Chỉ một câu nói đó của anh thôi đã khiến mọi cố gắng giữ vững lập trường của Tô Lưu Cảnh, lần nữa sụp đổ.
Thương Thiên Kỳ, tại sao đến lúc này, mà anh vẫn còn dịu dàng khiến lòng người đau xót như thế. Người đàn ông này, có lẽ vĩnh viễn cô không thể nào hận nổi, bởi vì cho dù là trước khi mất trí nhớ, hoặc là sau khi mất trí nhớ, anh vẫn luôn là người đối với tốt cô nhất.
Thương Thiên Kỳ cười khổ, nói tiếp: "Thật ra thì, bốn năm trước, thời điểm nói dối em đó, anh đã bắt đầu không ngừng suy nghĩ, nếu như sau này em khôi phục trí nhớ, sẽ có thái độ như thế nào, có phải sẽ hận chết anh hay không. Có điều, anh thật không nghĩ tới, ngày đó lại rơi đúng vào ngày hôm nay, ha ha, thật đúng là. . . . . Không ngờ . . . ."
"Thậm chí anh còn nghĩ, nếu như em cứ mãi mất trí nhớ thì thật tốt, nếu vậy anh liền có thể giữ em ở bên cạnh mình mãi mãi. Ha ha. . . . . Có phải rất hèn hạ không? Nhưng nếu để cho anh lựa chọn lại lần nữa, anh e rằng mình vẫn sẽ làm như vậy!". Thương Thiên Kỳ vừa cười vừa nói, ngẩng đầu lên, nhưng trong con ngươi mỏng màu xanh dương lại thấp thoáng ánh nước. Bởi vì bốn năm ngắn ngủi này, chính là thứ quý giá nhất mà anh sẽ khắc ghi suốt cả cuộc đời.
"Nhưng Tiểu Mễ vốn không phải con của anh!", Tô Lưu Cảnh kích động quát lên. Tiểu Mễ không phải là con anh, lúc anh yêu thương chiều chuồng xem nó như con ruột của mình đối với một người đàn ông chân chính mà nói nhiều khó khăn đến cỡ nào.
Thương Thiên Kỳ, Thương Thiên Kỳ, tóm lại là anh muốn em phải làm như thế nào. . . . . .
Tô Lưu Cảnh dùng sức cắn ngón tay, sợ không cẩn thận sẽ tiết lộ cơn nghẹn ngào đang chực chờ phát ra nơi cổ họng mình.
Thương Thiên Kỳ cười khổ, Tiểu Mễ không phải là con trai ruột của anh nhưng vì nó là đứa bé của Lưu Cảnh vì thế cho dù có thế nào, anh cũng đều nguyện ý yêu thương nó.
Thương Thiên Kỳ hắng hắng giọng, hỏi: "Lưu Cảnh, em đã nhớ lại rồi sao?"
Tô Lưu Cảnh xoay người lại, toàn thân cứng ngắc đầy phòng bị, sau đó gật đầu thay cho câu trả lời. Nếu như có thể, cô tình nguyện cả đời này cũng không nhớ đến những chuyện đáng sợ mà mình đã trải qua kia. Nhưng mà. . . . . .
"Lúc mới vừa bước vào đây nhìn thấy em anh đã biết rồi, bởi vì ánh mắt em nhìn anh, đã thay đổi. Còn nhớ không? Trước đây em không gọi anh là Thiên Kỳ, mà chỉ gọi là anh Thương, cho nên, anh biết ngay là em đã nhớ lại hết rồi!". Thương Thiên Kỳ nghèn nghẹn, cố gắng mỉm cười nói, "Cho nên, bây giờ em chuẩn bị nói cho với anh rằng giữa chúng ta không thể nào, đúng không?".
Tô Lưu Cảnh không nghĩ tới anh đã sớm biết mình chuẩn bị nói gì, nhất thời không phản bác được. Thì ra là Thương Thiên Kỳ, lại suy nghĩ thấu đáo đến thế, không, có lẽ là bởi vì anh đã sớm hiểu rõ bản thân cô như thế nào, so với cô còn rõ ràng hơn.
Thương Thiên Kỳ chợt nghiêm nghị, giữ chặt bả vai của cô, con ngươi mỏng màu xanh dương trầm lắng kiên định nhìn thẳng vào cô, nói: "Anh hỏi em một lần cuối cùng, nếu như không xảy ra những chuyện kia, không có những lừa gạt kia, không có những giấu giếm kia, thì em có thể ở bên cạnh hay không ?".
Tô Lưu Cảnh hoảng hốt rũ mắt xuống, nước mắt đột nhiên từ khóe mắt chảy ra, thánh thót từng giọt lại từng giọt.
Bốn năm chung đụng, lại được anh dịu dàng đối đãi như vậy, cho dù bất kỳ ai có tâm địa sắt đá thế nào cũng không thể không bị đả động, cô thậm chí còn quyết định gả cho anh cơ mà. Nhưng đúng ngay lúc này, tất cả trí nhớ đều như thác lũ ào ào trở lại, những ký ức ngủ quên kia mang theo tầng tầng vết sẹo, mãnh liệt mà đến, hoàn toàn không phải vài đôi ba lời, một câu tha thứ thật đơn giản mà có thể che giấu được. Hiện tại, cô hoàn toàn đã mất đi năng lực yêu một người, cô …yêu không nổi. . . . . .
Thương Thiên Kỳ rốt cuộc cũng mất khống chế, quát lên: "Quá khứ kia quan trọng đến vậy sao? Lừa gạt em như vậy trầm trọng đến mức nào chứ? Vậy mà trong lòng em vẫn còn nghĩ đến tên khốn kia!". Chẳng lẽ bốn năm qua mọi cố gắng của anh lại không thể nào bằng được tên lừa gạt kia sao? !
Tô Lưu Cảnh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, sau đó kiên định đẩy bàn tay đang đặt trên vai mình ra, cố gắng đè nén run rẩy, nói: "Anh Thương, tội gì phải ép em như vậy, chúng ta. . . . . . Không thể nào!"
Cô biết hiện tại mình không thể tin tưởng bất cứ người nào, cũng không thể yêu bất cứ ai. Nếu như nói Hình Hạo Xuyên khiến cho cô không cách nào yêu được nữa, thì Thương Thiên Kỳ, lại khiến cô không cách nào tin tưởng ai được nữa. Nếu đã như vậy, cô tình nguyện dẫn Tiểu Mễ đi, vĩnh viễn không cần có quan hệ với bất cứ người nào ở đây.
Tía hy vọng cuối cùng nơi đáy mắt Thương Thiên Kỳ vụt tắt, khóe miệng cứng ngắc, dù có cố gắng thế nào cũng không thể cười nổi, chỉ đành phải miễn cưỡng nhìn vào cánh tay mình, cố nói: "À, thì ra là vậy . . . . . Xin lỗi, mới vừa rồi anh hơi mất khống chế, vậy anh đi ra ngoài trước. Em cứ nghỉ ngơi cho khỏe, lát nữa anh sẽ trở lại!".
Tô Lưu Cảnh nhìn vẻ mặt gần như tuyệt vọng, nơi đáy mắt còn lấp lánh ánh nước, trong lòng đau nhói, nhưng vẫn tuyệt tình nói: "Đừng tới nữa! Anh không cần đến đây nữa đâu, em không muốn gặp lại anh!".
Đừng tới nữa, cầu xin anh, đừng quay trở lại. Chúng ta không thể nào, bên cạnh anh đã có người yêu anh sâu đậm như thế, mà em, thì hoàn toàn không xứng! Rốt cuộc anh có hiểu hay không!
Thân hình Thương Thiên Kỳ chợt khựng lại, ngay sau đó liền cười nói: “Ngay cả chút niềm vui cuối cùng này em cũng muốn tước đoạt sao? Những cái khác anh đều có thể đồng ý, nhưng điều này, thì không thể!".
Nếu ngay cả gặp mặt cũng không thể, vậy có phải đã quá tàn khốc rồi hay không? Những năm qua, anh sớm thành quen có em ở bên cạnh, đột nhiên em lại muốn hoàn toàn biến mất, điều này đối với anh tàn nhẫn đến mức nào?
Nói xong câu này, anh liền mở cửa, đi ra ngoài.
Tô Lưu Cảnh nhìn căn phòng trống trải, lại nhìn ra cánh cửa im lìm, rốt cuộc cũng nhịn không nổi nữa, túm lấy chăn, không tiếng động , phát tiết hết ra ngoài. . . . . .
Ngoài cửa, Thương Thiên Kỳ vừa ra khỏi phòng bệnh, liền thấy nhận được ánh mắt gay gắt của Hình Hạo Xuyên phóng tới.
Thương Thiên Kỳ hít sâu một hơi, nói: "Này, từ lâu tôi đã thấy anh không thuận mắt rồi, chúng ta làm một trận đi!".
Hình Hạo Xuyên thoáng ngạc nhiên, ngay sau đó liền đứng dậy, đáp: "Giống nhau thôi!". Hai người họ ăn ý cùng hướng tới sân thượng của bệnh viện .
Nửa giờ sau, hai người đàn ông kiệt sức, trên người đầy vết thương nằm vặt trên sân thượng thở hổn hển, không còn chút hơi sức nào.
Thương Thiên Kỳ lau vết máu trên mặt, nói: "Họ Hình kia, tôi sẽ không để Lưu Cảnh tiếp tục nhảy vào hố lửa nữa đâu, anh sớm chết cho tâm đi!".
Hình Hạo Xuyên cũng xoa xoa cánh tay thiếu chút nữa bị đánh đến gãy xương, cười lạnh đáp: "Người đó cũng không phải là anh đâu! Đừng quên, người bị nock out đầu tiên là người nào!"
Không đề cập tới thì thôi, vừa nhắc tới Thương Thiên Kỳ liền sôi máu, vung một quyền sang bên cạnh, quát: "Đừng quên, điều đó là do ai ban tặng!"
Nhưng cuối cùng vì quá mệt mỏi kiệt sức, lại bị Hình Hạo Xuyên tránh được. Thương Thiên Kỳ cố gặng ngồi dậy, đưa lưng về phía người nào đó, nói: "Hình Hạo Xuyên, tôi không cho phép bất cứ ai tổn thương cô ấy một lần nữa, kể cả có là anh đi chăng nữa, tôi cũng vậy không ngại đồng quy vu tận đâu!".
Từng lời từng tiếng vang vang, mang theo nỗi bi thương khó có thể miêu tả thành lời.
Ngay sau đó cũng không hề dừng lại, xoay người bước đi.
Một mình Hình Hạo Xuyên nằm ở trên sân thượng, nhìn lên trời xanh thẳm có chút chói mắt, chậm rãi giơ tay lên che lại: tại sao người nào cũng đều cảnh cáo anh rời đi? Chẳng lẽ, anh chỉ có thể khiến cô đau khổ hay sao . . . . .không, anh không tin!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...