Tại bệnh viện…
“Nếu chậm trễ chút nữa thì cô ấy đã chết vì mất máu quá nhiều…”
Tiếng nói của Bác sĩ phần nào giảm bớt sự lo lắng của gia đình hai bên đối với Tuýêt Ni.
Nhưng điều họ bàng hòang nhất là tại sao Tuyết Ni lại dại dột như vậy ? Chẳng phải lúc đầu nó đã rất đồng ý cuộc hôn nhân này sao ? Vậy cớ sao nó lại làm như vậy ? Có lẽ có thể chỉ có một người mới biết được tại sao…
Tuyết Ni đang nằm trên giừơng bệnh, đôi mắt nhắm tịt,, tay phải thì đang truyền nước biển.
Việt Anh đang ngồi cạnh nó, trong lòng không khỏi lo lắng cho nó. Nhìn Tuyết Ni lúc này không hề đáng ghét chút nào, có lẽ trước kia Việt Anh luôn có cái ý nghĩ ghét Tuyết Ni nên lúc nào cũng thấy cô ta đáng ghét. Nhưng hiện giờ, khi gạt bỏ cái ý nghĩ đó trong đầu thì rõ không hề thấy ghét cô ta như trước kia.
Cô ấy đúng là một kẻ ngốc, rất ngốc khi có cái ý định hủy bỏ cuộc hôn nhân này bằng cách tự vẫn thay vì nói rõ ràng với ba mẹ cô ta.
Giờ đây, chỉ có Việt Anh và bà Dương- mẹ của Tuyết Ni ở lại bệnh viện chăm sóc Tuyết Ni. Chợt bà Dương khẽ đưa mắt nhìn Việt Anh “ Có lẽ chỉ có Việt Anh mới biết Tuyết Ni tại sao lại hành động như vậy…”
- Việt Anh… – Bà Dương khẽ gọi. Nghe gọi, Việt Anh quay sang đón chờ câu nói tiếp theo của bà – Bác cần nói chuyện với con một chút – Nói rồi vội đứng dậy ra khỏi phòng bệnh.
Việt Anh trong lòng cũng nghĩ ngay có lẽ bà Dương như đã biết gì đó, vội đi ra theo bà. Sẽ không biết nói thế nào nhưng suy cho cùng tất cả là lỗi của Việt Anh, chỉ có thể tự trách bản thân đã quá bồng bột mà không nghĩ đến cảm nhận của Tuyết Ni lúc đó.
Đứng ngòai hành lang, bà Dương nhìn Việt Anh như hễ bà biết rõ anh đang che giấu điều gì đó…
- Con biết tại sao Tuyết Ni lại làm như vậy không ?
- … - Việt Anh im lặng, rõ biết bà sẽ hỏi câu này, đột nhiên chẳng biết phải nói như thế nào cho bà hiểu. Chợt quỳ xuống – Bác gái… đó là lỗi tại con, con đã có thái độ không tốt với Tuyết Ni, nhưng con không nghĩ cô ấy lại hành động ngốc như vậy…
Bà Dương như hiểu được phần nào lời nói của Việt Anh, vội đỡ Việt Anh đứng dậy…
- Vậy ra… con không hề có… tình cảm với con bé sao ? – Bà nhìn nó chầm chầm
Một từ “ dạ …” cũng khó thốt ra đối với Việt Anh, dù biết rằng bà ấy đã nói đúng. Thay cho câu trả lời miệng, Việt Anh chỉ biết gật đầu.
- Ra là vậy… - Câu nói của bà Dương khiến Việt Anh có chút bất ngờ, cứ nghĩ bà sẽ trách mắn. – Ta cũng đã hiểu vì sao Tuyết Ni lại làm như vậy…
Việt Anh nghe câu nói của bà Dương, chợt đưa mắt nhìn bà “ Bà ấy biết ư ? Chính mình còn không biết…”
- Có lẽ, con bé đã yêu cháu… Nó đã dùng hành động để giữ tình cảm đó trong tim, như thế sẽ không cần phải nói “ hủy bỏ” mà vẫn có thể “ hủy bỏ” được hôn lễ và cuộc hôn nhân này.
- “ Yêu…?” – Việt Anh như không tin nỗi câu nói của bà Dương, không thể như thế… Đầu óc say sẫm bất ngờ trước chuyện này, trước giờ chưa bao giờ nghĩ cô ta sẽ có tình cảm với mình. Nhưng suy đi nghĩ lại, cái hôm mà cô ấy “ tuyên bố” sẽ hủy hôn với Việt Anh, thì cái cách nói chuyện không như lần đầu tiên cả hai cải nhau khi ở trên phòng của Việt Anh, thay vì cô ta sẽ cãi vã với anh. Nhưng cô ta chỉ ậm ừ và như cũng tán thành cách nghĩ với Việt Anh. Lúc ấy vì quá kích động trước thông báo về lễ đính hôn, Việt Anh đã trút giận lên Tuyết Ni mà không nghĩ đến suy nghĩ của Tuyết Ni lúc đó.
Chợt điện thọai của bà Dương reo lên, bà vội bắt máy:
- Alo… - Một lát sau. Nhìn bà Dương như có chuyện gì đó khi nghe điện thọai. Rồi vội cúp máy. Xong bà đưa mắt nhìn Việt Anh - Việc làm ăn ở Thựơng Hải có chút trục trặc, có lẽ nay mai Bác sẽ sang Thượng Hải… - Nhìn bà có chút gì đó mệt mỏi, chuyện của Tuyết Ni chưa giải quyết xong, thì ở Thượng Hải lại gọi điện cho bà.
Bà Dương vội đi vào phòng bệnh thăm Tuyết Ni, Việt Anh cũng theo sau đó…
Vào đến, Tuyết Ni vẫn nằm ngủ. Bà vẫn không biết nói gì, chỉ đi đến đưa tay đặt lên má của Tuyết Ni. Rồi vội quay đi – Bác phải bay gấp qua Thượng Hải, vài ngày nữa bác sẽ trở lại Việt Nam.
Vừa dứt lời:
- Mẹ - Tiếng gọi của Tuyết Ni
Bà Dương và Việt Anh ngạc nhiên quay sang, Tuyết Ni đã tỉnh dậy từ khi nào, có lẽ đã nghe khá rõ cuộc nói chuyện ban nãy…
- Con… - Nó ấp úng, không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ… - Con muốn hủy hôn… - Nói rồi đưa mắt nhìn bà chất chứa hy vọng…
Bà Dương nhíu mày nhìn con gái, không lẽ con bé định hủy như vậy sao ?
- Con muốn như vậy sao ? – Nhưng Tuyết Ni đã quýêt định như thế, thì bà đành thuận theo ý con gái.
Tuyết Ni gật đầu, giờ thì nó đã chính miệng hủy bỏ cuộc hôn nhân này. Việt Anh không tin tai mình đã nghe thấy những điều mà tửơng chừng Tuyết Ni có chết cũng không nói…
- Tuyết Ni ! – Việt Anh khẽ gọi. Đáp lại cái gọi của anh, Tuyết Ni chỉ đưa mắt nhìn Việt Anh mỉm cười như muốn nói “ Tôi đã thành công rồi đấy…”
- Thôi được rồi, nếu đã vậy… Mẹ sẽ về nhà bàn lại với ba con và hai bác - Vài ngày nữa mẹ trở lại Việt Nam, con sẽ cùng mẹ trở về Thựơng Hải.
- Cám ơn mẹ… - Nó cúi đầu – Con xin lỗi đã làm mẹ và mọi người lo lắng…
Tuyết Ni vừa dứt lời thì bà Dương cũng bước ra khỏi phòng bệnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...