- Hiền điệt có thể làm cho ta xuất kiếm, xem ra đã bước vào Thái Cực Hóa Cảnh! - Lãnh Mộc Nhất Tôn nhìn sang Sở Phong.
Sở Phong xoay người nhìn Lãnh Mộc Nhất Tôn, Cổ trường kiếm trong tay vẫn không ngừng vang lên. Kiếm khí của Lãnh Mộc Nhất Tôn vẫn còn kích động trong thân kiếm. Nguồn: https://truyenfull.vn
- Còn có rất nhiều điều tông chủ không ngờ được!
Sở Phong khép tay trái lại, ngón trỏ cùng ngón giữa đè lên thân kiếm, tiếng oong ngừng lại, thân kiếm long văn tái hiện, vi tinh xoay quanh.
- Ma Tinh Bàn Long?
Lãnh Mộc Nhất Tôn dán mắt nhìn Cổ trường kiếm. Sở Phong quét ngón tay đè lên thân kiếm ra ngoài, vài điểm vi tinh xoay quanh thân kiếm đột nhiên bay ra, bắn thẳng vào hai mắt Lãnh Mộc Nhất Tôn. Lãnh Mộc Nhất Tôn giơ ống tay áo lên trên phất tan vi tinh. Nhưng ống tay áo của y phất lên trên, tự nhiên che đi hai mắt. Ngay tại thời khắc này, Sở Phong như lưu quang lướt tới, đâm thẳng Cổ trường kiếm tới Lãnh Mộc Nhất Tôn, vẫn là Nhất Kiếm Độ Hư, đợi khi Lãnh Mộc Nhất Tôn thấy kiếm quang thì mũi kiếm đã đâm tới trước người.
"Bá!"
Cổ trường kiếm chém Lãnh Mộc Nhất Tôn làm đôi, mang theo Sở Phong xuyên qua. Chúng nhân Ma tông thất sắc kinh hô. Nhưng trong tiếng hô, thân thể bị phá làm đôi của Lãnh Mộc Nhất Tôn lại lặng yên hợp lại, vẫn thản nhiên như thường. Vừa rồi y chẳng qua là trong nháy mắt phân ra hai cái bóng, bởi vì Sở Phong xuất kiếm quá nhanh, cho nên qua thật giống như một kiếm bổ đôi y.
Sở Phong xoay người lại, Cổ trường kiếm lại đâm tới Lãnh Mộc Nhất Tôn. Lãnh Mộc Nhất Tôn thoáng cái phân ra chín cái bóng vây quanh Sở Phong, ngay sau đó cào ra vô số trảo phong. Sở Phong bóng vẫn còn tại chỗ, nhưng người đã phóng lên cao. Lãnh Mộc Nhất Tôn hợp thân hình lại, chợt tung người lên cao, lại phân ra, tại không trung phân ra chín cái bóng, lăng không vây quanh Sở Phong. Sở Phong đột nhiên rơi xuống, như một tảng đá nghìn cân thoáng cái trở xuống mặt đất, hầu như đồng thời trong nháy mắt, chín cái bóng của Lãnh Mộc Nhất Tôn cũng hạ xuống mặt đất, vô số trảo phong từ bốn phương tám hướng cào ra, lần này Sở Phong muốn tránh nữa cũng không thể được.
Sở Phong không né tránh, trước đó hắn lên lại xuống chính là vì thấy rõ chín cái bóng của Lãnh Mộc Nhất Tôn, hiện tại hắn rốt cuộc thấy rõ rồi, cho nên hắn không né tránh, cũng không để ý đến trảo phong cắt tới hắn từ bốn phương tám hướng. Cổ trường kiếm chỉ điểm thẳng tới một cái bóng, không có chút do dự.
Trảo phong đột nhiên biến mất, kể cả chín cái bóng cũng đồng thời biến mất. Lãnh Mộc Nhất Tôn hiện thân ra. Một kiếm này của Sở Phong chẳng khác nào như chỉ vào tấc thứ bảy của rắn, y đành phải nguyên hình.
Mũi Cổ trường kiếm dừng trước người Lãnh Mộc Nhất Tôn nửa thước, không đâm về phía trước nữa, bởi vì Sở Phong biết một kiếm này cũng không có khả năng đâm trúng Lãnh Mộc Nhất Tôn. Nhưng hắn dừng mũi kiếm trước người Lãnh Mộc Nhất Tôn, lại làm cho Lãnh Mộc Nhất Tôn rất không thoải mái, bởi vì bất kể y động thế nào thì đều dưới sự uy hiếp của mũi kiếm, chẳng khác nào một con rắn bị nắm tấc thứ bảy, đương nhiên sẽ không dễ chịu.
Kể từ đó, Sở Phong kiếm chỉ Lãnh Mộc Nhất Tôn, trên khí thế đã hoàn toàn áp chế Lãnh Mộc Nhất Tôn, hơn nữa hắn chắp tay trái sau lưng, ngạo nghễ đứng thẳng, rất có khí thế quân lâm thiên hạ, duy ngã độc tôn.
Lãnh Mộc Nhất Tôn nhìn Sở Phong, thần sắc bất biến, chợt nói một câu:
- Hiền điệt đúng là ngoài ý liệu của ta!
Nói xong câu đó, thân hình Lãnh Mộc Nhất Tôn bắt đầu nhạt dần, tiếp theo lại khôi phục, sau đó lại nhạt dần, lại khôi phục, nhiều lần như vậy, cuối cùng thân hình hoàn toàn biến mất, vô ảnh vô hình.
Sở Phong thầm giật mình, muốn trong nháy mắt ẩn dấu khí tức cũng không khó, nhưng muốn từ từ ẩn dấu khí tức thì lại rất khó, mà ẩn dấu khí tức tùy tâm sở dục như Lãnh Mộc Nhất Tôn thì càng khó trên khó, xem ra Lãnh Mộc Nhất Tôn đối với khống chế khí tức đã tới lô hỏa thuần thanh, hơn xa mình.
Nhìn không thấy người Lãnh Mộc Nhất Tôn, cũng không cảm nhận được khí tức của Lãnh Mộc Nhất Tôn, Sở Phong biết mình đột nhiên đứng giữa sinh tử, bởi vì khi Lãnh Mộc Nhất Tôn hiện thân, chính là lúc cho hắn một kích trí mạng.
Sở Phong rất rõ ràng tình cảnh của mình, cao thủ các phái cũng rõ ràng tình cảnh của Sở Phong, cho nên họ đều đang cố gắng tìm bóng dáng của Lãnh Mộc Nhất Tôn, hy vọng có thể đề tỉnh cho Sở Phong, nhưng họ cũng không nhìn thấy hình bóng của Lãnh Mộc Nhất Tôn.
Sở Phong chợt nhắm mắt lại, tại thời khắc sống chết trước mắt này, hắn không ngờ nhắm mắt lại. Bởi vì nếu dùng mắt sẽ không nhìn thấy Lãnh Mộc Nhất Tôn, vậy còn không bằng nhắm mắt lại, hắn thậm chí muốn ngủ một giấc, mơ một giấc mơ. Thế là hắn nghĩ tới "Trang Chu mộng điệp" mà Thiên Ma Nữ đã từng nói qua.
Trang Chu mộng điệp, như mộng như tỉnh, không biết là Trang Chu mộng điệp, hay là điệp mộng Trang Chu, nhân điệp vô phân.
Sở Phong chợt vắt kiếm lên tay trái, hai tay duỗi ngang ra, người hơi ngồi chồm hổm, đầu ngón chân trái điểm bước ra trái, song chưởng hơi gập xoáy vào trong, sau đó tay phải thuận thế nhận lấy trường kiếm, tay trái ôm vòng, trường kiếm trong tay phải khẽ điểm ra, chậm rãi múa ra một đường vòng cung... Thái Cực, thì ra hắn đang diễn luyện Thái Cực, tại thời khắc sống chết trước mắt này, hắn lại đi múa Thái Cực!
Tại cổ bảo, Sở Phong từng diễn luyện Thái Cực hất đứt dây thừng treo lệnh bài minh chủ trong tay Thanh Hư, nhưng lần này hoàn toàn khác với lần tại cổ bảo. Lần tại cổ bảo có Thiên Cơ lão nhân ở bên, Sở Phong có thể không có chút lo lắng nào dứt bỏ tất cả tạp niệm đi diễn luyện Thái Cực, nhưng hiện tại hắn đang đứng giữa sinh tử, hơn nữa cầm kiếm diễn luyện, hắn còn có thể dứt bỏ sinh tử đi diễn luyện Thái Cực sao?
Động tác của Sở Phong chậm rãi mà lưu loát, không có chút ngưng trệ, khởi, thừa, chuyển, hợp tự nhiên như thường. Hắn xuất kiếm rất chậm, theo lý xuất kiếm chậm như vậy là không có khả năng hình thành kiếm quang, nhưng kiếm quang lại theo mũi kiếm lưu chuyển không ngừng, liên miên không dứt, cảnh giới đó đã không thể so sánh với lúc tại cổ bảo.
Toàn bộ ánh mắt đều rơi vào đường vòng cung lưu chuyển theo kiếm quang, rất tự nhiên đã bị nó hấp dẫn. Lãnh Mộc Nhất Tôn từ từ hiện hình ra, phía sau Sở Phong ba thước, đăm đăm nhìn Sở Phong, hình như cũng bị động tác của Sở Phong hấp dẫn. Nhưng sau một khắc, y duỗi cánh tay phải ra, cánh tay đột nhiên dài ra nửa thước, đâm thẳng vào hậu tâm Sở Phong, chính là Ma tông Sát Thần Nhất Thức, y muốn một kích giết Sở Phong!
Lúc này, Sở Phong vừa lúc diễn luyện tới động tác "Bão viên nhập hư", tay trái hắn ôm tròn trước thắt lưng, chân phải điểm ra sau, người hơi chuyển ra sau, mũi kiếm theo động tác nhẹ nhàng điểm ra, phương hướng điểm ra vừa lúc chính là phương hướng Lãnh Mộc Nhất Tôn đâm thủ chưởng tới.
Nhưng Lãnh Mộc Nhất Tôn xuất thủ nhanh như vậy, mà động tác của Sở Phong lại chậm thế, trong mắt mọi người, mũi kiếm chưa điểm ra, Sở Phong đã bị chọc thủng người. Nhưng kỳ diệu chính là, khi Lãnh Mộc Nhất Tôn đâm thủ chưởng tới người Sở Phong, mũi kiếm thong thả của Sở Phong vừa lúc đuổi kịp, điểm lên lòng bàn tay Lãnh Mộc Nhất Tôn.
"Đinh!"
Một tiếng vang rất nhỏ, Sở Phong lộn người lên trên, lượn vào vòng trên không trung rồi nhẹ nhàng trở xuống mặt đất, rất tiêu sái.
Mọi người vừa kinh vừa thán, nhất là Lãnh Nguyệt và Vô Trần, ngày đó tại Trùng Phong cốc, Lãnh Mộc Nhất Tôn sử ra Ma tông Sát Thần Nhất Thức, ngay cả Thanh Hư, Hoằng Trúc đều phải tránh phong mang của nó, mà ở trước cổ bảo, Thương Kính Tôn cùng Nam A Tử còn bị một chiêu này chấn bay, hiện tại Sở Phong không chỉ tiếp được một chiêu này mà còn không hề hấn gì, sao không khiến người khiếp sợ.
Kỳ thật Sở Phong là có khổ tự biết. Mặc dù hắn đã hóa giải phần lớn chưởng kình của Lãnh Mộc Nhất Tôn, nhưng chưởng kình còn lại vẫn chấn cho chân khí của hắn kích động, lục phủ ngũ tạng như bị xé rách, hai cánh tay tê dại không thể hoạt động được, hắn chỉ không để lộ ra thôi.
Lãnh Mộc Nhất Tôn cảm thấy lòng bàn tay giống bị châm đâm một cái, vừa nhìn, lòng bàn tay từ từ hiện ra một điểm đỏ tươi. Y lộn thủ chưởng một cái thì điểm đỏ biến mất, sau đó nhìn Sở Phong.
- Hiền điệt càng lúc càng ngoài ý liệu của ta đấy.
Sở Phong mỉm cười, không lên tiếng, hắn đương nhiên không thể lên tiếng, bởi vì lên tiếng sẽ lộ tẩy. Lãnh Mộc Nhất Tôn cũng không áp sát, chỉ nhìn Sở Phong, có thể y đang đánh giá lại thực lực chân chính của Sở Phong.
Nếu Sở Phong cùng Lãnh Mộc Nhất Tôn cũng không có ý xuất thủ nữa, bầu không khí vốn căng thẳng được hòa hoãn hơn.
Sở Phong chợt hỏi:
- Tông chủ trùng tổ Ma tông, mục đích là gì?
- Trùng lập chính tà!
- Trùng lập thế nào?
- Bất phá bất lập!
- Cho nên tông chủ muốn tiêu diệt toàn bộ môn phái?
- Đúng thế!
- Phá lập thiên hạ, chung quy sẽ phải chảy máu, có đúng không, tông chủ?
- Đúng thế!
- Luôn có người là dao thớt, có người là thịt cá, có đúng không, tông chủ?
- Đúng thế!
- Kẻ mạnh làm dao thớt, kẻ yếu làm thịt cá, mạnh hiếp yếu, có đúng không, tông chủ?
Lãnh Mộc Nhất Tôn mỉm cười:
- Xem ra ngươi đã nhìn thấu giang hồ nhiều rồi!
- Ta luôn thấy rất rõ ràng, chỉ là ta chưa bao giờ tán thành!
Sở Phong nói xong đè ngón tay lên thân kiếm, Cổ trường kiếm long ngâm một tiếng, vang tận mây xanh, xem ra hắn muốn trực diện đối kháng với Lãnh Mộc Nhất Tôn.
Lãnh Mộc Nhất Tôn chợt nói:
- Ta đã từng hai lần gọi ngươi quay về Ma tông, nhưng hai lần ngươi đều cự tuyệt, ta nói qua sẽ không cho ngươi cơ hội lần thứ ba, hiện tại ta thay đổi chủ ý. Chỉ cần ngươi quay về Ma tông, ta lập tức nhượng lại ngôi vị tông chủ, Ma Thần tông do ngươi thống lĩnh, tiến hay lùi, đều do ngươi quyết định!
Lãnh Mộc Nhất Tôn nói rất hờ hững, nhưng mỗi một chữ đều truyền vào trong tai mỗi người rõ ràng, nhất thời khiến mọi người xôn xao.
Nếu như nói hai lần trước Lãnh Mộc Nhất Tôn gọi Sở Phong quay về Ma tông đều là hứa hẹn bí mật, như vậy lần này Lãnh Mộc Nhất Tôn là trước mặt toàn bộ võ lâm chính đạo, thậm chí trước mặt toàn bộ giáo chúng Ma Thần tông đưa ra hứa hẹn, không thể đổi ý, cũng không có khả năng đổi ý.
Bầu không khí vốn đã hơi hòa hoãn thoáng chốc trở nên căng thẳng, không ai biết Sở Phong sẽ hồi đáp thế nào. Điều kiện Lãnh Mộc Nhất Tôn đưa ra thật sự quá hấp dẫn, Ma Thần tông chính như mặt trời ban trưa, thực lực cường đại hầu như chỉ ai diệt người đó, nhất thống giang hồ gần như là chuyện sớm hay muộn, hiện tại chỉ cần đáp ứng một tiếng, ngôi vị tông chủ Ma Thần tông giành dễ như trở bàn tay, ai có thể chịu được cám dỗ như vậy?
Huống chi Sở Phong vốn chính là con trai của Sở Thiên Tinh, căn cơ Ma Thần tông vốn do Sở Thiên Tinh một tay thành lập, Sở Phong trở về Ma tông cũng là thiên kinh địa nghĩa, là chuyện đương nhiên.
Tất cả mọi người khẩn trương nhìn Sở Phong, không biết hắn sẽ trả lời thế nào. Lúc này mặc dù hắn đứng bên phe chính đạo, nhưng không ai biết sau một khắc hắn có thể đứng bên Ma Tông hay không, bởi vì hắn vốn không thể suy đoán. Giả như Sở Phong quay về Ma tông, họ không chỉ tổn thất một cao thủ, còn phải lập tức đối mặt với một nhân vật càng đáng sợ hơn khác -- Thiên Ma Nữ!
Thiên Ma Nữ có thể không xuất thủ với Ma Thần tông, bởi vì trong đó có các huynh đệ đã từng đồng sinh cộng tử với nàng, nhưng Thiên Ma Nữ không có chút thương hại nào với các cao thủ chính đạo, giả như Sở Phong trở giáo, đầu tiên Thiên Ma Nữ muốn tiêu diệt chính là họ. Cho nên họ khẩn trương đến gần như ngừng thở, giống như tính mệnh của họ đã bị Sở Phong nắm trong tay.
Sở Phong chợt cười nói:
- Điều kiện tông chủ đưa ra rất hấp dẫn, đáng tiếc, ta đã từng đáp ứng một người, muốn cùng cô ấy trường kiếm giang hồ, tiêu dao thiên hạ!
- Nói như vậy, hiền điệt không chịu trở về Ma tông?
- Ta sẽ không thất tín với cô ấy!
- Ngươi làm ta quá thất vọng!
Tiếng nói vừa dứt, Lãnh Mộc Nhất Tôn vốn cách Sở Phong hơn mười trượng đột nhiên xuất hiện ở trước người Sở Phong, lại thoáng phân thân ra vô số quỷ ảnh, từng tầng bao vây lấy Sở Phong, hàng vạn hàng nghìn quỷ trảo cào ra, xen lẫn nhau phá không rít gào, nhất thời quỷ khóc thần hào, chính là Quỷ Ảnh Thiên Trùng. Quỷ Ảnh Thiên Trùng là sát chiêu của Ma tông, nghe đồn thi triển đến mức tận cùng, ngay cả thần phật cũng khó thoát khỏi quỷ ảnh vây giết.
Sở Phong mắt như mở như nhắm, thân hình giống như một chiếc thuyền cô bập bềnh trong sóng to gió lớn, lại như thiên nhân chợp mắt, thần du vật ngoại, từng đạo quỷ trảo sượt qua bên người hắn, hồn nhiên vô tri, thật giống như ngày đó tại Thiên Sơn hắn kéo Thiên Ma Nữ đi qua bức tường âm thanh của hai Đại Tế Ti.
"Vù!"
Trong lúc thần du, Sở Phong xuyên qua giữa quỷ ảnh vây kín, đoạn khẽ chuyển người, mắt mở ra, Cổ trường kiếm tung một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân, "ba" kích ra một đạo kiếm khí, quét sạch nghìn tầng quỷ ảnh. Nơi kiếm khí đi qua, quỷ ảnh tan biến không còn, ngay cả thân hình của Lãnh Mộc Nhất Tôn cũng không còn thấy nữa, giống như bị kiếm khí quét bay.
Tất cả mọi người đều thấp thỏm, bởi vì Lãnh Mộc Nhất Tôn đứng ở phía sau Sở Phong, gần như là dán lên lưng Sở Phong, mà Sở Phong hoàn toàn không biết. Thì ra ngay khi Sở Phong xuyên qua quỷ ảnh vây kín, bóng của Lãnh Mộc Nhất Tôn cũng theo hắn cùng xuyên qua, chỉ là hắn hoàn toàn chưa phát giác.
Lãnh Mộc Nhất Tôn chậm rãi giơ tay phải lên đỉnh đầu Sở Phong, sau đó ngũ chỉ hơi cong lại thành trảo, dừng trên Bách hội của Sở Phong chưa đến ba tấc, từ từ đâm xuống.
Lãnh Mộc Nhất Tôn không lộ ra chút sát khí nào, Sở Phong không thể có chút cảnh giác, nhưng xúc giác nhạy cảm trời sinh của hắn vẫn thoắt cái cảm giác được một tia sát khí. Cổ trường kiếm đột nhiên quay lại, xuyên qua giữa sườn và cánh tay, đâm thẳng ra sau. Hai người gần như dán vào nhau, lần này Sở Phong đột nhiên đâm trường kiếm ra sau. Lãnh Mộc Nhất Tôn cũng thụt người lại, vội vàng lui ra sau.
Sở Phong xoay người, nghiêng về phía trước, mũi kiếm tiếp tục đâm tới Lãnh Mộc Nhất Tôn. Lãnh Mộc Nhất Tôn lui một bước nữa. Sở Phong lướt tới, mũi kiếm vẫn đâm tới Lãnh Mộc Nhất Tôn. Lãnh Mộc Nhất Tôn phân thân ra, Sở Phong bay xuyên qua. Chúng nhân Ma tông la toáng lên, cho rằng Sở Phong lại một kiếm bổ đôi người Lãnh Mộc Nhất Tôn. Lãnh Mộc Nhất Tôn hợp thân hình lại, đoạn vỗ ra hữu chưởng, chưởng kình mạnh mẽ quét thẳng tới sau lưng Sở Phong. Sở Phong điểm mũi chân lên mặt đất, mượn luồng chưởng kình này bay lên tận trời, lướt thẳng tới phía trên cửa sơn động, lại lộn người lao xuống. Cổ trường kiếm đâm thẳng tới Bắc tông trưởng lão đanh canh giữ tại cửa sơn động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...