Lại nói Thiên Ma Nữ đang vận khí điều tức, Ngụy Đích canh giữ ở bên cạnh nàng, động đạo đột nhiên có tiếng bước chân vang lên, Ngụy Đích cả kinh, liền rút kiếm che ở trước người Thiên Ma Nữ. Bóng người nhoáng lên, có người lướt ra, trên người bận bộ lam sam, là Sở Phong.
Ngụy Đích vừa mừng vừa ngạc nhiên, đang muốn tiến lên, Sở Phong đột nhiên thấy Thiên Ma Nữ ngồi xếp bằng trên mặt đất, khóe miệng thấm ra máu thì lấy làm kinh hãi, tiếp theo thấy Ngụy Đích tay cầm Tích Thủy kiếm đứng ở bên cạnh nàng, càng kinh hãi hơn, liền lắc mình che ở trước người Thiên Ma Nữ:
- Đích Tử, muội muốn làm gì?
Ngụy Đích cắn cắn miệng. Nàng tra kiếm vào vỏ, quay mặt đi không nói gì.
Sở Phong lập tức hiểu ra là mình đã hiểu lầm, vội vàng đổi giọng:
- Cô ấy làm sao vậy?
- Cổ bị Cương Thi Vương làm bị thương!
Sở Phong lại giật mình hơn, vội hỏi:
- Cương Thi Vương đâu?
Vừa dứt lời thì nghe được một tiếng rít gào, Cương Thi Vương theo tiếng nhảy ra. Nó không nhìn Sở Phong cùng Ngụy Đích cái nào, chỉ nhìn thẳng vào Thiên Ma Nữ đang ngồi xếp bằng trên mặt đất. Nó hai lần liên tiếp bị Thiên Ma Nữ đả thương, trong lòng cuồng nộ có thể nghĩ. Hơn nữa, khóe miệng Thiên Ma Nữ thấm máu, điều này càng làm cho Cương Thi Vương không thể chịu đựng được. Nó lại gầm lên một tiếng, rồi lao thẳng tới Thiên Ma Nữ.
Sở Phong cùng Ngụy Đích quá sợ hãi, tung người lên, đồng thời rút kiếm đâm về phía trước, hai thanh trường kiếm đồng thời điểm lên trước ngực Cương Thi Vương, Cổ trường kiếm xuất hiện tử tinh, Tích Thủy kiếm nổi lên vằn nước, kiếm kình mạnh mẽ đẩy Cương Thi Vương từ đầu này động đạo đến đầu kia động đạo, "rầm", va vào trên vách tường, nhưng mũi kiếm tới cùng không thể đâm thủng thân thể Cương Thi Vương.
Cương Thi Vương nổi giận gầm lên một tiếng, một trảo nắm lấy Cổ trường kiếm, một trảo nắm lấy Tích Thủy kiếm rồi vung lên hai bên, ném bay Sở Phong và Ngụy Đích đi, nặng nề va vào vách động hai bên, lại rơi xuống mặt đất. Cương Thi Vương mặc kệ họ đấy, xoay người nhảy một cái tới trước người Thiên Ma Nữ, quay về Thiên Ma Nữ gầm lên giận dữ, đoạn nó duỗi hai lợi trảo khô khốc đâm tới Thiên Ma Nữ.
Sở Phong mắt thấy lợi trảo của Cương Thi Vương đâm tới ngực Thiên Ma Nữ, tim cơ hồ ngừng đập, hắn đột nhiên vung kiếm cắt lên cổ tay mình. Một tia máu bắn ra. Cương Thi Vương thoáng chốc dừng thủ trảo lại, rồi xoay người nhìn thẳng vào Sở Phong. Nó rất mẫn cảm với máu, nhất là máu của Sở Phong, bởi vì nó đã từng liếm qua máu Sở Phong.
"Bịch!"
Cương Thi Vương bỏ qua Thiên Ma Nữ rồi nhảy tới trước người Sở Phong, mùi máu tanh trôi tại không trung làm cho nó càng thêm hưng phấn bạo tàn, sau một khắc, nó mở miệng, nhè ra hai răng nanh táp tới cổ họng Sở Phong.
Sở Phong biết mình đã không có khả năng tránh ra, hắn không đấu tranh, cũng không nhắm mắt lại, nhưng nhìn sang Thiên Ma Nữ, hắn muốn một khắc cuối cùng của sinh mệnh lưu lại dung nhan của Thiên Ma Nữ vào lòng. Thiên Ma Nữ đột nhiên mở hai mắt ra, người mặc dù ngồi xếp bằng, nhưng hóa thành một đạo mị ảnh xoay tròn qua bên người Cương Thi Vương, trong chớp nhoáng kéo Sở Phong xoay tròn ra xa hai trượng.
Cương Thi Vương cắn hụt, nó điên cuồng gào lên, đảo mắt thấy cướp đi Sở Phong là Thiên Ma Nữ thì càng thêm giận không thể nhịn, liền vung trảo lao tới hai người.
Thiên Ma Nữ đứng thẳng người dậy, đưa tay cầm lấy Cổ trường kiếm trong tay Sở Phong rồi chỉ về phía trước. Thi Vương thoáng chốc dừng lại, con ngươi xanh lét nhìn thẳng Cổ trường kiếm, miệng nhếch lên rít gào, cũng không dám tiến lên nửa bước. Xem ra trước đó một kiếm của Thiên Ma Nữ phong 108 khớp của nó làm nó rất sợ hãi.
Ngụy Đích miễn cưỡng đứng lên, nhưng cơ hồ đứng không ổn, thân thể hơi lay động, Sở Phong vội vàng đi qua đỡ lấy nàng.
Thiên Ma Nữ nói:
- Ngươi dẫn cô ấy đi đi!
- Nàng thì sao?
- Ta sẽ đi sau.
Sở Phong đương nhiên không tin lời này, Thiên Ma Nữ giằng co cùng Cương Thi Vương như vậy thì vô cùng nguy hiểm. Cương Thi Vương sẽ chỉ càng nổi giận hơn, một khi nó nhẫn nại không được, sẽ cho Thiên Ma Nữ một kích trí mạng. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn
Tuy nhiên hiện tại cũng chỉ có thể trước tiên đưa Ngụy Đích đi trước, sau đó lại nghĩ biện pháp.
- Nàng chờ ta!
Sở Phong ôm lấy Ngụy Đích rồi phi thân lướt đi. Hắn rất cẩn thận, rất sợ khi quay trở lại thì không tìm thấy Thiên Ma Nữ, cho nên vừa đi vừa để lại ký hiệu tại vách động.
Đi được một đoạn thì tới một ngã ba. Ngụy Đích đột nhiên nói:
- Huynh thả ta xuống đi, ta nghỉ một chút sẽ không có việc gì đâu.
Ngụy Đích quả thật bị thương cũng không nặng, chỉ là vừa rồi nặng nề va vào vách động, chân khí nhất thời chưa hồi phục.
Sở Phong thả Ngụy Đích xuống, để nàng dựa vào vách động rồi nói:
- Muội chờ ta, đừng bỏ đi.
Nói xong hắn xoay người dọc theo đường lướt trở về.
Thiên Ma Nữ cùng Cương Thi Vương còn đang giằng co, Cương Thi Vương ngày càng gầm nhỏ đi, nhưng hung quang trong hai mắt càng lúc càng thịnh, đã nhẫn nại không được rồi.
Sở Phong biết mình phải lập tức nghĩ ra biện pháp. Ánh mắt hắn lướt qua vách động hai bên, trong lòng mấp máy. Hai bên vách động có rất nhiều đền thờ nhỏ, trên đó có đèn, mặc dù phần lớn đã bị vỡ, nhưng một số vẫn còn lành lặn, vẫn còn dầu.
Sở Phong nhanh chóng tập trung lại toàn bộ dầu ở hai bên động đạo, rồi đổ lên mặt đất phía sau Thiên Ma Nữ, lại hắt lên cả hai bên vách động thậm chí đỉnh động, một khắc không ngừng.
Thiên Ma Nữ thủy chung sử dụng kiếm chỉ vào Cương Thi Vương, lạnh lùng, không hề động đậy, giống như một pho tượng tượng đá. Nàng càng như thế, Cương Thi Vương càng nóng nảy, càng cuồng nộ. Con ngươi nó không ngừng lòe ra thanh quang xanh lét, tiếp theo một tiếng rống giận làm động đạo rung chuyển, nó lao thẳng tới Thiên Ma Nữ.
Hầu như đồng thời trong nháy mắt, Sở Phong phi thân rơi vào bên cạnh Thiên Ma Nữ và kéo nàng lướt về phía sau, Thiên Ma Nữ chém Cổ trường kiếm trong tay lên vách động, "keng", bắn ra một hàng tia lửa lên dầu thắp, "phùng", lập tức thổi lên một vòng lửa. Cương Thi Vương vừa lúc lao tới, bộ lông lập tức bị đốt hết một mảng, đau đớn lui lại, tru lên không ngớt.
Sở Phong kéo Thiên Ma Nữ phi nước đại một đoạn, nghe không được tiếng kêu của Cương Thi Vương nữa mới dám dừng lại, thấy ngực Thiên Ma Nữ có vết máu, vội hỏi:
- Ngực nàng...
- Không sao!
Sở phong đương nhiên nhìn ra đây là vết kiếm, hơn nữa là Tích Thủy kiếm gây thương tích, như vậy người xuất thủ tự nhiên là Ngụy Đích, nhưng Ngụy Đích vừa rồi hiển nhiên là bảo vệ Thiên Ma Nữ vận khí chữa thương, điều này làm cho hắn hơi khó hiểu. Song hắn không dám hỏi lại, bèn dí tay lên chóp mũi Thiên Ma Nữ, cười nói:
- Nàng thật là khí phách, ngay cả Cương Thi Vương cũng sợ nàng ba phần!
Thiên Ma Nữ không lên tiếng, nhưng nắm lấy cổ tay hắn lật lại, vừa rồi Sở Phong vì cứu nàng mà rạch lên cổ tay mình một kiếm, vết kiếm không sâu, nhưng tuyệt không cạn, còn đang thấm ra máu. Nàng xé một góc y sam rồi nhẹ nhàng băng bó cho Sở Phong. Sở Phong nhìn nàng đăm đăm, thật hận không thể mỗi ngày cắt lên một trăm kiếm, một nghìn kiếm, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Thiên Ma Nữ băng bó xong mới hỏi:
- Trích Tiên Tử đâu?
Sở Phong cả kinh, mình phải lập tức đi tìm Ngụy Đích, nếu như để Cương Thi Vương gặp phải nàng thì nguy mất. Cũng may vừa rồi hắn dọc theo đường đi có để lại ám hiệu, chỉ cần dọc theo ám hiệu thì rất nhanh có thể tìm được nàng.
Hai người vội men theo ám hiệu lướt đi, đi được một đoạn, tại một ngã ba thì Sở Phong đột nhiên dừng lại.
- Sao thế? - Thiên Ma Nữ hỏi.
- Ở đây hình như chính là nơi ta đã bỏ Đích Tử lại...
- Ngươi khẳng định?
- Chắc là ngã ba này, rất dễ nhớ.
Tuy là nói vậy, Sở Phong vẫn không dám hết sức khẳng định, bởi vì từ trước đến nay hắn không phải là rất có lòng tin đối với trí nhớ của mình. Huống hồ, ở đây không thấy Ngụy Đích, mà vách động có ám hiệu chỉ thị tiếp tục đi tới trước.
Hai người chỉ có tiếp tục đi men theo ám hiệu, đi qua hết động đạo này đến động đạo khác, nhưng thủy chung không thấy Ngụy Đích, lòng Sở Phong đột nhiên trầm xuống, hắn dừng lại:
- Vừa rồi ta không có khả năng đi xa như vậy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...