Có lẽ là bị kích thích quá lớn, những gì vốn chôn chặt tận đáy lòng toàn bộ đều bị Tiếu Như Nghê khơi ra hết. Những thứ âm u kia, lòng căm hận dồn nén, khiến Tô Lưu Cảnh phải hít sâu một hơi.
Người này thật sự là Tiếu Như Nghê sao? Tại sao lại xa lạ như vậy!
"Cho nên, cô hận tôi?", Tô Lưu Cảnh không thể tin hỏi lại. Cô gái bình thường vẫn luôn xem cô là chị em tốt, người bình thường vẫn thích mặc váy trắng, giống như tiên tử này thế nhưng lại cất giấu một nỗi hận thù sâu đến như vậy. Thì ra là, cô vẫn luôn bị gạt, sợ rằng từ lần đầu tiên tìm đến cô, đã bị cô ta đùa bỡn xoay quanh mà chẳng hay biết gì.
Tiếu Như Nghê đột nhiên lại thét lên chói tai: "Hận! Dĩ nhiên là hận! Nói cho cô biết, Tô Lưu Cảnh, cô đã đoạt đi tất cả của tôi, tôi thật sự hận không thể hủy diệt cô ngay lập tức!". Hình, anh Hàn Dư đều phải của cô ta, tại sao bị tiện nhân này cướp mất!
Tô Lưu Cảnh không thể tin lắc đầu nói: "Tôi chưa bao giờ biết, thì ra cô là người như vậy". Xinh đẹp như vậy, đáng sợ như vậy, so với Nam Cung Như còn ác đốc hơn, quả thật còn đáng sợ gấp nhiều lần.
Tiếu Như Nghê thấy vẻ mặt kinh ngạc kia của cô, trong lòng lại càng bốc hỏa: "Không cần giả vờ thanh cao như thế, cô cho rằng mình là cái dạng gì? Cô cũng chỉ là tình nhân vì tiền bán mình, một tiểu tam chỉ chuyên đi phá hoại tình cảm của người khác!".
Chân mày Tô Lưu Cảnh nhíu lại thật chặt, lúc này mới hiểu được rõ ràng, thì ra là việc làm rơi bát cháo gà cũng không phải do cô ta "Không cẩn thận", mà đã sớm oán giận từ lâu.
Tô Lưu Cảnh hít sâu một hơi nói: "Cô biết không? Thật ra thì so với tôi, cô hạnh phúc hơn nhiều, ít nhất thì cha mẹ của cô vẫn còn, nhưng tôi thì lại khác, cha tôi mười năm trước bị đưa vào nhà giam, mẹ của tôi lại bệnh nặng qua đời, có muốn nhìn cũng không thấy được nữa rồi". Nói tới cha mẹ, Tô Lưu Cảnh lại không ngừng chua xót.
"Cô có thật nhiều người yêu thích, có tiên sinh yêu, có anh Nghiêm chờ đợi, có nhiều thứ như vậy, mà tại sao cô vẫn còn ở nơi này oán hận chứ?".
Tính đến bây giờ, cô cũng chỉ có hai bàn tay trắng mà thôi. Tiếu Như Nghê rõ ràng có được nhiều như vậy, tại sao lại còn không biết quý trọng!
Người nào có thể tưởng tượng được, một cô gái nhỏ gần tám tuổi, ôm em trai sốt cao không lùi ở trong mưa quỳ gối khẩn cầu những người thân họ hàng giúp đỡ. Để cứu sống được em trai mình; nào ai có thể tưởng tượng, cô đã phải đi chân không cõng thằng bé đi đến từng phòng bệnh trong bệnh viện xin bố thí từng tờ tiền lẻ một, mười đồng, hai mươi đồng, cảnh tượng cầu xin đó người nào có thể tưởng tượng được. Vóc dáng nhỏ gầy của cô cầm trên tay một ít cháo mà dì sát vách vừa cho, chia làm ba suất, sau lại chịu để bụng đói dành đút cho em trai ăn; Ai có thể tưởng tượng được, hai cánh tay nhỏ bé gầy yếu giang rông ra trước lệnh cưỡng chế di dời tất cả những người khi dễ bọn họ. . . . . .
Nhưng, dù vậy cô cũng chưa từng oán hận qua người nào, không hề tổn thương bất cứ ai, lại càng không lợi dụng bất cứ người nào, chỉ luôn nỗ lực sống cho tốt!
Đôi mắt vốn rất đẹp của Tiếu Như Nghê, giờ phút này lại trở nên oán độc vô cùng: "Không cần lên giọng giảng dạy để giáo huấn tôi! Cô không có tư cách đó!"
Nhìn biểu tình oán giận đó của cô ta, Tô Lưu Cảnh chợt nhớ ra cái gì, liền bừng tỉnh nói: "Cho nên chuyện cô ngã cầu thang căn bản không phải do tôi đẩy, mà là cô tự mình. . . . . ."
Tiếu Như Nghê cười lạnh nói: "Tôi vốn tưởng cô cũng có chút thông minh, không nghĩ tới lại ngốc đến trình độ này!"
Tô Lưu Cảnh sợ hãi lui về phía sau một bước: trời ạ, cô gái này đến tột cùng đáng sợ tới trình độ nào, thậm chí ngay cả bản thân mình cũng có thể lợi dụng!
"Cô không sợ tiên sinh biết hay sao?", Tô Lưu Cảnh cau mày hỏi.
Tiếu Như Nghê lại giống như đang nghe được chuyện cười, liền cười phá lên, đáp: "Biết? Biết cái gì? Cô cho rằng chỉ cần đi nói cho anh ấy biết, thì anh ấy sẽ tin tưởng sao? Không, sẽ không đâu. Bọn họ chỉ cho là cô vì ghen tỵ với tôi cho nên mới ra ngoài kể lể rằng tôi nói láo!".
"Cô!", Tô Lưu Cảnh hận đến nghiến răng, nhưng lại nói không ra lời.
Đúng vậy, coi như cô có nói ra thì như thế nào, ai sẽ tin tưởng cô chứ? Không thể không nói, Tiếu Như Nghê diễn xuất quá tốt, kể cả người bị hại như cô cũng còn bị lừa gạt xoay quanh, lại còn ngu ngốc cảm thấy áy náy.
Tô Lưu Cảnh chợt thở ra một hơi nói: "Tiếu Như Nghê, cô biết không? Tôi vốn còn cảm thấy có chút áy náy với cô, nhưng bây giờ, tôi lập tức thu hồi". Người con gái này nhìn như thế thôi, nhưng kỳ thật so với ai khác còn sống mệt mỏi hơn, thật ra thì cô ta mới chính là người đáng thương.
Tô Lưu Cảnh nhàn nhạt nói những lời này, sau đó xoay người kéo cửa ra, không muốn ở bên cạnh cô ta thêm một khắc nào nữa.
Sau lưng, Tiếu Như Nghê không hề nghĩ tới Tô Lưu Cảnh lại dám làm như vậy, giận đến cắn răng, lo lắng nói: "Đừng cho là tôi ngã bệnh, mà cô có thể đoạt lại Hình, nói cho cô biết, không thể nào đâu! Tôi vĩnh viễn sẽ không cho cô cơ hội này, kể cả có phải chết, tôi cũng vậy sẽ không nhường cho cô, đời này cô đừng mong bước vào được cửa nhà họ Hình!", lời như thế có khác nào đang nguyền rủa đâu.
Tô Lưu Cảnh quay đầu lại nhìn cô ta một cái, đối với oán hận này không có bất kỳ biểu hiện gì, chỉ bình thản hỏi: "Tiếu tiểu thư, cô thật sự yêu tiên sinh sao?"
Vội vàng không kịp chuẩn bị hỏi đến vấn đề này, Tiếu Như Nghê liền khựng lại, tùy tiện đáp: "Dĩ nhiên! Trên đời này người anh ấy thích nhất chắc chắn là tôi! Người có thể làm bạn với anh ấy đi tới cuối cuộc đời cũng chỉ có thể là tôi!"
Tô Lưu Cảnh mấp máy môi, sau đó lại nói: "Vậy sao? Tôi thì lại rất hoài nghi. . . . . ." Sau đó không nói gì nữa, mở cửa đi thẳng ra ngoài, còn thuận tiện đóng cửa lại.
Tiếu Như Nghê bị lời của cô làm cho nghẹn lời, bỗng dưng trợn to hai mắt, tựa hồ vấn đề như thế này bản thân cô ta chưa bao giờ từng hoài nghi.
Cho đến khi Tô Lưu Cảnh rời đi, cả trong phòng bệnh rốt cuộc chỉ còn lại một mình Tiếu Như Nghê, cô ta mới vô lực nặng nề ngã lại trên giường, sau đó nghiêng người sang bên, nhắm mắt lại, lòng bàn tay túm thật chặt ga giường cơ hồ muốn xé rách nó, nhưng trong mắt lại lóng lánh ánh nước, đọng lại thành từng giọt chui ra ngoài.
Tại sao ông trời lại muốn trừng phạt cô ta như thế? Cô ta đã cực khổ lâu như vậy, đảo mắt là lấy được thứ mình muốn rồi, đảo mắt sẽ cùng Hình Hạo Xuyên đính hôn, ngay sau đó sẽ là kết hôn, trở thành nữ chủ nhân chân chính của nhà họ Hình.
Tại sao? Tại sao? Tại sao trời cao lại bất công như thế, cô ta đã nhẫn nại nhiều năm như vậy mới có được, lại bị con nhóc kia dễ dàng đoạt đi, tại sao chứ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...