Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

“Không cần lo cho vết thương của anh.” Sáu ngày này, nhờ vào sự chăm sóc của cô cùng sự quan
tâm của đám anh em, vết thương của anh giờ đây đã gần lành hẳn. Anh nhìn chằm chằm gương mặt ửng đỏ của Kiều Tâm Uyển rồi nhẹ nhàng mở miệng:
“Chẳng lẽ bây giờ em còn chưa tin anh?”

Kiều Tâm Uyển cúi đầu, có chút không được tự nhiên: “Em không có.”

“Nếu không có thì chờ anh khoẻ lại chúng ta lập tức kết hôn.”

Cố Học Võ nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, trong lòng đã bức bối muốn dẫn cô và con gái về Cố gia lắm rồi.

“Học Võ.” Kiều Tâm Uyển cắn môi, nội tâm có chút chần chờ: “Em, em thật ra em chưa chuẩn bị xong.”

“Chưa chuẩn bị xong cái gì?” Cố Học Võ nhìn cô, vẻ ung dung vốn có giờ biến đi đâu mất, chỉ còn là ánh mắt hơi buồn bực.

“Nói anh biết, em còn muốn chuẩn bị cái gì?”

“Học Võ.” Kiều Tâm Uyển đứng lên: “Em không biết. Em cảm thấy được có chút
không chắc chắn, em cảm thấy chúng ta bây giờ, hình như có hơi vội
vàng.”

“Vội?” Cố Học Võ nhíu mày, nhìn ánh mắt cô đầy do dự:
“Phải như thế nào mới không vội? Đợi cho tới khi Bối Nhi biết đi biết
chạy thì mới không vội sao?”

“Đương nhiên không phải.” Kiều Tâm
Uyển nói không nên lời, ngày đó, đồng ý với Cố Học Võ là bởi anh vì cô
mà bị thương, cô không có cách nào cự tuyệt. Nhưng mấy ngày nay tỉnh táo lại, trong lòng cô lại nổi lên một tia bất an, bất an đến kì quái.

“Vậy cứ quyết định như vậy đi.” Cố Học Võ bá đạo tuyên bố: “Chờ khi anh lành lại, anh sẽ đi xin phép ba mẹ em và ba mẹ anh. Chúng ta kết hôn càng
nhanh càng tốt.”

Kiều Tâm Uyển thấy ánh mắt của anh như vậy cũng
biết anh đã quyết định chắc chắn. Cắn môi, một lần nữa cô ngồi xuống bên giường, kéo tay Cố Học Võ.


“Học Võ, em thấy, hạnh phúc lúc này dường như tới quá nhanh, nhanh đến nỗi có chút khó tin.”

Khổ sở chờ đợi lâu như vậy, rốt cuộc cũng đợi được ngày Cố Học Võ quay đầu
lại. Hơn nữa lại trong thời gian ngắn như vậy khiến cô có cảm giác như ở trên mây. Cảm giác này, rất không chân thực, rất mộng ảo. Mấy ngày nay ở trong bệnh viện chăm sóc Cố Học Võ, chuyện đơn giản này lại làm cho cô
cảm thấy rất hạnh phúc. Có thể cùng Cố Học Võ đồng lòng, cảm giác như
đang nằm mơ. Hạnh phúc tới quá nhanh, hoàn toàn ngoài mong muốn của cô.

“Hạnh phúc không tốt sao?” Cố Học Võ không thích nghe cô nói như vậy: “Ý của
em là, anh không có năng lực mang lại hạnh phúc cho em? Hay là, anh mang lại hạnh phúc cho em nhưng lại không cho em có cảm giác an toàn?”

Kiều Tâm Uyển im lặng, không biết phải nói như thế nào, nguyên nhân không
phải là Cố Học Võ. Cô tin Cố Học Võ, chỉ cần anh nguyện ý, người con gái được anh yêu nhất định sẽ là người con gái hạnh phúc nhất thế giới.
Nhưng cảm giác an toàn và hạnh phúc không giống nhau, ít nhất cô cho là
như vậy.

“Kiều Tâm Uyển.” Xoay người cô lại, buộc cô phải đối mặt trả lời vấn đề của mình, vẻ mặt Cố Học Võ chưa từng nghiêm túc như vậy: “Nói anh biết, anh không cho em cảm giác an toàn?”

“Ý em không phải vậy.”

Kiều Tâm Uyển lắc đầu, nhìn ánh mắt của Cố Học Võ lúc này ngoại trừ chân
thành vẫn là chân thành: “Em tin anh, em chỉ là cảm thấy em hiện tại quá hạnh phúc, hạnh phúc này có chút không chân thật.”

Cố Học Võ
nhìn Kiều Tâm Uyển, nheo hai mắt lại, đột nhiên ôm cô vào lòng rồi cúi
đầu, ra sức hôn cô. Hơi thở bá đạo, mang theo cường thế, không cho cô
một chút cơ hội thoát đi, anh hôn cô khiến cho cô gần như không thể hô
hấp. Hai tay vô lực vòng lên cổ anh, đáp lại cái hôn của anh. Cố Học Võ
nhanh chóng siết chặt eo cô, cái lưỡi trêu đùa trong miệng cô dẫn dắt cô cùng chìm đắm.

Nhiệt độ trong không khí âm thầm tăng lên, mang
theo vài phần ái muội. Bàn tay to lớn của anh bắt đầu dao động trên lưng cô, chậm rãi đưa xuống tiến vào trong áo cô. Kiều Tâm Uyển cảm giác
động tác của anh, nhắc nhở một tiếng, môi lưỡi cùng anh dây dưa càng
sâu. Nhưng lúc tay anh tiến vào trong áo của cô, cô chợt sực nhớ đây là
bệnh viện. Trong lòng khẩn trương, đôi tay cô nhanh chóng bắt lấy tay

anh, đẩy ra rồi liếc nhìn cửa phòng một cái.

“Đủ, đủ rồi.” Đây là phòng bệnh. Lỡ như có người bước vào thì cô còn mặt mũi nào gặp người khác nữa.

“Chưa đủ.” Ánh mắt Cố Học Võ u ám, giọng nói khàn khàn, trong mắt đầy sóng tình.

“Anh muốn em.”

Anh nhịn lâu như vậy, mỗi ngày cô đều nằm bên cạnh, có thể nhìn, có thể ôm, có thể hôn, nhưng lại không được tiến xa hơn. Nên biết việc này đối với một người đàn ông mà nói, tuyệt đối là sự tra tấn đau khổ nhất.

“. . . . . .” Kiều Tâm Uyển xấu hổ, hơi cúi đầu, vẻ mặt hơi khẩn trương: “Đây, đây là phòng bệnh.”

“Liên quan gì?” Anh nhìn Kiều Tâm Uyển, ý bảo cô đi đóng cửa: “Em khóa cửa lại là được?”

“Nhưng…” Kiều Tâm Uyển nhìn anh, trong mắt có vài phần lo lắng: “Anh, vết thương của anh còn chưa có lành hẳn đâu.”

Bác sĩ nói ngày mai là cắt chỉ, anh không thể ngoan ngoãn một chút sao? Lỡ
như không cẩn thận làm miệng vết thương lại bị rạn giống lần trước, vậy…

Nhìn thấy vẻ mặt từ chối của cô, Cố Học Võ nheo mắt lại, hai tay buông lỏng, đứng lên, khoá trái cửa lại, hơn nữa còn khóa chốt. Về tới trước giường bệnh, vẻ mặt Kiều Tâm Uyển khẩn trương nhìn anh, tràn đầy kháng cự: “Cố Học Võ, anh điên sao? Anh. Anh còn bị thương đó.”

“Anh nói, anh bị thương ở phổi chứ không phải nó.”

Cố Học Võ ngồi xuống bên cô, hôn cô đắm đuối, không cho cô cơ hội trốn thoát.

. . . ..sakuraky.wordpress.com . . .

Cố Học Võ chờ hết thảy quá khứ, cho đến khi hoàn toàn chấm dứt, thỏa mãn ôm chặt lấy cô.

“Cố Học Võ, anh buông ra.” Giọng nói của Kiều Tâm Uyển có chút vô lực, có
chút mềm mại. Qua một hồi vận động, cô chẳng còn chút sức nào nhưng nghĩ đến anh đang bị thương, lại có chút lo lắng muốn đứng lên.


“Không buông.” Cố Học Võ thỏa mãn, vươn tay ôm chặt cô: “Cho anh ôm thêm một chút nữa đi.”

“Vết thương của anh.”

“Đừng lo đến vết thương của anh.” Tinh thần Cố Học Võ rất tốt, không thèm để ý tới vết thương đó: “Em cứ “chăm sóc” anh như vậy thì vết thương của anh cũng lành được hơn phân nửa.”

“Anh…” Kiều Tâm Uyển xấu hổ, mặt đỏ gay: “Em, em không thèm để ý tới anh nữa.”

“Đừng không để ý tới anh.” Cố Học Võ nhìn vào mắt cô, bên trong đó lấp lánh tựa sao trời: “Lần sau, còn như vậy được không?”

“Cố Học Võ!” Cái gì kêu được một tấc lại muốn tiến một thước, là nói người như thế, quả thực quá đáng đến cực điểm.

“Em ghét anh lắm.”

“Nhưng anh thích em.” Cố Học Võ trêu chọc đến nghiện, làm sao có thể cứ như
vậy buông tha cô: “Tâm Uyển, lần sau như vậy nữa, được không?”

“Cố Học Võ!” Anh lại được đằng chân lân đằng đầu. Kiều Tâm Uyển nhúc nhích người muốn đứng lên.

Nhưng thứ gì đó của anh vẫn chưa hoàn toàn thu quân, bởi vì động tác của cô
mà lại kích thích. Cô hét lên một tiếng, thân thể mềm nhũn ngã trên
người anh. Trừng to mắt, Kiều Tâm Uyển nhanh chóng leo xuống khỏi người
anh, bò xuống giường, hai chân cũng như nhũn ra. Cảm giác này làm cho cô càng thêm xấu hổ, vừa thẹn lại quẫn, cô trốn vào buồng vệ sinh tắm rửa
sạch sẽ.

Khóe môi Cố Học Võ cong lên có chút sung sướng. Anh lấy
chiếc khăn vắt bên giường tự sửa soạn lại cho mình. Nhìn đám quần áo rối loạn trên mặt đất, anh nhặt từng cái lên rồi mặc vào. Lúc Kiều Tâm Uyển tắm rửa sạch sẽ xong bước ra sắc mặt đã trở lại bình thường. Trên người quấn một cái khăn tắm, may mắn cho cô đây là phòng hạng nhất của bệnh
viện, mọi thứ đều được chuẩn bị đầy đủ. Bằng không cô sẽ phải mình trần
bước ra, nếu Cố Học Võ thấy được, chỉ sợ lại là…

Lúc đi ra, Cố
Học Võ nằm trên giường đã gần ngủ, thấy cô đi ra, vươn tay về phía cô,
vỗ vỗ vị trí bên giường. Mặt Kiều Tâm Uyển vừa mới trở lại bình thường,
lại đỏ lên vài phần, nhìn Cố Học Võ, giọng điệu có hơi tức giận.

“Anh ngủ đi.” Một chút cũng không an phận.

“Anh ngủ.” Cố Học Võ gật đầu, lại nâng tay lên: “Em tới đây ngủ cùng anh đi.”


“Thôi đi.” Kiều Tâm Uyển vẻ mặt phòng bị: “Hôm nay em ngủ ở phòng nhỏ.”

Mấy ngày nay anh bị thương, có vài lần bị kích kích nhưng đều nhịn xuống.
Bây giờ anh đã đỡ hơn, chịu ngoan ngoãn mới lạ. Sao cô có thể lại để cho anh làm xằng bậy nữa chứ?

“Anh đảm bảo sẽ không chạm vào em.” Cố Học Võ thấy vẻ mặt Kiều Tâm Uyển đầy đề phòng, có chút bất đắc dĩ: “Em
nghĩ anh là siêu nhân sao? Hôm nay tha cho em.”

Kiều Tâm Uyển đứng bất động, muốn đi mặc quần áo, Cố Học Võ cũng không cho cô đi thay: “Cứ như vậy đi, lại đây, ngủ.”

Rõ ràng cô có thể rời khỏi, nhưng Kiều Tâm Uyển không làm vậy mà ngoan
ngoãn bước đến bên giường nằm xuống: “Anh đừng làm xằng bậy nữa, vết
thương của anh chưa có lành hẳn đâu. Nghe lời một chút.”

Cố Học Võ vươn tay, đan mười ngón tay vào tay cô, nhìn thấy sự quan tâm trên mặt cô mà cảm thấy rất hưởng thụ.

“Được, hôm nay nghe lời em.”

“Chỉ có hôm nay nghe lời em thôi?” Kiều Tâm Uyển nhíu mày, trong mắt có vài phần khiêu khích: “Về sau đều phải nghe em đó?”

“Còn phải xem là chuyện gì đã.” Cố Học Võ cũng không phải là người vì sắc mà đánh mất lý trí: “Cũng không thể chuyện gì cũng đều nghe lời em.” Ví dụ như chuyện phòng the sẽ phải nghe theo anh.

Ánh mắt của anh rõ ràng bộc lộ ra ý tứ của anh. Kiều Tâm Uyển quýnh lên: “Anh, anh, trong đầu suy nghĩ cái gì đó?”

“Phúc lợi của anh.” Cố Học Võ cong môi, kéo cô về phía mình: “Anh dù sao cũng phải vì bản thân tranh thủ một chút chứ?”

Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, hơi thở quanh quẩn ngay cần cổ của cô, kinh
nghiệm của cô không nhiều bằng anh, bị anh đùa như vậy thân thể mẫn cảm
còn chưa khôi phục, lại bắt đầu run rẫy. Định cách anh xa một chút, tay
của anh lại dễ dàng ôm chặt eo cô lại, cúi đầu, môi xẹt qua bên tai cô:
“Lần sau lại tiếp?”

“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển xấu hổ không chịu được, thắt lưng của cô đau muốn chết, còn có lần sau?

“Không được nữa.”

“Tâm Uyển?” Đè thấp giọng, mang theo vài phần dụ dỗ, anh không nhẹ không
nặng cắn cắn vành tai cô, nhìn vành tai của cô bởi vì động tác này mà
biến hồng, anh nở nụ cười: “Em đồng ý rồi?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui