Lại nói đoàn người Sở Phong rất nhanh đi tới Đường môn, bên trong lặng ngắt, không có bất cứ âm thanh nào. họ đi vào tiền viện, đi qua trung đình, đi thẳng tới vườn Phi Tử, qua cổng vòm, lập tức bị Cơ Quan Chiến Trận to lớn hùng vĩ trước mắt làm kinh ngạc đến ngây người. Nhà cơ quan khổng lồ như vậy, họ chỉ mới nghe lần đầu.
Đi qua Cơ Quan Chiến Trận, bước vào vườn vải, đi vòng được một đoạn, rốt cuộc đi tới trước sơn động, ánh mắt đầu tiên thấy ngay Lãnh Mộc Nhất Tôn đang đối mặt với họ, phía sau là đông, nam, tây tam tông trưởng lão, phía sau tam tông trưởng lão là Thập nhị điện chủ cùng với sáu vị đường chủ cùng rất nhiều cao thủ Ma tông, mà Bắc tông trưởng lão thì đứng dưới cửa động.
Hiển nhiên, Lãnh Mộc Nhất Tôn cũng rõ ràng mặc dù Đường môn tử thương rất nặng, nhưng thực lực còn lại vẫn không thể khinh thường, cho nên y bảo bắc tông trưởng lão trấn thủ ở cửa động, không cho chúng nhân Đường môn đột phá vòng vây đi ra cùng nhóm Sở Phong tiền hậu giáp kích.
- Cuối cùng hiền điệt cũng tới rồi!
- Để tông chủ phải đợi lâu!
- Người hiền điệt dẫn tới hình như còn chưa đủ để mắt?
- Có đủ hay không thì đánh một trận sẽ biết!
Lãnh Mộc Nhất Tôn không nói gì nữa. Sở Phong cũng không nói gì, hai người đều đứng đằng trước nhân mã bên mình, trực diện giằng co.
"Cheng!"
Không biết ai đã rút binh khí, chúng nhân Ma tông lập tức "leng keng" rút đao rút kiếm, ngay sau đó cao thủ các phái cũng đều rút kiếm rút đao, nhất thời giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng.
Sở Phong cùng Lãnh Mộc Nhất Tôn vẫn nhìn đối phương không chuyển mắt, đối với mọi người thì nhìn như không thấy. Lãnh Mộc Nhất Tôn chợt nói:
- Hỗn chiến có lẽ không thú vị, hiền điệt nghĩ sao?
- Đã như vậy, không bằng ta và tông chủ chiến một trận trước đi!
Trong tiếng nói, Cổ trường kiếm đã cheng xuất vỏ, Sở Phong lướt tới, chân phải phía trước, chân trái ở phía sau, trượt như mũi tên dọc theo mặt đất, Cổ trường kiếm đâm thẳng tới trước, trực chỉ Lãnh Mộc Nhất Tôn.
Lãnh Mộc Nhất Tôn không nghĩ tới Sở Phong nói cái liền xuất thủ, hơn nữa vừa ra tay liền khiêu chiến mình, với lại một kiếm này của Sở Phong nhìn như thường thường, nhưng tuyệt không đơn giản, chính là Nhất Kiếm Độ Hư, uy lực có thể không bằng Thanh Hư, nhưng kiếm ý chất chứa trong kiếm tuyệt đối trên Thanh Hư.
Lãnh Mộc Nhất Tôn bất động, đợi đến khi trường kiếm đâm tới, y vỗ tay phải lên mũi kiếm, "băng", ống tay áo Lãnh Mộc Nhất Tôn khẽ giương lên, Sở Phong trượt về phía sau. Khi trượt, hắn đột nhiên chuyển bay lên trời, một chiêu Đảo Nghịch Càn Khôn, tại không trung vẽ ra một đường vòng cung rơi đúng lên đỉnh đầu Lãnh Mộc Nhất Tôn, đoạn lao thẳng xuống, Cổ trường kiếm đâm thẳng huyệt Bách hội của Lãnh Mộc Nhất Tôn.
Một kiếm này cũng là Nhất Kiếm Độ Hư, nhưng Sở Phong lấy thế thái sơn áp đỉnh thi triển ra, uy lực không thể so với vừa rồi.
Lãnh Mộc Nhất Tôn vẫn bất động, thậm chí không hề ngẩng đầu lên, chỉ duỗi tay phải lên trên, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy mũi Cổ trường kiếm, nhưng mũi kiếm tiếp tục đâm xuống, đáng tiếc, phải dừng lại cách đỉnh đầu Lãnh Mộc Nhất Tôn chưa đến nửa tấc, không thể đâm tới nữa. Lãnh Mộc Nhất Tôn thản nhiên đứng thẳng, thậm chí không hề nhìn lên trên.
Sở Phong mở bừng hai mắt, ấn ngón tay trái vào thân kiếm, Cổ trường kiếm ẩn hiện long văn, nhưng vẫn không thể đâm xuống nửa phân, nhưng mũi kiếm đã kích ra một điểm kiếm mang tử hồng, bắn thẳng đến huyệt Bách hội của Lãnh Mộc Nhất Tôn.
Ngay tại sát na mũi kiếm kích ra kiếm mang thì hai mắt Lãnh Mộc Nhất Tôn lóe lên, ngón áp út bắn vào mũi kiếm, "păng" Sở Phong cả kiếm lẫn người bị chấn bay, người ngã sấp rơi xuống đất. Mọi người la lên thất thanh. Ngay khi Sở Phong ngã cách mặt đất chưa đến nửa thước thì đột nhiên thân hình như một chiếc lá trôi theo gió, thoáng cái lướt lên hai trượng, lại nhẹ nhàng hạ xuống đất, vô cùng tiêu sái.
- Nhược Liễu Phiêu Linh!
Có người thảng thốt gọi ra. Ngoại trừ Nhược Liễu Phiêu Linh của Nga Mi, trong chốn giang hồ ai có được thân pháp tuyệt diệu như vậy. Nhược Liễu Phiêu Linh là tuyệt học Nga Mi, khi nào thì Nga Mi truyền cho Sở Phong rồi? Mọi người không hẹn mà cùng đồng loạt nhìn sang Vô Trần. Vô Trần vẫn vẻ mặt lạnh lùng, thần sắc không có chút biến hóa, chỉ nhìn Sở Phong và Lãnh Mộc Nhất Tôn giữa sân.
- Hiền điệt hảo thân pháp!
Sở Phong không ngờ lộ ra chiêu thức ấy, cũng làm cho Lãnh Mộc Nhất Tôn hơi kinh ngạc.
- Tông chủ quá khen! Còn có thứ càng tốt hơn, tông chủ có muốn thưởng thức hay không?
Sở Phong chợt nhấc chân phải lên, nhẹ nhàng gác lên chân trái, người nghiêng qua trái 45 độ so với mặt đất, nhưng không ngã, tay phải hơi chỉa mũi kiếm xuống đất, tay trái khẽ nâng má, hoàn toàn giống như một tiên ông say rượu, tư thái tuyệt diệu khiến người thán phục, còn có mấy phần buồn cười.
Lãnh Mộc Nhất Tôn đứng bất động nhìn Sở Phong, Sở Phong lại mắt lờ đờ, nghiêng người, còn chuếnh choáng. Hai người cứ giằng co như vậy, xung quanh lặng ngắt như tờ nhìn hai người, vừa khẩn trương, lại cảm thấy buồn cười.
"Khì!"
Không biết là bên Ma tông hay là bên chính đạo, có người thật sự nhịn không được mà bật cười. Tiếng cười vừa cất, Sở Phong vạch mũi kiếm lên mặt đất, tư thế bất biến, cả người nửa nghiêng nửa trượt tới Lãnh Mộc Nhất Tôn, mũi kiếm lại nhếch lên trên, chậm rãi chém ra một đạo hồ quang tới Lãnh Mộc Nhất Tôn.
Một đạo hồ quang rất đơn giản, nhìn không ra nơi nào là khởi điểm, nơi nào là chung điểm, hoặc là căn bản không có khởi điểm cùng chung điểm. Không có khởi điểm cùng chung điểm, ý nghĩa đạo hồ quang này vô cùng vô tận, vô biên vô hạn. Cho nên mặc dù hồ quang chậm, nhưng không cách nào ngăn cản, bởi vì không biết nên ngăn cản chỗ nào.
- Túy Kiếm? - Có người thầm nói ra.
- Không phải là Túy Kiếm, là Thái Cực. Hắn dung nhập Túy Kiếm vào trong Thái Cực, hiện tại hắn hoàn toàn là lấy nên ý ngự kiếm! - Một người khác đáp.
Ngay trong tiếng hồi đáp, hồ quang đã bất tri bất giác cắt tới trước người Lãnh Mộc Nhất Tôn. Lãnh Mộc Nhất Tôn vẫn không có phản ứng. Lẽ nào ngay cả y thân là tông chủ Ma Thần tông cũng không biết nên ngăn cản đạo hồ quang này thế nào?
Ngay lúc mọi người đang phỏng đoán, Lãnh Mộc Nhất Tôn đột nhiên giơ tay trái lên, cào ngũ chỉ liên tục, trong nháy mắt cào ra vô số đạo chỉ kình, cắt hồ quang thành vô số đoạn, rồi lờ mờ tan biến đi. Chính là Ma Tông Tàn Thần Thủ!
Nhưng ngay tại lúc hồ quang tan biến, Cổ trường kiếm đã hiện ra, mũi kiếm đã điểm tới cổ họng Lãnh Mộc Nhất Tôn, nhưng cũng trong nháy mắt, Lãnh Mộc Nhất Tôn đã giơ tay phải lên, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy mũi kiếm.
Tất cả mọi người thấy được Lãnh Mộc Nhất Tôn kẹp lấy Cổ trường kiếm, ngay cả Lãnh Mộc Nhất Tôn cũng cho rằng đã kẹp lấy mũi kiếm, nhưng Cổ trường kiếm đột nhiên biến mất, kể cả Sở Phong cũng biến mất theo. Lãnh Mộc Nhất Tôn đột nhiên đã mất đi khí tức của Sở Phong.
Lãnh Mộc Nhất Tôn giật mình, y biết rõ, không có người có thể ẩn giấu khí tức ở trước mặt y, trừ phi đã tiến vào cảnh giới không minh, Nói cách khác, trong chớp mắt y kẹp lấy mũi kiếm, Sở Phong đã tiến vào không minh. Có thể chỉ trong một cái chớp mắt tiến vào không minh, nói cách khác, Sở Phong bắt đầu bước vào hàng ngũ cao thủ đứng đầu.
Lãnh Mộc Nhất Tôn vẫn đứng thẳng người, không có động tác, bởi vì khẽ động sẽ lộ ra kẽ hở, lúc này lộ ra kẽ hở tuyệt đối là trí mạng. Nhưng Sở Phong trừ phi không ra tay, chỉ cần ra tay thì không thể ẩn dấu khí tức nữa, cho nên Lãnh Mộc Nhất Tôn vẫn bất động.
Sở Phong từ từ xuất hiện phía sau Lãnh Mộc Nhất Tôn. Không ai biết hắn xuất hiện thế nào, dù sao thì khi mọi người nhìn thấy bóng Sở Phong lần nữa thì đã thấy hắn đứng ở phía sau Lãnh Mộc Nhất Tôn, chưa đến hai thước, tay trái đã hóa thành chưởng kiếm đâm thẳng tới hậu tâm Lãnh Mộc Nhất Tôn.
Tất cả mọi người ngừng hô hấp, ngay cả chúng nhân Ma tông cũng ngừng hô hấp, nhìn chưởng kiếm của Sở Phong sắp đâm vào hậu tâm Lãnh Mộc Nhất Tôn rõ trông thấy.
Đúng lúc này, bên tai Sở Phong chợt vang lên giọng thản nhiên của Lãnh Mộc Nhất Tôn:
- Xem ra hiền điệt đã lĩnh ngộ cảnh giới không minh của Thái Cực, nhưng vẫn chưa đủ!
Lãnh Mộc Nhất Tôn đột nhiên xoay người, hữu thủ hóa trảo chộp lấy chưởng kiếm của Sở Phong, năm ngón tay trái đâm thẳng vào cổ họng Sở Phong.
Từ khi giọng nói này vang lên, Sở Phong đã biết là trúng kế. Vừa rồi Lãnh Mộc Nhất Tôn vẫn luôn bất động, cũng không phải không dám động, mà căn bản đó là một cái bẫy chờ mình đi vào.
Thu chưởng lui nhanh là phản ứng đầu tiên bình thường, nhưng Sở Phong không làm như vậy, không những không làm như vậy, hắn còn nghiêng người về phía trước, trong nháy mắt tụ chân khí toàn thân lên tả chưởng, tiếp tục đâm tới.
Ngay khi ngón tay Lãnh Mộc Nhất Tôn đâm tới cổ họng Sở Phong, y đột nhiên phát giác, chưởng kiếm của Sở Phong cũng đã đâm tới ngục mình. Thì ra thủ trảo phải của y đã không nắm được chưởng kiếm trái của Sở Phong. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Dựa theo tính toán của Lãnh Mộc Nhất Tôn, khi Sở Phong nghe được giọng nói của mình, phản ứng đầu tiên nhất định là triệt chưởng lui nhanh, nếu như vậy, thủ trảo phải của y có thể nắm lấy tả chưởng của Sở Phong, đồng thời năm ngón tay trái dễ dàng đâm xuyên cổ họng Sở Phong. Nhưng phản ứng của Sở Phong đã vượt quá dự liệu của y. Sở Phong không những không thu tay, còn đập nồi dìm thuyền liều mình một kích, cho nên y đã nắm không được chưởng kiếm của Sở Phong.
Tình huống hiện tại là, nếu như năm ngón tay phải y đâm thủng cổ họng Sở Phong, như vậy chưởng kiếm của Sở Phong cũng đâm thủng ngực y. Lãnh Mộc Nhất Tôn đương nhiên sẽ không liều mạng với Sở Phong. Y khẽ buông tay phải rồi lướt về phía sau. Cao thủ quyết thắng, thường thỉ trong chớp nhoáng, y vừa lui, không môn lộ hoàn toàn, Sở Phong không thu chưởng kiếm, thân hình như lưu quang lướt tới, chưởng kiếm vẫn đâm thẳng, thủy chung không rời ngực Lãnh Mộc Nhất Tôn nửa tấc.
Trong nháy mắt Lãnh Mộc Nhất Tôn lướt ra sau hơn mười trượng, nhanh đến nỗi khó tin, hơn nữa người thủy chung bảo trì đứng thẳng, thân pháp quỷ dị như mới thấy lần đầu. Sở Phong cũng trong nháy mắt lướt đi hơn mười trượng, bức Lãnh Mộc Nhất Tôn tới cửa sơn động. Khi sắp va phải Bắc tông trưởng lão canh giữ dưới cửa động thì Lãnh Mộc Nhất Tôn đột nhiên dừng lại, không có bất luận điềm báo trước gì, đột nhiên dừng lại, tay phải đã có thêm một thanh kiếm, nhìn không thấy một tia kiếm quang, nhưng mũi kiếm đã điểm tới cổ họng Sở Phong.
Sở Phong quá giật mình, người vốn như lưu quang bay tới đột nhiên dừng lại, cũng không có bất cứ điềm báo trước gì, thu tả chưởng lại, hai tay cầm kiếm ngăn trước người, "keng", mũi kiếm của Lãnh Mộc Nhất Tôn điểm lên thân Cổ trường kiếm, kiếm khí đáng sợ chấn Sở Phong bay đi hơn mười trượng, thoáng cái trở lại chỗ cũ. Cổ trường kiếm bị kiếm khí kích động, phát ra tiếng oong oong kinh tâm động phách.
Sở Phong kinh hãi trong lòng, kiếm khí đáng sợ như vậy hắn vẫn lần đầu tiên gặp phải. Hắn đột nhiên cảm thấy cổ họng đau nhói, rồi từ từ hiện ra một vết máu cong. Kiếm khí đáng sợ của Lãnh Mộc Nhất Tôn vẫn cắt trúng cổ họng hắn.
Mọi người la lên thất thanh, cho rằng Sở Phong đã bị đâm thủng cổ họng. Trên mặt Sở Phong vẫn tươi cười, hắn chuyển hướng mọi người, ánh mắt lại rơi vào chỗ Ngụy Đích, bởi vì trong tiếng la có chứa giọng của Ngụy Đích. Bốn mắt chạm nhau, Ngụy Đích cắn môi, hơi chuyển ánh mắt đi, nhưng khóe mắt thủy chung rơi vào bên Sở Phong.
"Cheng!"
Lãnh Mộc Nhất Tôn tra kiếm vào vỏ, chợt thấy lòng bàn tay hơi đau nhói, thì ra chưởng kiếm của Sở Phong cũng để lại một vết máu nhạt trên lòng bàn tay y. Ánh mắt y lóe lên, phun ra chân khí, vết máu lặng yên biến mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...