây giờ thì cô
thật sự biết chụp ảnh cưới thực sự chẳng phải là một chuyện dễ dàng gì.
Chụp xong, Cố Học Võ chở cô về nhà, rồi cũng không về nhà mà ở lại Kiều
gia. Ba mẹ Kiều Tâm Uyển đều đã quen nên mở một con mắt nhắm một con
mắt, dù sao cũng sắp kết hôn, họ cũng lười quan tâm.
Cố Học Võ chỉ chờ một tháng sau, lấy Kiều Tâm Uyển về nhà, sớm ngày ôm mỹ nhân về nhà.
. . . . . http://.sakuraky.wordpress.com. . . . .
Trịnh Thất Muội nhìn thấy Thang Á Nam đứng trước mắt thì gồng hết cả người
lên, ánh mắt mang theo vài phần đề phòng. Lần trước, tuy rằng anh không
đưa cô tới biệt thự, nhưng cũng không chở cô về nhà mà đưa cô và Tiểu
Niệm tới một công viên ở thành phố C, ngồi ở bên trong đó hồi lâu.
Anh không nói lời nào, cô cũng không mở miệng. Hai người ngồi trên ghế đá
công viên, nhìn mặt trời xuống núi. Mãi đến khi cô chịu không nổi không
khí im lặng như vậy mới bảo anh chở cô về. Thang Á Nam lúc này mới mở
miệng, anh nói cô là vợ anh, Tiểu Niệm là con anh. Anh muốn hai người
sống chung với anh. Trịnh Thất Muội khi đó mặt không chút thay đổi, chỉ
lặng im, sau đó không nói một câu ôm Tiểu Niệm rời đi.
Giờ, anh
ta lại tới, Trịnh Thất Muội mặt không chút thay đổi đứng đó, muốn xem
anh còn có thể nói gì. Thang Á Nam đứng bất động tại chỗ, cũng không
biết phải nói gì. Anh chưa từng gặp phải tình huống như vậy, anh không
biết phải làm sao chỉ biết đứng ở đó, chặn đường Trịnh Thất Muội. Lời
đến miệng, lại không biết nói cái gì.
Lần trước anh đã từng nói,
hy vọng cô sống với anh, anh có thể chăm sóc mẹ con cô, nhưng Trịnh Thất Muội không muốn. Sự cố chấp của cô nghiêm trọng hơn anh nghĩ. Anh không hiểu, cũng không rõ nếu điều Hiên Viên Diêu nói là sự thật, nếu cô thật sự có tình cảm với anh, nếu cô thật sự vì anh trả giá, sinh con cho
anh, vì anh làm hết chuyện này đến chuyện nọ, vậy tại sao không thể chấp nhận anh?
“Trịnh Thất Muội.” Thang Á Nam gọi tên cô, suy nghĩ
phải giãy bày thế nào cho tốt: “Tôi thật sự muốn chăm sóc cô, cả Tiểu
Niệm nữa.”
“Cám ơn, không cần.” Giọng Trịnh Thất Muội còn bình
tĩnh hơn cô nghĩ nhiều: “Thang Á Nam , anh không phải thích ở Mĩ sao?
Anh còn ở lại thành phố C làm gì? Nếu anh không có việc gì thì về
đi.” Đừng ngày nào cũng ở đây trước mặt cô, khiến cô thấy là lại phiền lòng.
Trên gương mặt màu đồng của Thang Á Nam hiện lên vài phần tối tăm, vươn tay nắm cánh tay Trịnh Thất Muội, xoay người cô
lại, nhìn thẳng vào mắt cô: “Tôi muốn chăm sóc cô.”
“Không cần.”
Anh muốn chăm sóc cô? Cũng phải xem cô có muốn anh chăm sóc hay không
chứ. Cô mở cửa hiệu, cuộc sống cũng khá. Có thể duy trì sinh hoạt, nếu
Thang Á Nam chỉ muốn chăm sóc cô, vậy xin miễn. Tự cô có thể nuôi sống
mình.
” Trịnh Thất Muội.” Thang Á Nam thật không ngờ Trịnh Thất
Muội là ngoan cố như vậy, anh không phải một người giỏi ăn nói nên nhất
thời nghĩ không ra cách nói tốt nhất để với Trịnh Thất Muội. Trong đầu
hiện lên một suy nghĩ, nhưng…
“Cô không cần tôi chăm sóc, vậy còn con thì sao? Chắc cô không hy vọng con trai từ nhỏ đã không có ba chứ?”
“Thằng bé cần có ba sao?” Trịnh Thất Muội đột nhiên thốt ra tiếng cười nhạo,
trên gương mặt xinh đẹp hiện lên sự trào phúng không chút khách khí:
“Đúng, thằng bé cần có ba, chính xác, nhưng tôi dám chắc thằng bé không
cần một người cha muốn giết nó.”
Sắc mặt Thang Á Nam thay đổi,
nghẹn nói không nên lời. Trịnh Thất Muội hừ lạnh một tiếng, dễ dàng giãy tay anh ra, không chút nghĩ ngợi đi về nhà. Để lại Thang Á Nam nhìn
theo bóng lưng cô. Con mắt anh nheo lại, mang theo suy nghĩ sâu xa và
bất đắc dĩ, còn có vài phần… bối rối.
. . . . ..sakuraky.wordpress.com. . . . .
Cố Học Võ tan ca, liền lên xe chạy về Kiều gia, mấy ngày nay, Bối Nhi tuy
rằng vẫn không thích anh, nhưng với sự nỗ lực lấy lòng của anh, dường
như con bé đã không còn thấy anh là xoay mặt đi, thấy anh là khóc. Đây
là một hiện tượng tốt. Không ghét chứng tỏ đã bắt đầu tiếp nhận, tiếp
nhận rồi thì đồng nghĩa là sẽ thích.
Xe chạy qua một cửa hàng đồ
chơi trẻ em, anh xuống xe, quyết định mua hai món đồ chơi lấy lòng Bối
Nhi một chút. Mua đồ chơi xong anh lại phát hiện kế bên hai bước chân là tiệm bán hoa. Vốn muốn lên xe thì dừng bước, anh đột nhiên phát hiện,
dường như anh chưa từng tặng hoa cho Kiều Tâm Uyển?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...