Cô dắt em trai, cầm theo túi hành lý ít ỏi đi trên lối dành cho người đi bộ, cô muốn rời khỏi nơi này, đúng vậy, hiện tại nên rời đi thôi, vĩnh viễn rời khỏi mảnh đất bẩn thỉu này.
Rạng sáng, xe trên đường thưa thớt, chỉ có vài chiếc xe mang theo vẻ cô tịch phách lối phóng vụt qua, cô kéo tay Tiểu Diệc, thân thể đơn bạc quật cường bước đi trong gió rét, cô phải đi, nhất quyết muốn chạy trốn khỏi địa phương hoàn toàn ruồng bỏ mình!
Anh nhìn thấy cô, vội vàng đuổi theo, gọi tên của cô. Tiếng gọi tê tâm liệt phế.
Nhưng cô cũng không dừng lại, ngược lại còn liều mạng chạy, cô hốt hoảng, kéo tay em trai chạy trốn, phải nhanh chân lên, cô không thể để bị bắt lại được, không thể! Cô không cần lại quay về cái nhà tù sống không bằng chết đó!
Cô liều mạng chạy, đột nhiên, một luồng ánh đèn chói mắt chiếu tới, ngay sau đó là tiếng còi chói tai cùng với tiếng phanh xe bén nhọn vang lên, cô hoảng hốt quay đầu, chỉ thấy một chiếc ô tô phóng như bay đến, theo bản năng liền em trai của mình ra, sau đó chỉ cảm thấy thân thể chợt nhẹ bẫng, cảm giác đau đớn ập tới, cả người bị hất tung lên bay ra ngoài, sau đó máu tươi văng khắp nơi.
Anh liều mạng chạy tới, nhưng lại trước mặt như có một tấm rào chắn ngăn lại, ngăn cách anh với bên ngoài, mặc kệ anh có đấm đá tấm chắn đó như thế nào, mặc kệ anh có gào thét như thế nào, thì cô vẫn giống như con bươm bướm bay vụt lên, sau đó ngã vào trong vũng máu, sinh mạng dần dần tắt lịm. . . . . .
Hình Hạo Xuyên từ trong mơ choàng tỉnh, trong mắt là một mảnh hoang mang và hoảng sợ, anh thở hổn hển, cho đến ánh mắt khôi phục lại thanh tỉnh, ngón tay thon dài khẽ đưa lên vuốt trán, trên người toát đầy mồ hôi lạnh.
Anh không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu mơ thấy giấc mộng kia rồi, nó không ngừng lặp đi lặp lại, chỉ cần vừa nhắm mắt, sẽ nằm mơ thấy cảnh tượng Tô Lưu Cảnh bị xe đâm ngã vào trong vũng máu. Mặc dù không tận mắt chứng kiến, nhưng những hình ảnh lúc đó tựa như đã khắc sâu vào trong đầu. Mỗi một lần anh đều liều mạng muốn chạy lại cứu cô, nhưng một lần lại một lần, một lần rồi lại một lần, nhìn thấy cô chết đi ngay trước mắt mình, mà bản thân anh lại không thể làm được gì. Những giấc mộng quái ác này vẫn luôn ám ảnh tâm trí của anh, tựa như ông trời đang muốn dùng hình thức này để trừng phạt anh vậy.
Ngày qua ngày, tháng qua tháng, đã bốn năm trôi qua, đã bốn năm rồi. . . . . . Bốn năm trước, vào cái đêm Tô Lưu Cảnh rời đi đó, cô chẳng nào một chú bướm xinh đẹp không cẩn thận lạc vào thế giới này, vội vàng vỗ cánh, lần nữa rời đi, mang theo em trai của mình biến mất tăm mất tích, không ai biết cô đã đi nơi nào.
Tuy nhiên vào ngày hôm sau, trên con đường ngoại ô nào đó, lại phát hiện một hiện trường tai nạn tàn khốc, chiếc xe hơi vỡ tan tành thành nhiều mảnh, cách đó không xa, là một vũng máu đã khô nhìn cực kỳ sợ. Sau khi tiến hành kiểm tra phân tích, đã chứng thực đó chính là máu của Tô Lưu Cảnh. Lại qua một tuần tìm kiếm khắp thành phố, cũng không tìm thêm được bất kỳ dấu vết nào của nạn nhân, cảnh sát liền đưa ra thông cáo: rất có thể Tô Lưu Cảnh đã gặp phải bất trắc.
Hình Hạo Xuyên và Nghiêm Hàn Dư đều không tin, làm sao có thể chứ? Rõ ràng không lâu trước đây, cô còn khỏe mạnh đứng ở trước mặt bọn họ, làm sao có thể gặp phải bất trắc! Quả thực là chuyện cười! Bọn họ điên cuồng tìm ba tháng, sau khi hung hăng đánh nhau một trận, cơ hồ muốn đánh đối phương đến tàn phế, sau đó tiếp tục tìm kiếm.
Bọn họ đều cố chấp cho rằng, nhất định Tô Lưu Cảnh đã trốn ở một nơi nào đó không muốn cho bọn họ tìm thấy, cũng chẳng quản tai nạn xe cộ gì gì đó, chỉ cần một ngày không nhìn thấy thi thể của cô, thì còn khẳng định cô vẫn đang sống trên thế giới này!
Cho tới bây giờ, đã bước sang năm thứ tư, nhưng vẫn không hề có bất cứ tin tức gì. . . . . .
Hình Hạo Xuyên vô số lần gọi điện thoại chỉ với một nội dung: "Tìm thấy cô ấy không?"
Bên đầu điện thoại kia tuy đã bị hỏi vô số lần, nhưng lần nào cũng thấp thỏm lo âu trả lời: "Xin lỗi, tiên sinh. . . . . . Vẫn chưa. . . . . . Hình tiên sinh, chúng tôi sẽ gia tăng thời gian tìm kiếm! Xin ngài yên tâm, một khi tìm được bất kỳ đầu mối nào nhất định sẽ thông báo với ngài trước tiên!"
Hình Hạo Xuyên không muốn nghe tiếp, những lời bảo đảm tất cả đều là nói nhảm, đã bốn năm rồi! Ròng rã bốn năm! Bọn họ tìm khắp thế giới, nhưng một chút đầu mối cũng không có!
Tiếng cúp điện thoại kịch liệt vang lên, tiếp theo đó chiếc điện thoại đáng thương lại được tiếp xúc thân mật với vách tường, chán nản rời ra thành từng mảnh, sau đó rơi xuống đất.
Đám nữ giúp việc ở lầu dưới nghe thấy thế chỉ kinh ngạc trong phút chốc, ngay sau đó ai lại tiếp tục làm việc của người nấy, chuyện như thế này trong bốn năm qua đã diễn ra vô số lần, bọn họ sớm đã sớm thành thói quen. Lúc này, tiên sinh khẳng định lại gặp ác mộng, sau đó đập điện thoại.
Lưu Thừa hơi chần chờ, sau đó vẫn đưa tay lên gõ cửa.
Hình Hạo Xuyên nhắm mắt lại, nằm ở trên sô pha, trầm trầm nói: "Vào đi". Không có chút tình cảm, cả người chẳng khác nào tượng đá.
"Tổng giám đốc!", Lưu Thừa mở cửa, cung kính đi vào. Mấy năm nay, tính khí của Hình Hạo Xuyên càng ngày càng nóng nảy, nếu như nói trước kia là khí phách, thì hiện tại quả thật chính là một Bạo Quân, ai cũng không dám vuốt râu hùm.
Căn phòng này trước kia là phòng của Tô Lưu Cảnh, nhưng kể từ sau khi cô rời đi, liền bị Hình Hạo Xuyên độc chiếm, bởi vì trong cả khu nhà rộng lớn chỉ duy nhất chỗ này lưu lại mùi hương của cô. Tất cả mọi vật trong phòng đều lưu lại những kí ức về cô, từ cái giường cô từng ngủ trên đó, từ chiếc áo ngủ cô đã mặc qua, từ cái ly cô đã dùng qua, từ những chi tiết nhỏ nhất, đều có mùi vị của Tô Lưu Cảnh, nó chẳng khác nào ma túy đầu độc tâm hồn anh đến nghiện. Có lúc, Hình Hạo Xuyên cũng nghĩ bản thân mình quả thật đã điên rồi.
Đúng vậy, anh điên thật rồi, triệt triệt để để điên rồi. Bởi vì trừ điên khùng ra, anh không biết mình còn biện pháp nào để tiếp tục sống nữa.
Lưu Thừa nhìn dáng vẻ kia của BOSS, một tay cầm chai rượu liều mạng rót, một tay cầm bản báo cáo kiểm tra cũ mèm của bệnh viện, tựa như đang cầm trân bảo.
Lưu Thừa âm thầm thở dài, ông chủ lại đang tự làm khổ mình rồi. Từ sau khi Tô Lưu Cảnh biến mất, bệnh viện đột nhiên đưa tới một bản kết quả kiểm tra lúc cô còn đang hôn mê, bên trên giấy trắng mực đen ghi thật rõ ràng: Tô Lưu Cảnh đã mang thai mười một tuần!
Nếu như nhận được kết quả trước một ngày, Hình Hạo Xuyên sẽ mừng rỡ như điên, tất nhiên kết cục sau đó cũng sẽ khác đi, nhưng nó lại xuất hiện vào lúc Tô Lưu Cảnh biến mất, chẳng khác nào hung hăng đánh một bạt tai vào mặt mọi người.
Đây quả thực là cá sấm sét giữa trời quang!
Thật nực cười biết bao, từ sau khi Tô Lưu Cảnh rời đi, anh mới biết được, cô thế nhưng lại mang thai đứa bé của mình! Cô đã mang trong mình đứa bé của bọn họ! Nhưng cũng lúc này, trời cao lại mang cô đi mất. . . . . .
Đây quả thật là chuyện vô cùng buồn cười!
Cũng chính là trừng phạt của trời cao!
Đêm hôm đó, có lẽ là tình cờ, cũng có lẽ là ngẫu nhiên, trời bỗng đổ mưa như trút nước, dường như đang có người yên lặng khóc thút thít, mà Hình Hạo Xuyên cũng đứng ở trong mưa một ngày một đêm, rồi sau đó, lại tự nhốt mình trong phòng ba ngày. Kể từ khi bước ra ngoài, anh liền biến thành một bạo quân, máu lạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...