Cô Dâu 30 Ngày


Khi bà Dương đi khỏi, Tuyết Ni mới bắt đầu quan tâm đến Việt Anh:
- Tôi…thật ngốc đúng không ? – Câu nói của Tuyết Ni như không cần Việt Anh phải đáp lại mình - Thật ra… tôi không có ý định tự vẫn như mọi người nghĩ - Vừa nói đến đó, Việt Anh to mắt nhìn nó - Chỉ là trong lúc đó, tôi không tìm được cách nào, may ra chỉ còn cách này để có thể “ thoát” khỏi cuộc hôn nhân này.
Nghe đến đó Việt Anh nhếch môi cười khẩy với nó:
- “ May ra” ? Cô không nghĩ đến việc nếu lỡ như không ai phát hiện ra thì cô sẽ chết sao ? ĐỒ NGỐC – Cái quát của Việt Anh như lời cảnh cáo nhưng chứa trong đó là sự quan tâm lo lắng. Biết Tuyết Ni vừa lấy lại sức, Việt Anh vội kìm chế cảm xúc lại - Nếu không có Kỳ Vy, thì cô đã nằm chết trên vũng máu rồi, ít ra cũng phải biết cảm ơn cô ấy chứ ?
- “ Kỳ Vy” ? - Nhất thời Tuyết Ni không nhớ ra Kỳ Vy là ai nhưng… - Là… “ bạn gái” của anh ? -
Việt Anh nghe đến từ “ bạn gái” thì chỉ khẽ gật đầu đáp lại Tuyết Ni
- Vì cứu cô, mà cô ấy đã bị ba tôi mắn vì cho rằng chính cô ấy là người đã khiến cô phải tự vẫn vậy mà còn xém nữa… “ăn” tát tay… - Câu nói của Việt Anh một phần bênh vực cho Kỳ Vy, lấy lại danh dự cho Kỳ Vy, một phần như muốn tự nói với bản thân rằng trong tim mình chỉ có mỗi Kỳ Vy, sẽ không có ai ngòai Kỳ Vy, dù rằng…
- Sao ? - Cứ nghĩ mình “ bày trò” ra thì bản thân tự nhận hậu quả nhưng không ngờ liên lụy cho người khác.
- Tôi nghĩ Kỳ Vy sẽ không trách ông ấy, nhưng sẽ buồn một chút…
Cảm thấy cuộc nói chuyện này không biết đến bao giờ sẽ dừng lại, một phần nữa nó hơi nhạt nhẽo. Với lại có lẽ vài ngày nữa nó sẽ rời khỏi đây, dù rằng điều này khiến nó khó có thể chấp nhận, nhưng dù sao thì như vậy là đủ rồi… Giờ nó có thể rời xa được Việt Anh, chỉ sợ để lâu quá e rằng nó không nỡ…
- Vài ngày nữa… - Nói rồi ngưng một lát, như không thể thốt ra thành lời, cảm giác như có thứ gì đó làm nghẹn cổ họng nó lại – Tôi… tôi sẽ trở về Thựơng Hải… Anh muốn nói gì với tôi không ?- Nó cố gắng kìm nén cảm xúc lại, dù cho trong lòng nó có một thứ cảm xúc không tên đang dâng trào, nhưng khi vừa nói hết cũng là lúc hai hàng lệ rơi khỏi khóe mắt và lăng dài trên đôi má. Dù đã cố kìm nén…
Nó cố lấy tay gạt hết nước mắt, chỉ không muốn cho Việt Anh thấy con người yếu đuối hiện giờ của nó. Nhưng nó không biết rằng Việt Anh đã nhìn thấy, điều đó khiến Việt Anh thầm trách bản thân mình nhiều hơn vì đã nhiều lần làm Tuyết Ni tổn thương mà không hay biết.

Đáp lại chỉ là sự im lặng từ Việt Anh, chỉ nghe thấy tiếng thở của Việt Anh ngày một dài và nặng nề.
- Tôi ra ngòai một lát… - Câu nói của Việt Anh như thể đang tránh né câu hỏi của Tuyết Ni, điều này khiến tim nó đau nhói, nó chỉ biết cắn chặt môi để quên đi cơn đau này.
Việt Anh vội đi khỏi phòng bệnh, lòng chỉ muốn “ trốn” Tuyết Ni. Rõ biết Việt Anh vô tình với nó, mà sao nó lại hỏi một câu siêu ngốc như vậy…

Sáng hôm sau, Kỳ Vy vội đến bệnh viên thăm Tuyết Ni. Phải mất gần một giờ nó mới tìm ra được phòng bệnh của Tuyết Ni trong cái bệnh viện lớn này. Vì Tuyết Ni cũng là tiểu thư của một gia đình giàu có và tiếng tăm tại Thựơng Hải nên khó tránh khỏi sự soi mói của người ngòai cuộc, nên phòng bệnh cũng có chút kín đáo nhưng cũng thuộc phòng hạng nhất của bệnh viện nên Tuyết Ni có thể an tâm dữơng sức mà không lo bị làm phiền.
Mở cửa phòng ra, Kỳ Vy ngạc nhiên khi nhìn thấy Tuyết Ni đang ngồi trên giường, sau lưng được kê gối, đôi mắt vô hồn đang nhìn về phía bức từơng lạnh giá. Tuy rằng sức khỏe hiện giờ chưa bình phục hoàn toàn nhưng nhìn lại cô ấy vẫn rất xinh đẹp, đôi má vẫn trắng hồng tự nhiên như hễ được trang điểm tỉ mỉ.
Vội đảo nhanh xung quanh, chỉ thấy mỗi Tuyết Ni, chẳng ai trong đây cả, tự hỏi không ai trong chừng Tuyết Ni sao ? Hay người đó đã đi ra ngòai ?
Nó vội đóng cửa lại, tiếng đóng cửa tuy không to nhưng đủ cho Tuyết Ni giật mình và bây giờ mới để ý mọi thứ xung quanh…
- Cô là ai ? - Tuyết Ni giật mình to mắt nhìn Kỳ Vy, sao lại có người lạ trong phòng bệnh của nó?
Kỳ Vy không nói gì, rõ biết làm sao Tuyết Ni biết mình là ai. Nhưng Kỳ Vy thì biết cô ấy, trên tay sẳn giỏ trái cây còn tươi vội đưa cho Tuyết Ni.
Nhưng chợt Tuyết Ni thốt lên:
- Là cô! Kỳ Vy!
Tuyết Ni mỉm cười nhận lấy giỏ trái cây, nhìn rõ cô ấy không hề có ý xấu. Tự hỏi lại có một tiểu thư nhà giàu tốt bụng như vậy sao ? Nó không biết rằng gia đình Kỳ Vy là một gia đình bình thường, chứ không phải là một tiểu thư của một gia đình thượng lưu như nó nghĩ.

- Cô ổn chứ ? - Kỳ Vy vội kéo chiếc ghế ở cạnh lại và ngồi gần Tuýêt Ni
- Tôi ổn, cám ơn cô… - Tuyết Ni mỉm cười đáp lại
- Không ai ở đây trong cô sao ?
- À…- Tuyết Ni đang định nói thì chợt im bặt, sắc mặt thay đổi có chút bất ngờ lẫn bối rối, nhìn không chớp mắt ở hứơng cửa phòng.
Lúc này, Kỳ Vy mới chợt nhận ra sắc mặt của Tuyết Ni, trong lòng đinh ninh chắc ai đó vừa bước vào phòng và đang đứng phía sau nó. Kỳ Vy vội quay đầu sang, thì bất ngờ nhìn thấy Việt Anh đã đứng đó từ khi nào:
- Anh… ? - Kỳ Vy
Việt Anh vẫn im lặng không nói gì với Kỳ Vy, ánh mắt hiện lên vẻ bối rối khó xử giữa hai người con gái trước mặt…
- Kỳ Vy… Sao em lại đến đây ?
Nhìn thấy Việt Anh, Tuyết Ni lại khẽ để ý sắc mặt và thái độ của hai người.
Kỳ Vy mỉm cười đáp lại:
- Em đến thăm Tuyết Ni - Kỳ Vy biết tên Tuyết Ni nhờ vào tấm thiệp hôm trước mà ba Việt Anh đưa cho nó…

Nhìn thấy thái độ vui vẻ của hai người, Tuyết Ni cảm thấy mình chẳng khác nào người thứ ba chen giữa họ. Giờ đây chỉ muốn nhanh chóng tan biến khỏi đây, đi thật xa…
Kỳ Vy chợt để ý tay Việt Anh đang để sau lưng như đang cầm gì đó.
Nhận ra ánh mắt của Kỳ Vy, Việt Anh biết không giấu được, vội chìa tay ra đưa cho Kỳ Vy chai nước suối vừa mua ở trước cổng bệnh viện:
- Em uống đi… -
Kỳ Vy to mắt nhìn Việt Anh. Biết ánh mắt Kỳ Vy hiện giờ nhìn mình có ý như thế nào, vội cười trừ giải thích:
- À anh định mua cho anh, nhưng thấy em đến thì anh nhừơng em, bất quá anh sẽ mua chai khác… Em uống đi… - Rõ ràng Việt Anh không hề có ý định mua nước ình uống, rõ ràng là không đoán được Kỳ Vy sẽ đến, chỉ là định mua cho “người bệnh”…
- Em không khát… - Kỳ Vy lắc đầu, trong lòng cũng đoán được điều gì đó, chắc hẳn anh ấy mua cho Tuyết Ni, nhưng vì khó xử giữa hai người, nên mới làm như vậy – Đưa nó cho Tuyết Ni đi, em không khát...
Tuyết Ni to mắt nhìn Kỳ Vy, chợt Kỳ Vy cằm chai nước đưa cho nó, khiến nó không biết làm sao:
- Tôi… - Tuyết Ni khẽ đưa tay cầm lấy dù không biết phải nói gì...
- Thôi, anh ra ngòai một lát… - Việt Anh vừa dứt câu thì vội vụt khỏi phòng bệnh, rõ không muốn ở lại để mình thêm khó xử hơn.
Khi Việt Anh đi khỏi, Tuyết Ni nằm trên giừơng với đôi mắt lóe lên sự đau buồn, Việt Anh quá vô tâm với nó, tay thì cằm chặt chai nước như hễ muốn bóp nát nó ra…
Kỳ Vy to mắt nhìn tay Tuyết Ni càng ngày càng siết chặt chai nước, vội đưa tay cằm chai nước hộ Tuyết Ni, lúc này Tuyết Ni mới giật mình…
- Cô làm sao vậy… Cô có chuyện gì sao ? - Kỳ Vy nhìn nó với ánh mắt ân cần và lo lắng – Tôi cảm giác như cô bây giờ và cô lúc trước khác nhau…Lúc trước, tuy chỉ thoáng gặp cô trong một tình cảnh dở khóc dở cười, nhưng tôi hiểu cô là một con người mạnh mẽ và thẳng thắn… Nhưng sao bây giờ gặp lại… - Nói rồi chợt ngừng một lát, trong lòng biết rõ Tuyết Ni nghĩ gì, nhưng miệng thì khó nói ra nhưng không nói ra thì làm sao Tuyết Ni chịu bày tỏ với nó ? – Cô….thích anh ấy phải không ?
- Tôi….-
Thật sự Kỳ Vy đã đoán trúng phốc những suy nghi trong tâm trí của nó, bây giờ chỉ im bặt, chẳng thể thốt nên lời, khi càng nghĩ đến sự vô tâm của Việt Anh, tim nó đau nhói như thắt lại, cứ thế đôi mắt lại ruớm lệ…

Nhìn từng giọt lệ đang lăng dài trên má Tuyết Ni, Kỳ Vy cũng đã tìm thấy câu trả lời mà không cần Tuyết Ni phải nói ra…
Cảm xúc của Tuyết Ni ngày một tăng dần, tiếng khóc cũng nức nỡ hơn trước…
- Tuyết Ni… - Kỳ Vy không bao giờ nghĩ rằng Tuyết Ni sẽ khóc nhiều như thế, cô ấy đã quá đau khổ vì yêu Việt Anh. Vội ôm lấy Tuyết Ni để an ủi nó…
Tuyết Ni chỉ im lặng khóc trong vòng tay Kỳ Vy, rồi chợt ôm cổ Kỳ Vy thật chặt. Giờ nó chỉ muốn có một người bên cạnh giúp nó vượt qua nỗi đau này, chỉ có Kỳ Vy, tuy quen biết chưa lâu nhưng rõ Kỳ Vy là một cô gái tốt nhất mà nó từng gặp.
Bên ngòai cửa phòng, không ai ngờ rằng có một thằng ngốc đang đứng ở đó, lén nhìn vào và đã nhìn thấy tất cả… Nhưng rồi vội bỏ đi, đi thật nhanh để không khỏi nhìn thấy đang có một cô gái khóc vì hắn…
- Tại sao… cô lại không nói cho anh ấy biết ? - Giọng nói điềm tỉnh của Kỳ Vy vang lên, Tuyết Ni ngỡ như mình nghe nhầm, vội đẩy nhẹ Kỳ Vy ra và đưa tay chùi nước mắt…
Đôi mằt to tròn đỏ hoe nhìn Kỳ Vy…
- Cô hãy bày tỏ tình cảm của mình cho anh ấy biết đi… Sao cô lại lặng thầm yêu anh ấy như thế ?
Tuyết Ni chỉ im lặng, tuy trong lòng đôi chút ngạc nhiên với câu nói Kỳ Vy vừa nói ra. Kỳ Vy cũng tỏ ra đồng cảm với Tuyết Ni, cũng biết cô ấy ngại phải nói ra sợ rằng Việt Anh sẽ xem nó như một con ngốc… - Khi yêu một người… thì ta hòan toàn không sai, chỉ sai là khi ta không nói tình cảm đó cho người đó biết…
- Cô thật sự… muốn tôi nói ra thật sao ?
Đáp lại Tuyết Ni là cái gật đầu và mỉm cười.
Tuyết Ni tự hỏi, tại sao trên đời có một cô gái lạ lùng như vậy ? Lại đi ủng hộ đứa con gái khác bày tỏ tình cảm với bạn trai của mình… Phải chăng cô ấy tự tin đến vậy sao ? Tự tin rằng Việt Anh vẫn một lòng với cô ấy ? Hay phải chăng cô ấy đã không còn tình cảm với Việt Anh nữa ?
- Có phải… cô không còn yêu anh ấy nữa ? –
Câu khỏi của Tuyết Ni khiến Kỳ Vy sững sờ, trong lòng vẫn còn đang hòai nghi chính mình, dừơng như không còn tình cảm với Việt Anh như lúc đầu nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui