Căn phòng rốt cuộc cũng an tĩnh, Tô Lưu Cảnh chậm rãi từ từ nhắm mắt lại.
Từng chuyện từng chuyện vùn vụt lướt qua trong đầu, những khổ sở và bi thương lại một lần nữa mãnh liệt xông đến, những vết thương cũ chồng chất thật vất vả mới tốt lên mọt chút, vừa liền sẹo thì lại bị tạt ngay một chậu axit sunphuric đậm đặc lại ăn mòn đến tận xương tủy, máu thịt lẫn lộn, đau đớn khôn cùng.
Với tình trạng hiện giờ, cô cần phải có thời gian điều dưỡng thương thế thật tốt, cả tâm hồn lẫn thể xác, cô bị mất trí nhớ, thế nhưng vào ngày hôm nay, dưới tình huống như thế, cô chỉ hận không được trốn tránh tất cả không bao giờ nhớ lại. Người nào có thể nói cho cô biết, rốt cuộc ông trời đang muốn làm gì hay không?
Nếu đã cho cô con đường giải thoát, tại sao lại khiến cô nhớ lại tất cả? Quanh đi quẩn lại, tránh đông né tây, không hiểu sao lại càng trở nên nhếch nhác đến đáng thương, Tô Lưu Cảnh, mày quả thật quá nực cười.
Khóe môi Tô Lưu Cảnh chợt nhếch lên tự giễu, sau đó đưa tay che kín hai mắt của mình, nhưng vẫn không ngăn được những giọt lệ từ giữa kẽ tay rỉ ra.
Đúng vào lúc này, phòng bệnh chợt truyền đến tiếng tranh chấp, lông mi Tô Lưu Cảnh khẽ run lên, đầu ngón tay cũng dùng sức nắm chặt.
Cửa ngay sau đó bị đẩy ra.
Phong Trac Nhiên nhún nhún vai, cười cười nói: "Sor¬ry, mới vừa rồi dường như tôi đã quá tự tin rồi, thật không ngờ năng lực của hai vị này lại mạnh như vậy!".
Còn chưa nói hết, Hình Hạo Xuyên và Thương Thiên Kỳ đã đi vào rồi.
Tô Lưu Cảnh nhắm mắt lại, nghiêng mặt sang bên không để ý tới bọn họ, khàn khàn giọng nói, lạnh lùng mà run rẩy: "Thương tiên sinh, Hình tiên sinh, mời hai anh đi ra cho, ai tôi cũng không muốn gặp!". Xưng hô khách sáo mà lại xa lạ như vậy, đủ để tỏ rõ, cô đang vạch rõ giới hạn với bọn họ.
Nhìn dáng vẻ yếu đuối đó của cô, trong lòng hai người lại không ngừng đau xót.
Hình Hạo Xuyên chau mày lại, khuôn mặt đầy mệt mỏi ánh lên vẻ thương tiếc, nhẹ giọng nói: "Được, em không muốn gặp cũng được, nhưng còn Tiểu Mễ thì vẫn phải gặp chứ!". Nói xong liền kéo tay Tiểu Mễ đi vào.
Cậu nhóc chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt sợ hãi vừa nhìn thấy mẹ, lập tức la hét nhào qua.
"Mẹ, mẹ, con rất nhớ mẹ, con rất sợ, mẹ, mẹ sẽ không cần nữa, hu hu. . . . . .". Cậu nhóc nhào lên người Tô Lưu Cảnh, hai mắt xinh đẹp mở to đong đầy nước mắt, trông vô cùng đáng thương.
Tô Lưu Cảnh vốn đã quyết định phải cứng rắn khồn được mềm lòng, vừa thấy con trai, rốt cuộc không nhịn được mà rơi lệ, chậm rãi vươn tay ôm lấy cục cưng vào lòng.
Cậu nhóc thấy mẹ khóc, vội vụng về vươn bàn tay nhỏ bé lau nước mắt cho mẹ mình: "Mẹ, sao mẹ lại khóc? Đừng khóc nữa có được hay không? Tại sao mẹ lại ở trong bệnh viện? Mẹ bị bệnh sao? Bị bác sĩ tiêm đau sao? Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, để con đi nói với chú bác sĩ, tiêm thay cho mẹ có được không?". Cậu bé bình thường sợ nhất là tiêm, nhưng bây giờ lại muốn chịu đau thay mẹ, có con trai đáng yêu như vậy sao cô không cảm động cơ chứ.
Cô đã mất đi tất cả, cũng may, trời cao còn thương xót ban cho cô đứa bé này. Hiện tại, Tiểu Mễ chính là nhánh dây thừng cứu mạng của cô, cô thật sự không cách nào tưởng tượng được nếu như mất đi con trai thì bản thân mình sẽ như thế nào, e rằng sẽ phát điên mất.
Tô Lưu Cảnh ôm Tiểu Mễ thật chặt, trong mắt nước mắt không ngừng chảy xuống, cảnh tượng như vậy, kể cả là người có lòng dạ cứng rắn nhất cũng không kìm được mà mềm xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...