Đi xuống đường hầm, Tô Lưu Cảnh bằng tốc độ nhanh nhất lao ra trạm tàu điện ngầm, nhìn đồng hồ, còn không đến mười phút nữa là nửa tiếng, nhưng từ chỗ này đến Hình gia lại không hề ngắn, cho dù cô có đón xe tới cũng không kịp, huống chi bây giờ đang là lúc tan tầm, khó có thể tìm được một chiếc xe taxi nào không chở khách cả.
Có quá nhiều thứ không thuận lợi, Tô Lưu Cảnh cắn răng vắt chân lên chạy về phía trước.
Ông trời thật không chiều lòng người, mới chạy được nửa đường lại bắt đầu mưa, Tô Lưu Cảnh cuống cuồng vắt giò lên cổ, không bao lâu quần áo đã bắt đầu ướt, chờ đến lúc chạy tới cửa nhà họ Hình, toàn thân đã ướt đẫm từ đầu đến chân.
"Tô tiểu thư, làm sao cô lại thành ra như vậy?". Chú Nam trồng hoa thấy Tô Lưu Cảnh ướt như chuột lột đứng ở ngoài, vội vàng mở cửa cho cô đi vào.
Tô Lưu Cảnh ôm hai cánh tay, bất chợt liền rùng mình, cả người lạnh toát, nhưng vẫn cất lời hỏi: "Chú Nam, tiên sinh trở về chưa?"
Chú Nam nhỏ giọng đáp: "Tiên sinh về rồi, nhưng sắc mặt không được tốt lắm, cháu nên chú ý một chút."
Tô Lưu Cảnh gật đầu một cái, không kịp thay quần áo liền vội vã xuyên qua sân chạy vào trong phòng khách.
Nhắm mắt đi vào phòng khách, chuẩn bị hứng chịu cơn lửa giận của Hình Hạo Xuyên, không nghĩ tới trong phòng khách lại trống không, anh không hề có ở đây.
Tô Lưu Cảnh lúc này mới thở phào một hơi, len lén vỗ ngực.
Còn chưa hoàn toàn bình ổn, liền thấy thím Bình nghiêm túc đi tới nói: "Tô tiểu thư, cô đã trở lại.". Tuy đang nói nhưng mắt lại nhìn xuống đôi giầy ướt rượt của cô đang đạp ở trên mặt thảm len lông cừu , làm đọng lại một vũng nước, lập tức nhíu mày lại.
Tô Lưu Cảnh do quá vội vàng, không chú ý đến việc, hiện tại liền phát hiện ra vội nói: "Thật xin lỗi, thím Bình, cháu sẽ đi quét dọn ngay bây giờ .".
Thím Bình lạnh lùng nói: "Không cần, tiên sinh đang ở thư phòng trên lầu chờ cô đấy, đừng để ngài ấy phải đợi lâu.".
Tô Lưu Cảnh sửng sốt, nguyên tưởng rằng đã tránh được một kiếp, không nghĩ tới vẫn chạy không khỏi, nhỏ giọng đáp một tiếng: "Vâng", sau đó dưới ánh mắt sắc bén của thím Bình vội vã đi lên lầu.
Tâm trạng thấp thỏm đứng ở cửa thư phòng, Tô Lưu Cảnh mấy lần ngẩng đầu lên muốn gõ cửa lại không dám, cái lạnh xuyên qua da thấm vào xương tủy, khiến cho toàn thân lạnh như băng. Không biết Hình Hạo Xuyên sẽ trừng phạt mình như thế nào? Nghĩ thế lại cảm thấy sợ hãi .
Chần chừ thật lâu, rốt cuộc cũng lấy hết dũng khí gõ gõ lên cánh cửa, lo lắng gọi: "Tiên sinh.".
Cửa "Két" một tiếng liền được mở ra.
Tô Lưu Cảnh mới vừa đẩy cửa ra đi vào, đột nhiên bị một bóng đen cao lớn chặn ở phía trước, cơ hồ không có thời gian để phản ứng, chỉ cảm thấy cánh tay đau xót, cả người bị nâng lên, ngay sau đó liền thấy trời đất quay cuồng, chưa kịp kêu lên, đã bị ném lên trên ghế sofa bên cạnh.
"Tiên sinh. . . . . .". Tô Lưu Cảnh nhìn bóng dáng cao lớn đang bao phủ cả người cô từ trên xuống dưới, sắc mặt của Hình Hạo Xuyên nghiêm trọng như một pho tượng không có tình cảm, giống như một ma vương, xem xét kỹ lưỡng tội ác của cô, trong ánh mắt lại đầy chán ghét.
Đúng vậy, chính là chán ghét, giống như trên người cô đang chứa vật gì thật bẩn vậy.
Hình Hạo Xuyên như vậy, không nóng nảy nổi giận, cũng không nghiêm khắc khiển trách, vô tình lạnh lẽo khiến người ta phát sợ.
Cả người Tô Lưu Cảnh run lên, muốn chống tay đứng lên, nhưng còn chưa kịp chống nửa người trên, lại bị nặng nề đẩy về trên ghế.
Một bàn tay to như gọng kìm sắt siết chặt cổ tay của cô, đầu gối nặng nề đè lên trên hai chân, nguy hiểm nheo mắt lại nói: "Cô muốn trốn sao? Không kịp rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...