Tô Lưu Cảnh nhìn Hình Hạo Xuyên đột nhiên xuất hiện, trái tim khẽ run lên một nhịp.
Vì sao anh ta lại tới đây? Vừa rồi, trong buổi đấu giá từ thiện cũng không nhìn thấy anh ta đâu cả, làm sao lại đột ngột xuất hiện ở nơi này?
Phong Trác Nhiên suýt chút nữa đã bị lãnh trọn một quyền, thấy Hình Hạo Xuyên tức giận nói mình như vậy, chẳng những không phản bác, ngược lại còn cười nói: "Tổng giám đốc Hình, cần gì phải tức giận chứ?".
"Vì sao tôi lại tức giận, chắc hẳn Phong thiếu còn rõ hơn ai hết!", Hình Hạo Xuyên lạnh lùng đáp, trong con ngươi đen nhánh ánh lên tia sắc lạnh, nếu người thường thấy thế, có lẽ đã sợ đến mức nhũn chân ra rồi.
Nhưng Phong đại thiếu này coi như cũng có chút bản lãnh, giả bộ hồ đồ, nho nhã cười nói: "Xin lỗi, bản thân tôi hơi trì độn, cho nên không hiểu ý của anh là gì!", tuy lời là thế nhưng đôi mắt mắt ẩn giấu sau gọng kính lại sâu không lường được.
"Người phụ nữ của tôi, không mượn Phong thiếu anh phải nhớ mong!". Hình Hạo Xuyên hừ lạnh, nhỏ giọng nói. Mặc dù đã giữ lại chút thể diện cho người trước mặt, thế nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy ý cảnh cáo.
"Ha ha!", Phong Trác Nhiên chợt bật cười, liếc mắt nhìn Tô Lưu Cảnh đang được người nào đó bảo hộ sau lưng, sau đó cất lời: "Tổng giám đốc Hình nói lời này quả thật rất thú vị, mới vừa rồi ở bên trong, Thương tiên sinh đã nói cô ấy là vị hôn thê của mình, cô ấy cũng đã thừa nhận, sao hiện tại lại thành người phụ nữ của anh là thế nào?"
Hình Hạo Xuyên nghe thấy thế, ánh mắt càng trở nên thâm trầm, lửa giận mới vừa kìm xuống, bây giờ lại bùng lên cao.
Tô Lưu Cảnh đứng ở đó nắm chặt tay lại, nghe Phong Trác Nhiên nói câu nào là đả kích câu ấy, một chút cũng không nể tình, không biết vì sao, lại chợt thấy chột dạ, ngẩng đầu lên thận trọng nhìn Hình Hạo Xuyên, chỉ thấy sắc mặt của anh âm trầm đến mức dọa người.
Phong Trác Nhiên vẫn chưa dừng lại, tiếp tục lên tiếng: "Nếu cô ấy đã không phải là người phụ nữ của Tổng giám đốc Hình, vậy thì anh cũng chẳng có lý do gì để xen vào chuyện này nữa, đúng không?". Anh ta vừa nói, vừa tủm tỉm cười, nếu ở đằng xa nhìn lại, người nào không biết còn tưởng rằng họ đang nói đùa ấy chứ.
Tay Hình Hạo Xuyên nắm chặt thành quyền, một tay khác lại kéo Tô Lưu Cảnh vào trong ngực, đáp: "Nếu tôi cứ muốn nhúng tay vào, thì Phong thiếu nghĩ sao?".
Tô Lưu Cảnh đột nhiên bị kéo vào lồng ngực vững chãi, vừa định giãy ra, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt không chịu từ bỏ ý đồ kia của Phong Trác Nhiên, lại khựng lại. Trước mắt vẫn nên đuổi tên Phong thiếu này đi đã, cho nên đành phải thuận theo người bên cạnh, mặc cho anh ôm mình.
Phong Trác Nhiên mỉm cười nói: "Yểu Điệu Thục Nữ Quân Tử Hảo Cầu, điều này hiển nhiên thôi!". Sau đó ánh mắt chợt nhìn ra phía xa, đột nhiên lại sửa miệng: "Nếu anh đã muốn cô ấy, vậy thì tôi cũng không thể nào ngăn cản, có điều chính chủ đã tới rồi, e rằng rất khó ăn nói!". Nói xong liền khẽ chỉ chỉ ra sau lưng bọn họ.
Quay đầu lại nhìn, liền thấy sắc mặt Thương Thiên Kỳ trầm như nước đi về phía bên này, trong con ngươi mỏng màu xanh dương, giờ phút này sâu không thấy đáy.
Giờ phút này tim Tô Lưu Cảnh chợt thót lại, thậm chí còn thoáng thấy hoảng hốt, Thiên Kỳ đã đến đay từ lúc nào, anh ấy đã nghe được bao nhiêu? Tại sao mới vừa rồi lại không lên tiếng?
Lại quay đầu liếc mắt nhìn Phong Trác Nhiên đang cười híp mắt, nhất thời chợt ngộ ra: Những lời vừa rồi chắc chắn là anh ta cố ý dẫn dắt Hình Hạo Xuyên nói ra, người này ắt hẳn đã sớm biết Thiên Kỳ tới từ lâu rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...