Thương Thiên Kỳ hơi nhếch miệng, nói: "Rất cảm động?"
Tô Lưu Cảnh gật đầu một cái, hốc mũi cũng trở nên ê ẩm rồi. Pho tượng này không chỉ mang đến cho cô truyền thuyết kia, mà chính là tuổi thơ vô cùng ngọt ngào nữa, thuở còn thơ với nhưng ước mơ đẹp đẽ nhưng lại không hề thiết thực.
Thương Thiên Kỳ nghịch ngợm nháy nháy mắt, không giống với trêu đùa, mà chân thành nói: "Vậy thì lấy thân báo đáp thôi!".
Người xem chung quanh nghe thấy lời thổ lộ lớn mật như thế, cũng tham gia náo nhiệt, cùng vỗ tay, rồi hô lên: "Lấy thân báo đáp, lấy thân báo đáp!".
Lời này của Thương Thiên Kỳ khiến Tô Lưu Cảnh giật mình, nhưng lại cho rằng anh chỉ trêu mình mà thôi, không nghĩ tới đám đông vây xung quanh thế nhưng lại ồn ào lên theo, nhất thời luống cuống, nhỏ giọng nói với Thương Thiên Kỳ nói: "Này, anh làm gì đấy?".
Thương Thiên Kỳ tỏ vẻ mặt vô tội, nhưng trong con ngươi màu xanh dương đẹp đẽ lại chợt lóe lên vài tia tinh quang trong suốt, tựa hồ muốn nói: cài này cũng không liên quan tới anh. . . . . .
Tiếng thúc giục của đám đông bên cạnh càng lúc càng lớn, khiến Tô Lưu Cảnh không biết phải làm sao cho phải.
"Thân ái, tiếng hô của quý vị quả thật rất lớn đấy!", Thương Thiên Kỳ tựa hồ còn ngại không đủ loạn, lại đổ thêm dầu vào lửa.
"Đồng ý đi! Đồng ý đi!". Quả nhiên khán giả lại bị kích động rồi, tiếp đến liền vỗ tay hô.
Còn có một số người chậm rãi than thở: "Anh chàng này tốt đến mức không có giới hạn rồi, nếu tôi trẻ lại hai mươi tuổi nhất định sẽ gả cho cậu ta, cô gái kia thật có phúc khí."
Tô Lưu Cảnh vừa tức vừa thẹn lại vừa quẫn bách, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, vừa tặng cho Thương Thiên Kỳ một ánh mắt cảnh cáo, lại bị anh giả bộ ngớ ngẩn để lẳng sang chuyên khác: "Bạn gái của tôi đang xấu hổ, mọi người thấy phải làm sao bây giờ?"
Mọi người vừa cười ồ lên, đồng thanh hô: "Hôn một cái! Hôn một cái đi!", tỏ vẻ như không thúc đẩy được cặp đôi sẽ không bỏ qua cho họ vậy.
Thương Thiên Kỳ cười trộm, giống như chú mèo vừa trộm được cá, mặt lại giả vờ nhăn nhó nhìn cô, dường như muốn nói: mọi người đã muốn tôi hôn, tôi cũng không có biện pháp nào.
Thấy Thương Thiên Kỳ áp sát lại gần như muốn hôn mình, mặt Tô Lưu Cảnh đầy căng thẳng, hồng rực lên, rồi vội kinh hoàng hung hăng đạp anh một cú, sau đó ôm pho tượng điêu khắc trong tay xấu hổ chạy ra ngoài.
Thương Thiên Kỳ thấy tình hình có vẻ hơi quá, vội lên tiếng chào khán giả: "Cảm tạ các vị, chúc mọi người một buổi tối tốt lành!", sau đó cười giảo hoạt đuổi theo Tô Lưu Cảnh.
"Này, không phải là em đang tức giận đấy chứ?", Thương Thiên Kỳ thấy cô bĩu môi không nói lời nào, vội chạy đến trước mặt cô giả bộ đáng yêu cầu xin tha thứ.
Tô Lưu Cảnh ôm tấm điêu khắc thủy tinh nghiêng người sang một bên không thèm để ý tới anh.
Thương Thiên Kỳ dí dỏm giơ hai tay lên làm tư thế hàng: "Được rồi, không đùa giỡn với em nữa, được không?".
Tô Lưu Cảnh lúc này mới trừng mắt liếc anh một cái, tự giễu nói: "Tôi biết rõ là anh đang nói đùa thôi, nhưng sẽ khiến cho người khác hiểu lầm, để người ta gặp người giống như tôi và anh ở chung một chỗ như vậy, tóm lại là thật không tốt.". Cô vĩnh viễn nhớ đến chuyện mình bị người ta châm chọc, cảm giác đó thật khó chịu như trời long đất lở, cô dù có bị chửi thành dạng gì đã không sợ nữa, nhưng nếu lại làm liên lụy tới Thương Thiên Kỳ, thì thật sự rất có lỗi với anh.
Nghe giọng nói đầy tự ti của cô, Thương Thiên Kỳ khó chịu nhíu mày, nắm lấy bả vai gầy yếu của Tô Lưu Cảnh, nghiêm mặt nói: "Cái gì gọi là người như tôi? Tôi cảm thấy em rất tốt, tốt hơn nhiều so với bất cứ người con gái nào khác, em kiên cường, thiện lương, cho đến cùng chính bản thân em cũng không biết mình có bao nhiêu thứ tốt đâu".
Nghe anh trịnh trọng dùng những lời nói tốt đẹp như vậy, nói không cảm động quả thật là nói láo, Tô Lưu Cảnh không nhịn viền mắt cũng đỏ lên, gọi: "Anh Thương. . . . . ."
Người đàn ông này sao lại dịu dàng như thế, dịu dàng đến mức khiến cô sắp không chống đỡ nổi nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...