Kỳ Vy đang giúp mẹ canh lửa cho nồi canh, mắt luôn dõi theo nồi canh đang sôi, nhưng tâm trí thì không hề để mắt đến, lòng luôn suy nghĩ đến An Phong.
Mỗi khi nghĩ đến An Phong, cảm giác trái tim như bị bóp nghẹn lại, nó lại một lần nữa trách bản thân, cứ nghĩ rằng đó chỉ là một giấc mơ, không ngờ rằng nó hòan tòan có thật.
Giờ nó phải làm gì đây? Nó muốn gặp An Phong và giải thích cho chàng hiểu rằng nó không phải cố ý quên chàng, chỉ là nó cứ luôn mơ hồ về “giấc mơ” đó. Nhưng khi thấy An Phong, nó đã biết rằng đó là sự thật và khi hết thời hạn ba tháng, nó sẽ trở lại Thiên Giới và làm tròn nhiệm vụ “ Thái Tử Phi”.
Chẳng hiểu sao nó lại cảm thấy khó chịu, vô cùng khó chịu khi nghĩ đến việc An Phong sẽ không bao giờ muốn gặp lại nó nữa, hoặc chàng sẽ lạnh lùng với nó và phải làm sao để ẹ của nó biết rằng nó chỉ có ba tháng ở bên bà, nó phải nói làm sao để bà không phải buồn khi nó ra đi ? nó phải làm sao ? Chợt :
- Kỳ Vy - Tiếng bà Hạ khiến nó giật mình quay lại, to mắt nhìn bà với ánh mắt khó hiểu
- Gì vậy mẹ ?
Bà Hạ nhíu mày lắc đầu nhìn nó “Cái con bé này hôm nay làm sao vậy nhĩ ?”, vội chạy đến tắt lửa nồi canh. Kỳ Vy chợt nhớ đến nồi canh, vôi đưa mắt sang nhìn, xém tí nữa là khét rồi “Ôi trời…mình đang làm cái gì thế này…”
Sau khi tắt bếp, bà Hạ quay lại nhìn nó:
- Hôm nay con sao vậy ? Con không khỏe sao ? – Bà vừa nói vừa đặt tay lên má của nó
- Dạ…con… - Nó ấp úng, không biết phải nói gì với mẹ, không lẽ nó lại nói ra câu chuyện về “ giấc mơ” đó ẹ của nó nghe, bà ấy sẽ tin sao ?
- Thôi được rồi – Bà Hạ mỉm cười – Mẹ nghĩ con nên đi dạo để tinh thần thỏai mái. Chắc con vừa hết bệnh nên cảm thấy khó chịu… Sao con không gọi cho Việt Anh đến ? – Chưa để Kỳ Vy trả lời, bà vội giục nó ra ngòai hóng mát và bảo nói gọi điện thọai cho Việt Anh đến…
- Mẹ… - Nó nhíu mày, Kỳ Vy vốn định nói với mẹ là Việt Anh bận học buổi tối nên không thể đến, nhưng thôi đành giả vờ gọi cho Việt Anh vậy, nó sẽ đi bộ để dạo xung quang khu phố gần nhà để tâm trạng thỏai mái, còn về An Phong thì nó vẫn không có cách nào tìm được chàng.
Bứơc từng bước ra khỏi cổng mà trong lòng trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì… Bầu trời bây giờ thì tối mịt, xa xa ánh sáng của từng ngọn đèn đừơng đang bắt đầu thấp sáng cả khu phố, nó đang bước từng bước chậm rãi trên đừơng, đừơng phố ở khu phố nó ở mỗi lần vào giờ này thì chỉ lác đác vài chiếc xe qua lại…
Trong lòng thì luôn nghĩ hoang mang đâu đó đến nỗi nó đã đi một đoạn đừơng khá xa nhà mà không hay biết nhưng rồi tất cả suy nghĩ trong tâm trí chợt vụt tắt khi Kỳ Vy chợt nhận ra trước mặt nó, xa xa cách nó chừng ba mươi bước là dáng người quen thuộc của một người con trai mà nó đã gặp lúc trong phòng…
Tuy trời đã tối không thấy rõ, nhưng nó có thể chắc là An Phong. Chẳng muốn suy nghĩ nhiều, nó vội chạy thật nhanh đến chỗ người con trai đó, đang chạy mà trong long tràn ngập niềm hạnh phúc khó tả…
Nó chạy và chạy, nhưng khi chỉ cách anh vài ba bước, thì chợt khựng lại…
An Phong quay đầu lại nhìn nó, đôi mắt rõ buồn chất chứa sự thất vọng về nó…
Chàng nhíu mày nhìn nó, Kỳ Vy cảm giác tim trong lòng ngực như nghẹn lại, không thể đập tiếp được nữa, ánh mắt đó từ trước đến giờ An Phong chưa bao giờ dùng ánh mắt đó nhìn nó…
- An Phong… - Nó gọi…
An Phong vẫn không trả lời, chàng vẫn nhìn nó với ánh mắt đó. Khi xuống Hạ Giới, An Phong đã thay đổi ngoại hình để hợp với Hạ Giới nhưng không bao giờ nghĩ rằng Kỳ Vy sẽ không nhận ra, đơn giản nàng đã quên mất An Phong…
- Nàng còn gọi ta làm gì ? - chợt một giọng nói lạnh giá được thốt ra từ chính miệng An Phong, khíên cổ họng nó như nghẹn lại, chàng thật sự không còn tin tửơng nó nữa rồi sao ?
- An Phong, em… em không cố ý không nhận ra anh… Chỉ là…em cứ nghĩ…đó chỉ là… - Kỳ Vy cố gắng giải thích, nhưng có vẻ An Phong không thèm để tâm đến lời nói của Kỳ Vy. Chợt ngắt lời Kỳ Vy.
- Nàng im đi! đủ rồi… Ta không cần nàng phải giả dối nữa… Ta có thể trở về Thiên Giới mà không có nàng…
Kỳ Vy nhíu mày, cảm giác lòng ngực đau như kim châm, không hiểu sao từng lời nói, từng câu, từng chữ thốt ra từ miệng An Phong lại khiến nó đau đớn hơn bao giờ hết…
- KHÔNG ! – Kỳ Vy thốt lên, duy chỉ muốn chàng hãy bỏ đi suy nghĩ đó - Nếu anh trở về Thiên Giới một mình, Thiên Đế sẽ trách tội anh, làm sao em có thể để điều đó xảy ra được chứ ? - Bỗng chốc cảm giác khóe mắt cay cay, không hiểu sao từng hàng lệ cứ tuông ra…
Nhưng An Phong vẫn dửng dưng lạnh lùng trước Kỳ Vy:
- Ta không cần nàng “ thương hại” ta… Ta biết, khi nàng ở Thiên Giới thì lúc nào tâm trí cũng chỉ ở Hạ Giới… Giờ thì nàng hài lòng rồi chứ ? Nàng đã được như ý nguyện rồi… nàng đã được trở về Hạ Giới…
Nói rồi An Phong lạnh lùng bỏ đi, Kỳ Vy không chấp nhận được sự thật, tại sao An Phong lại có thể lạnh lùng với nó như vậy chứ, cũng chẳng hiểu tại sao nó cảm lại cảm thấy tim của mình đau như thế này…
Kỳ Vy vội chạy theo An Phong, nhưng chợt An Phong xoay mặt lại nhìn nó với ánh mắt giận giữ, trong phút chốc, một luồng sức mạnh khủng khiếp từ An Phong đẩy nó bật ra xa hàng chục mét…
Kỳ Vy té ra mặt đừơng, tay bị cạ xuống mặt đừơng đau đớn, ran rát… Tay Kỳ Vy cứ thế máu lại chảy ra, Kỳ Vy cố ôm tay, đứng dạy. Nhưng chân của nó dừơng như cũng bị thương… Nó cố thét…
- An Phong…xin anh…hãy tin em… - Nhưng An Phong vẫn lặng im…
Từng dòng lệ cứ tuông ra lăng dài trên đôi má của nó, cổ họng nó nghẹn lại không thể thốt nên lời, đau đớn nhìn bóng hình An Phong xa dần. Rõ ràng anh đã cố tình cho nó gặp anh, vậy mà anh lại nhẫn tâm “ phũi tay” như vậy…
- Kỳ Vy - Chợt tiếng nói của một thằng con trai thốt lên, khiến nó giật mình xoay mặt lại… Trước mắt nó, Việt Anh đang vội dựng chiếc mô tô vào lề và chạy nhanh lại hướng nó…
Việt Anh nhìn nó với ánh mắt lo lắng:
- Em làm sao vậy ? - Vội cầm tay Kỳ Vy lên, chợt nhìn thấy Kỳ Vy đang ôm tay còn lại, mà máu đang chảy ra… - Em bị thương rồi… - Việt Anh vội đỡ nó đứng dậy, đôi mắt nó vẫn thất thần nhìn bóng dáng An Phong lạnh lùng bước đi…
- Em…em không sao… - Kỳ Vy khẽ thốt ra, nhưng ánh mắt vô hồn vẫn nhìn về đằng trước
- Ai làm em bị thương vậy ? – Việt Anh lo lắng, trong lòng căm tức tên khốn kiếp nào đó đã làm Kỳ Vy bị thương, nếu không bị quẹt xe thì cũng bị xô xát. Chợt để ý theo hứơng Kỳ Vy nhìn nhưng không thấy ai cả. Vậy ai đã làm Kỳ Vy bị thương ?
Kỳ Vy xoay mặt lại khẽ gượng cười với Việt Anh để trấn an anh, tuy trong mắt vẫn chất chứa sự đau đớn vết thương nơi cánh tay và ở trái tim đang đập hỗn lọan trong long ngực nó.
- Lúc anh đang chuẩn bị từ trừơng về nhà, thì bác gái gọi điện thọai cho anh… Bác nghĩ rằng anh và em đi chung, nên đã gọi cho anh… Khi nghe đến đó, anh vội chạy đến nhà em… Đến đây thì anh nghe tiếng gọi của em… - Việt Anh chỉ biết có tiếng Kỳ Vy gọi, nhưng không nghe rõ Kỳ Vy gọi ai.
Nói rồi Việt Anh vội dìu Kỳ Vỳ đứng dậy…
Quả thật là trên con đừơng ấy, không ai thấy An Phong cả, chỉ mình Kỳ Vy có thể nhìn thấy chàng, đơn giản mà nói chàng không muốn ai nhìn thấy mình cả…
Từ lúc ở khu phố ấy, nơi Kỳ Vy nhìn thấy An Phong trở về, nó ngòai mặt thì tỏ vẻ không có gì, còn vết thương trên tay… nó chỉ giải thích là bị một tên “ quái xế” đâm phải rồi chạy mất, nhưng sâu trong lòng thì đau đớn vô hạn. Biết rằng An Phong sẽ không gặp nó nữa. Chắc có lẽ chàng đã bỏ mặc nó…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...