Ánh mặt trời đang chiếu rọi xuống khắp nơi, giống như một vị thẩm phán trên cương vị công tác của mình luôn luôn rất công bằng, sau khi bóng đêm đi qua bình minh hé sáng để chính thức tuyên bố với thế gian tất cả mọi chuyện đã xảy ra không một ai có thể trốn tránh cả.
Khi Tô Lưu Cảnh tỉnh lại, nhất thời cảm thấy choáng váng, cô chậm rãi mở mắt ra, muốn cất tiếng lên nói lại phát hiện cổ họng khô rát cơ hồ như khàn cả đi.
Cảnh vật trước mắt dần dần rõ ràng, với xa lạ và hoa lệ của nó khiến cho cô theo bản năng đề cao cảnh giác, muốn ngồi dậy.
Nơi này là nơi nào?
Vậy mà chưa nhấc người lên mà toàn thân lại truyền đến cảm giác đau đớn, hình như đã hút cạn mọi hơi sức của cô, khiến cô một lần nữa nằm ẹp trên giường.
Chuyện gì đã xảy ra? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bất chợt lúc này lại có một cánh tay cường tráng từ bên cạnh vắt qua, đè lên trước ngực của cô. Tô Lưu Cảnh hít vào một hơi, cúi đầu nhìn lúc này mới phát hiện ra, trên người mình thế nhưng lại không hề có tí quần áo nào trắng trợn lộ ra bên ngoài, mặc dù đang đắp chăn đến ngang ngực nhưng vẫn không thể che đậy được những dấu xanh tím trên làn da trắng như tuyết, có một số chỗ còn kèm theo mấy vết xước dài đỏ ửng, trông thật kinh khủng.
Máu trên mặt Tô Lưu Cảnh lập tức gần như mất hết trở nên trắng bệch, toàn thân run rẩy, trước mặt bỗng tối sầm, cơ hồ sắp ngất xỉu đến nơi.
Cô chậm rãi, chậm rãi nghiêng đầu, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh vẫn đang còn ngủ say, chỉ một động tác quay đầu thôi nhưng lại mất thời gian khá lâu như đang tiêu phí nửa cuộc đời vậy.
Người đàn ông ngủ bên cạnh cô toàn thân trần trụi, dáng người cao to cùng cái cổ màu đồng dưới ánh mặt trời càng lộ rõ vẻ to lớn, cao ngạo, bắp thịt rắn chắc càng trở nên sáng bóng, có thể tưởng tượng được thân dưới của anh ta khỏe mạnh như thế nào, cơ hồ muốn cho phụ nữ khắp thiên hạ chảy hết máu mũi.
Nhưng cảnh tượng như vậy đối với Tô Lưu Cảnh, giống như vô tình tuyên bố, một tia hi vọng cuối cùng của cô đã bị thiêu trụi rồi.
Tô Lưu Cảnh dùng sức cắn môi dưới, cố gắng khắc chế để mình không run rẩy nữa.
Trí nhớ từ đêm qua dần dần khôi phục lại, cô nhớ ra mình bị người ta đánh thuốc mê rồi sau đó. . . . . . Liền nằm ở trên chiếc giường này, ngay sau đó, người đàn ông này xuất hiện. . . . . .
"Cô tỉnh rồi à."
Một giọng nói trầm thấp mà lạnh nhạt ở bên cạnh vang lên, không mang theo bất kỳ ôn tồn nào, chỉ đơn giản là trần thuật lại, ánh mắt thâm thúy của anh ta quét lên trên người của cô, tựa hồ không có bất kỳ áy náy nào, thậm chí còn cho rằng đây là chuyện đương nhiên. Sau đó không thèm để ý tới cô, từ trên giường ngồi dậy, không thèm quan tâm đến việc mình đang phơi bày thân thể ở trước mắt của cô mà đi vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy tí tách vang lên mơ hồ vọng ra từ cửa kính, thân thể cao lớn của anh ta khúc xạ xuyên qua tấm kính càng hiển hiện lồ lộ.
Hình Hạo Xuyên từ phòng tắm ra ngoài, chỉ đơn giản quấn một cái khăn tắm ở dưới thân, thấy cô vẫn ngồi ở bên giường, chậm chạp mặc quần áo, bất mãn nhíu nhíu mày nói: "Làm sao cô còn chưa đi?" Theo quy củ của anh, chỉ cần anh vừa tỉnh lại, thì cô gái kia phải lập tức rời khỏi đó.
Động tác của Tô Lưu Cảnh dừng lại, năm lần bảy lượt không cho nổi tay vào ống tay áo, chậm rãi ngẩng đầu nhìn người kia, tựa hồ như đang tiêu hóa lời nói của anh ta.
Nhìn ánh mắt kia của cô cố làm ra vẻ thanh thuần đáng thương, thậm chí mơ hồ còn đang ẩn chứa nước mắt, trong mắt Hình Hạo Xuyên lóe lên một tia giễu cợt, hừ lạnh một tiếng, từ trong túi lấy ra một xấp tiền, ném ở bên cạnh chân của Tô Lưu Cảnh, nói: "Tôi quên, số tiền này cô cứ cầm trước đi, tôi không mang theo chi phiếu, lát nữa tôi sẽ bảo thư ký của tôi mang đến cho cô, tôi cho cô ba phút, lập tức biến khỏi mắt tôi." Giọng nói kia tựa như không muốn nhìn thấy cô thêm một giây một phút nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...