“Nhớ em.” Cố Học Võ nhìn Kiều Tâm Uyển, không hề cho rằng anh gian ác: “Mà em đã lâu không để ý tới anh.”
Từ trên đảo trở về đến giờ, cô nhìn thấy anh là lại tỏ vẻ kháng cự. Nên biết anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường.
“Cố Học Võ.” Khuôn mặt Kiều Tâm Uyển, lại đỏ bừng, đưa mắt nhìn hai bên,
may mà bây giờ là ban đêm, trong phòng bệnh không có những người khác,
bằng không cô thật đúng là…
“Anh đã như vậy rồi mà còn muốn chuyện đó, anh rõ là…”
Câu sau cô không biết phải nói như thế nào, chỉ cảm thấy xấu hổ kinh khủng. Ngoài xấu hổ, lại có vài phần ngượng ngùng. Bộ dạng của cô khiến khóe
môi Cố Học Võ hơi hơi cong lên, nắm chặt tay cô. Ánh mắt vô cùng dịu
dàng.
“Sau này em sẽ không cự tuyệt anh nữa chứ?”
Động một tí là đá anh, đạp anh, còn suýt chút đả thương “người anh em” của anh.
Nhân cơ hội mình bị thương, anh phải tranh thủ một ít phúc lợi cho mình
trước đã.
“Cố Học Võ, anh…” Kiều Tâm Uyển cắn môi, ánh mắt lại
mất tự nhiên, da mặt cô không dày như Cố Học Võ, có điều: “Em cự tuyệt,
anh sẽ không muốn sao? Vậy khi ở trên đảo, sao không thấy anh ngoan
ngoãn như vậy.”
“Ha ha.” Cố Học Võ cười khẽ nhưng vẫn hơi động
đến miệng vết thương, sắc mặt anh liền trở nên hơi kỳ quặc. Kiều Tâm
Uyển lại tức giận liếc mắt nhìn trừng trừng anh.
“Được rồi, anh
vừa mới tỉnh, nghỉ ngơi nhiều đi. Anh có biết lúc bác sĩ nói viên đạn
bắn xuyên qua phổi anh em đã lo lắng thế nào không?”
“Không sao mà.” Miệng vết thương rất đau, Cố Học Võ cười cười: “Được rồi, anh nghỉ ngơi. Em cũng nghỉ ngơi đi.”
“Uhm.” Kiều Tâm Uyển cũng không từ chối, trong phòng hồi sức không có giường
phụ, chỉ có hai cái sô pha lớn. Cô đứng dậy kéo bức rèm trên tường thủy
tinh, trải trên sofa định ngủ.
Cố Học Võ lại vỗ vỗ lên giường, nhìn cô: “Đừng ngủ trên sô pha, cái giường này còn rộng, lên giường ngủ đi.”
“Không muốn.” Kiều Tâm Uyển không muốn ngủ cùng anh đâu.
“Yên tâm.” Giọng Cố Học Võ rất nhẹ, bởi vì phổi bị thương, anh nói chuyện
quá lớn tiếng sẽ làm miệng vết thương đau nhức: “Anh đã thế này rồi thì
sẽ không làm vậy với em đâu.”
“Cái gì với cái gì hả.” Kiều Tâm Uyển không có ý nói tới nguyên nhân đó.
“Em, em không phải là sợ sẽ đụng tới miệng vết thương của anh đó sao?” Cô
không biết lúc mình ngủ sẽ như thế nào, ngộ nhỡ làm anh bị thương, khiến vết thương của anh càng nghiêm trọng, vậy thì cô sẽ chết mất thôi.
“Không sao đâu.” Cố Học Võ lắc đầu: “Chút vết thương nhỏ này, anh không để ở trong mắt.”
Vết thương nhỏ? Phổi bị bắn thủng mà nói là vết thương nhỏ? Kiều Tâm Uyển
không muốn lằng nhằng anh, lại thêm có chút dao động. Nghĩ nghĩ, cô nhè
nhẹ nằm lên giường. Cẩn thận tránh ngực anh. Cô quay sang nhìn anh: “Anh đói bụng không? Ngủ cả ngày rồi còn gì. Có muốn ăn gì đó không? Hay là
em đi chuẩn bị chút đồ ăn cho anh.”
“Thôi.” Cố Học Võ lắc đầu. Nhìn Kiều Tâm Uyển: “Ngủ nhiều nên cũng không đói, bây giờ cũng không còn sớm, ngủ đi.”
“Uhm.”
Kiều Tâm Uyển gật đầu, nghĩ đến bản thân khi mới vừa sinh xong cũng mệt
không muốn ăn. Ngủ nhiều đều bị như vậy. Trong lòng thả lỏng không ít,
cũng không dám dựa vào, cô chỉ ghé bên người anh, nhắm hai mắt lại. Cũng đã quá mệt, mới nằm xuống giường không lâu cô đã ngủ mất.
Cô đã
ngủ, nhưng Cố Học Võ thì chưa, nhìn quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt cô,
ánh mắt anh lại hiện lên vài phần đau lòng. Hai ngày nay, e là Kiều Tâm
Uyển lo lắng chết được? Anh vươn tay ôm Kiều Tâm Uyển, lông mày cô nhăn
nhăn, rồi nhanh chóng nặng nề thiếp đi. Khóe môi Cố Học Võ cong lên,
nhắm hai mắt lại, bảo mình nghỉ ngơi. Cố gắng nghỉ ngơi lấy lại sức.
Trong đầu lại hiện lên khuôn mặt Thang Á Nam. Anh tin Tiểu Lâm và những
người khác tuyệt đối sẽ không làm khó Thang Á Nam.
Cũng không
biết anh có khôi phục trí nhớ hay chưa. Nếu chưa thì e là sẽ còn muốn ra tay với Kiều Tâm Uyển, vậy anh phải làm sao? Thang Á Nam làm việc rất
cố chấp, chuyện anh đã hạ quyết tâm hầu như không ai có thể thay đổi,
nếu như vậy…
Hơi nhức đầu, anh biết cơ thể mình bây giờ vẫn rất
yếu, cho dù muốn làm gì cũng không được. Ném những chuyện không cần
thiết ấy đi, điều lúc này anh phải làm chính là nghiêm túc tĩnh dưỡng cơ thể để mình nhanh bình phục.
Chóp mũi truyền đến một hương thơm
nhàn nhạt, trong căn phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc, mùi hương kia lại
như một tia nắng rạng rỡ xuyên qua màn mây đen khiến người ta vui vẻ.
Hít một hơi thật sâu, mùi hương anh đã từng phớt lờ ấy lúc này lại khiến anh thấy lòng mình bình yên. Cảm nhận Kiều Tâm Uyển đang ngủ bên cạnh
anh, nhịp hô hấp đều đều, trái tim anh chưa từng bình yên đến vậy.
Chịu đựng phát súng này có lẽ rất đáng giá. Suy nghĩ cuối cùng trong đầu Cố Học Võ trước khi đi vào giấc ngủ là như vậy.
. . . . ..sakuraky.wordpress.com. . . . .
Buổi sáng, lúc Kiều Tâm Uyển thức dậy Cố Học Võ vẫn còn ngủ. Xem đồng hồ,
cũng không còn sớm, cô ngáp một cái rồi nhanh chóng rời giường. Lát nữa
bác sĩ và y tá sẽ đến kiểm tra phòng, nếu thấy cô ngủ trên giường Cố Học Võ thì thật là…
Quả nhiên, vừa mới dậy, rửa mặt xong, cánh cửa
phòng bệnh đã bị ai đó mở ra, người vào không phải bác sĩ hay y tá, mà
là mấy người nhóm Tiểu Lâm.
“Chị dâu.” Đám người thấy Cố Học Võ còn đang ngủ, vẻ mặt cũng khó nén lo lắng: “Anh Võ còn chưa tỉnh sao?”
“Tỉnh rồi.” Kiều Tâm Uyển gật đầu với đám người: “Đêm qua đã tỉnh rồi, vì quá khuya nên chỉ nói mấy câu rồi lại ngủ.”
“Tỉnh là tốt rồi.” Đám người cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn Kiều Tâm Uyển: “Chị dâu, hôm nay chị về nghỉ đi, bọn em tới chăm anh cả được rồi.”
“Không sao đâu.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu: “Về cũng lo, chi bằng ở đây trông.”
Tiểu Lâm gật đầu: “Vậy chị dâu có đói không? Muốn ăn gì? Em đi mua.”
Kiều Tâm Uyển đang tính lắc đầu nói mình không đói thì Cố Học Võ vào lúc này thức giấc.
“Học Võ?”
“Anh Võ?”
Thấy anh dậy, Kiều Tâm Uyển đi qua trước tiên, Cố Học Võ vừa ngủ dậy cảm
giác tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều. Nhìn những người anh em, lại nhìn Kiều Tâm Uyển.
“Học Võ, anh không sao chứ? Có đỡ hơn chút nào
không? Miệng vết thương còn đau không?” Kiều Tâm Uyển tung một chuỗi câu hỏi dài, sự lo âu trên mặt hết sức rõ ràng.
“Anh không sao, đỡ hơn nhiều, vết thương không đau.”
Cố Học Võ trả lời hết câu hỏi của cô, lại liếc nhìn mấy người anh em, bọn
họ nhìn anh, dáng vẻ rõ ràng là muốn nói chuyện với anh, anh đảo mắt qua mặt Kiều Tâm Uyển khẽ nói: “Tâm Uyển, em giúp anh đi mua bữa sáng được
không? Anh muốn ăn cháo.”
“Được.” Kiều Tâm Uyển không thấy Cố Học Võ trao đổi ánh mắt với đám Tiểu Lâm, cứ nghĩ Cố Học Võ thật sự muốn ăn cháo: “Cháo cá được chứ? Cá giúp khép miệng vết thương rất tốt. Chỉ ăn
cháo sợ là không đủ.Anh còn muốn ăn gì? Em mua luôn.”
“Chỉ cần cháo là được.” Cố Học Võ nhìn cô: “Em nhớ ăn trước khi trở lại đấy. Đừng bỏ đói mình.”
“Uhm.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, cầm lấy túi xách gật đầu chào nhóm Tiểu Lâm rồi rời khỏi.
Cố Học Võ liếc nhìn đám người, Tiểu Lâm cấp tốc tiến lên: “Anh Võ, Thang Á Nam tỉnh lại vẫn muốn bỏ đi. Bọn em hiện tại tạm thời giam giữ anh ta,
nhưng e là không giữ được lâu.”
Bản lĩnh của Thang Á Nam vẫn
tương đối kinh khủng. Hiện tại tạm thời giam giữ, cũng không có nghĩa là có thể giam mãi. Cố Học Võ cau chặt mày. Miệng vết thương đau nhức nhắc nhở anh một phát súng kia của Thang Á Nam tàn nhẫn biết bao nhiêu. Thở
dài, anh hơi rối rắm nhìn Tiểu Lâm: “Mấy ngày nữa, chọn một thời gian
dẫn cậu ta tới gặp tôi. Đừng để Tâm Uyển thấy cậu ta xuất hiện.”
“Hơi khó đấy lão Đại.” Hiện tại Kiều Tâm Uyển ngày nào cũng canh giữ ở trong bệnh viện, muốn tránh Kiều Tâm Uyển để Thang Á Nam tới bệnh viện, thật
đúng là có chút khó khăn.
“Tôi sẽ bảo Kiều Tâm Uyển về nhà chăm
Bối Nhi.” Cố Học Võ không thừa nhận đây là việc khó: “Nhưng chỉ sợ Thang Á Nam sẽ không phối hợp với các cậu, lại càng không chịu đến gặp tôi.”
Trầm mặc, mấy người Tiểu Lâm không biết phải nói gì, mấy ngày nay phản ứng
của Thang Á Nam vẫn rất cực đoan, vẫn muốn chạy trốn. Bọn họ ngày nào
cũng đấu tới đấu lui với Thang Á Nam, mệt quá chừng.
“Được rồi, ngày mai bọn em đưa Thang Á Nam qua đây.”
Cố Học Võ gật đầu, nghĩ tới chuyện khác: “Kiều Tâm Uyển có hỏi các cậu về thân phận của các cậu không?”
“Có hỏi. Nhưng em không nói, chỉ nói chờ anh tỉnh, tự anh sẽ nói với chị ấy.”
Cố Học Võ gật đầu: “Ừ, tôi biết rồi. Lát nữa Tâm Uyển sẽ quay lại, các cậu về đi. Cả đám các cậu bây giờ đi ra khỏi bệnh viện như vậy rất dễ làm
người khác chú ý, lần sau không cần cùng đến thăm tôi thế này.”
“Vâng.” Đám người gật đầu, Cố Học Võ nghĩ nghĩ rồi mở miệng dặn Tiểu Lâm đi làm vài chuyện.
“Nghe rõ chưa, cứ làm theo lời tôi nói. Tôi muốn cho hắn ta trở tay không kịp.”
“Vâng.” Tiểu Lâm gật gật đầu, lại báo cáo tình hình gần đây với Cố Học Võ, Kiều Tâm Uyển lúc này đã mua bữa sáng trở lại. Mấy người Tiểu Lâm thấy cô
về, cũng không nói gì nữa.
Cố Học Võ phất tay: “Các cậu đều về đi. Tôi không sao.”
“Vâng.” Đám người Tiểu Lâm rời đi.
Phòng bệnh an tĩnh lại, Kiều Tâm Uyển nhìn Cố Học Võ, tạm thời kiềm nén lời muốn hỏi: “Anh đừng ngồi dậy, em đút cho anh.”
“Uhm.” Cố Học Võ cũng không khách sáo, nhìn Kiều Tâm Uyển điều chỉnh độ cao
giường để anh có tư thế ngồi thoải mái, sau đó bắt đầu đút cháo.
Một chén cháo rất nhanh đã thấy đáy. Ăn xong bữa sáng, Kiều Tâm Uyển dọn dẹp hộp, ngồi xuống trước giường bệnh, nhìn Cố Học Võ.
“Có chuyện này, em vẫn thắc mắc. Trước kia anh không chịu nói cho em biết. Bây giờ anh có thể nói được chưa?”
“Nói cái gì?” Cố Học Võ không hiểu lắm nhìn cô: “Em muốn anh nói cái gì?”
“Anh thật sự không biết hay là giả vờ không biết?” Kiều Tâm Uyển nhướng mày: “Bọn Tiểu Lâm gọi anh là anh Võ, anh dẫn bọn họ tới cứu em, hôm đó em
đã thấy trên tay bọn họ đều có súng. Còn người đàn ông kia, hắn rốt cuộc là ai? Tại sao hắn muốn giết em? Hắn…”
“Em một mạch hỏi nhiều câu như vậy, em muốn anh trả lời câu nào?”
“Trả lời hết.” Kiều Tâm Uyển gật đầu: “Em muốn biết hết.”
Ánh mắt của cô đầy tò mò, lại có kiểu cố chấp không hỏi không được. Vẻ mặt
Cố Học Võ hơi phức tạp, không biết phải nói thế nào với cô.
“Nếu anh không muốn nói?” Chuyện xưa quá dài, anh không biết phải bắt đầu nói từ đâu.
“Anh…” Kiều Tâm Uyển thoáng sửng sốt: “Lần trước anh rõ ràng đồng ý với em, anh sẽ nói cho em biết toàn bộ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...