Ngày hôm sau, chưởng môn cửu đại môn phái, còn có cao thủ các lộ chính đạo rốt cuộc tập hợp đến trước cổ bảo tại rạch Thủy Động, đương nhiên, trong đó tất nhiên là trà trộn không ít nhân vật của tam giáo cửu lưu, ngũ hoa bát môn, nghe tiếng tới xem náo nhiệt, vây kín cả Hồng Sơn bảo.
Người tuy nhiều, nhưng lặng ngắt như tờ, đều nhìn thẳng vào Lãnh Mộc Nhất Tôn. Lãnh Mộc Nhất Tôn vẫn thản nhiên đứng ở trước đại môn cổ bảo, ung dung đối mặt với ánh mắt áp bức của võ lâm chính đạo thiên hạ.
Mọi người rất rõ ràng, phụ cận cổ bảo nhất định ẩn núp rất nhiều cao thủ Ma tông, bằng không, Lãnh Mộc Nhất Tôn không có khả năng độc thân đứng ở một nơi không thể lui, đối mặt với cao thủ chính đạo thiên hạ. Nhưng khiến người giật mình là, họ không phát hiện ra cao thủ Ma tông ẩn nấp ở đâu, không chỉ họ, ngay cả Thanh Hư, Hoằng Trúc, Vô Trần cũng không phát hiện ra, điều này càng làm cho mọi người thấp thỏm bất an.
Trước cổ bảo đắm chìm trong yên tĩnh, chưởng môn cửu đại phái không lên tiếng, những người khác tất nhiên là không dám lên tiếng, Lãnh Mộc Nhất Tôn càng thêm không nóng vội.
Thanh Hư mở miệng nói:
- Tông chủ, hiện tại ngươi có thể nói, tới cùng là muốn thế nào?
Lãnh Mộc Nhất Tôn chậm rãi nói:
- Ta chỉ muốn mượn ba món đồ của ba vị chưởng môn thôi?
- Vật gì?
- Nga Mi Ngọc Phật châu, Thiếu Lâm Phật Xá Lợi, Võ Đang Thái Cực đồ phổ!
Vô Trần, Hoằng Trúc, Thanh Hư giật mình.
Thật ra khi họ biết được nhóm Tống Tử Đô bị nhốt trong cổ bảo, mà Lãnh Mộc Nhất Tôn không chỉ không hạ sát thủ, lại còn khắp nơi phát ra tin tức dẫn bọn họ tới, thì họ đã đoán được vài phần. Lãnh Mộc Nhất Tôn quả nhiên là vì ba bộ bảo vật này.
Những người khác càng ồ lên, bọn họ cũng đều biết, Ngọc Phật Châu, Phật Xá Lợi, Thái Cực đồ phổ là trấn sơn chi bảo của Nga Mi, Thiếu Lâm, Võ Đang, trăm nghìn năm qua chưa bao giờ thất thoát, tam đại phái sở dĩ có thể vẫn khống chế võ lâm thiên hạ, nó có chút ít quan hệ với ba bộ bảo vật này, không ngờ Lãnh Mộc Nhất Tôn có dã tâm như vậy, muốn một lần thu ba bảo vật này vào túi.
Thanh Hư hỏi:
- Tông chủ có định trả không?
Lãnh Mộc Nhất Tôn khẽ cười:
- Đạo trưởng cho rằng ta có định trả không?
Tam đại chưởng môn trầm mặc, mọi người lại bắt đầu tranh luận kịch liệt, có người có đồng ý giao ra, cũng có người không đồng ý. Người đồng ý giao ra tất nhiên là lấy đại cục làm trọng, bởi vì bảo vật mất đi còn có thể đoạt lại, nhưng nếu nhóm Tống Tử Đô chết, chính đạo chắc chắn suy vong, cửu đại môn phái sớm muộn bị diệt, đến lúc đó ba món đồ còn không phải vẫn rơi vào tay Ma tông; người không đồng ý cũng là lấy đại cục làm trọng, bởi vì Ngọc Phật Châu, Phật Xá Lợi, Thái Cực đồ phổ chính là phật đạo chí bảo, không chỉ quan hệ đến sự suy vong của tam đại môn phái, cũng quan hệ đến sự tồn vong của toàn bộ võ lâm, một khi rơi vào tay Ma tông, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Song phương bên nào cũng cho là mình phải, đều không thể thuyết phục đối phương, vì vậy cùng đưa ánh mắt về hướng Thanh Hư, Hoằng Trúc, Vô Trần.
Hoằng Trúc hợp lại song chưởng:
- A di đà phật, vì sao tông chủ muốn ba món đồ này?
Lãnh Mộc Nhất Tôn nói:
- Việc này thì đại sư không cần phí tâm.
Vô Trần nói:
- Lãnh Mộc Nhất Tôn, cho dù ngươi lấy được ba món đồ, ngươi cho là có thể nắm giữ được sao?
- Việc này chưởng môn cũng không cần phí tâm.
Thanh Hư nói:
- Dù cho tông chủ lấy được bảo vật, tông chủ cho rằng có thể thoát thân sao?
Lãnh Mộc Nhất Tôn mỉm cười:
- Việc này đạo trưởng cũng không cần phí tâm. Chỉ cần ba vị chưởng môn đáp ứng một tiếng, ta lập tức thả người. Ta nghĩ đường đường chưởng môn Võ Đang, Thiếu Lâm, Nga Mi, ở trước mặt võ lâm thiên hạ sẽ không lật lọng!
Thanh Hư, Hoằng Trúc, Vô Trần nhất thời trầm ngâm, Lãnh Mộc Nhất Tôn nói:
- Mười bảy mạng người, sống hay chết, chỉ trong một ý niệm của ba vị chưởng môn, ba vị chưởng môn còn cần do dự sao?
Thanh Hư, Hoằng Trúc, Vô Trần rốt cuộc minh bạch, vì sao Lãnh Mộc Nhất Tôn nhất định phải đợi võ lâm thiên hạ đến tụ tập đầy đủ, chính là muốn tạo áp lực cho họ, buộc họ giao ra bảo vật, nếu như họ không giao ra, chẳng khác nào như thủ phạm gián tiếp hại chết nhóm Tống Tử Đô.
Họ quả thật khó có thể lựa chọn, nhóm Tống Tử Đô nhất định phải cứu, nhưng Ngọc Phật Châu, Phật Xá Lợi, Thái Cực đồ phổ tuyệt đối không thể đơn giản giao ra. Ba bảo vật này rốt cuộc quan trọng thế nào, họ rõ ràng nhất. Có thể trước tiên giao ra đồ vật, đợi Lãnh Mộc Nhất Tôn thả người rồi mới định đoạt? Cái này hình như khả thi. Nhưng Lãnh Mộc Nhất Tôn sẽ tuân thủ lời hứa không? Vạn nhất y được đồ rồi không thả người thì sao? Tình huống tệ hơn là, y rất có thể vừa nhận được đồ thì lập tức dẫn bạo thuốc nổ trong bảo! Như vậy không chỉ cứu không được nhóm Tống Tử Đô, còn trực tiếp hại tính mệnh của họ. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn
Còn có một chi tiết để cho họ lo lắng: Lãnh Mộc Nhất Tôn nhìn như bị võ lâm thiên hạ bao vây, chắp cánh cũng khó bay, nhưng y dám đối mặt với võ lâm cao thủ thiên hạ, từ đầu chí cuối đã có định liệu trước, nhất định có giấu hậu chiêu. Họ nắm chắc có thể chế trụ được y không?
Lãnh Mộc Nhất Tôn thấy ba người trầm ngâm không nói, bèn nói:
- Nếu ba vị chưởng môn do dự, ta không ngại cho các ngươi thời gian một ngày suy nghĩ, suy nghĩ rõ ràng rồi mới trả lời cũng không muộn.
Điều này lại làm cho ba người cảm thấy kinh ngạc. Theo lý, Lãnh Mộc Nhất Tôn phải nhiều lần thúc giục họ giao đồ ra mới đúng, hiện tại còn để cho chọ thời gian suy nghĩ, chẳng khác nào như cho họ có đầy đủ thời gian để suy nghĩ đối sách. Điều này rất không hợp lý.
Lãnh Mộc Nhất Tôn rốt cuộc có chủ ý gì?
Vô Trần chợt hỏi:
- Họ 18 người, vì sao chỉ có 17?
Hiển nhiên, tin tức Sở Phong huyết tẩy Cương Tử Trại còn chưa truyền ra.
Lãnh Mộc Nhất Tôn nói:
- Bởi vì trong bảo chỉ có 17 người, có một người không ở bên trong!
- Ai?
- Sở Phong!
- Hắn ở đâu?
Lãnh Mộc Nhất Tôn mỉm cười, không trả lời.
Vô Trần trong lòng máy động: chẳng lẽ Sở Phong đã bị chết? Từ nụ cười của Lãnh Mộc Nhất Tôn cho thấy, lần này nhóm Tống Tử Đô bị nhốt, có chút ít quan hệ với Sở Phong. Chẳng lẽ là Sở Phong làm cho nhóm Tống Tử Đô rơi vào khốn cảnh? Chẳng lẽ Sở Phong thực sự trở về Ma tông?
Những người khác càng nhao nhao phỏng đoán, có người nói:
- Sở Phong sao lại không ở trỏng, chẳng lẽ hắn biết chuyến này hung hiểm, cho nên trên đường bỏ đi rồi?
- Lãnh Mộc Nhất Tôn cười ám muội như vậy, có phải là có ám chỉ gì không?
- Có thể là Sở Phong cấu kết Ma Thần tông, khiến nhóm Tống Tử Đô bị nhốt hay không?
- Có khả năng. Nghe đồn hắn là con trai Tinh Ma Chủ, chỉ sợ là sự thật rồi.
- Cơ mà nghe nói hắn rất thích Trích Tiên Tử, sao lại làm cho Trích Tiên Tử cũng bị nhốt ở bên trong?
- Hờ hờ! Người trong Ma đạo vì cầu mục đích, tình nghĩa đâu đáng nhắc đến!
- Đó cũng chưa hẳn, năm đó Tinh Ma Chủ không phải bởi vì một nữ tử yếu ớt mà vứt bỏ Tinh Ma đạo do một tay mình sáng lập, thoái ẩn giang hồ. Ta thấy tiểu tử Sở Phong đó hơn phân nửa cũng là hạt giống si tình!
Trong khi mọi người phỏng đoán, Thanh Hư, Hoằng Trúc, Vô Trần cùng chưởng môn cửu đại phái khác đã lui đến một nơi bí mật thương nghị đối sách. Thương nghị tới thương nghị lui, không ngoài hai đối sách. Một là giao ra đồ, mong đợi Lãnh Mộc Nhất Tôn thủ tín thả người. Hai là chưởng môn cửu đại phái đồng thời xuất thủ, lấy thế sét đánh một lần chế trụ Lãnh Mộc Nhất Tôn, bức y thả người.
Phương pháp thứ nhất hy vọng Lãnh Mộc Nhất Tôn thủ tín, không quá đáng tin, vả lại để cho Ma tông lấy được ba món đồ, hậu quả không thể lường được. Phương pháp thứ hai thì quá mạo hiểm, vạn nhất không thể một lần chế trụ Lãnh Mộc Nhất Tôn, nhóm Tống Tử Đô hẳn phải chết không thể nghi ngờ, hơn nữa lấy thân thủ của Lãnh Mộc Nhất Tôn, muốn một lần chế trụ hắn, quả thật không thể nắm chắc. Then chốt là, đến bây giờ họ còn chưa thể cảm thấy cao thủ tinh nhuệ của Ma tông rốt cuộc dấu thân ở đâu. Điều này làm cho họ càng thêm không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thanh Hư, Hoằng Trúc, Vô Trần có khuynh hướng mạo hiểm một kích, nhưng chưởng môn lục đại phái khác thì càng có khuynh hướng giao ra bảo vật, dù sao ba bảo vật đó chỉ thuộc về Nga Mi, Thiếu Lâm, Võ Đang, dùng đồ của người khác cứu môn hạ đệ tử của mình, cớ sao mà không làm?
Thanh Hư, Hoằng Trúc, Vô Trần đương nhiên cũng biết tâm tư của họ, nhưng cũng nghĩ không ra biện pháp tốt hơn.
Có người đề nghị:
- Hay là chúng ta chỉ giao ra một món đồ trong đó, thử xem Lãnh Mộc Nhất Tôn phản ứng thế nào?
Chủ ý này không tệ. Vì vậy chưởng môn cửu đại môn phái lại trở về trước cổ bảo, Lãnh Mộc Nhất Tôn vẫn đứng ở dưới đại môn cổ bảo, rất bình tĩnh.
- Ba vị chưởng môn suy nghĩ thế nào rồi?
Thanh Hư nói:
- Chúng ta chỉ có thể giao ra một món đồ trong đó, tông chủ có thể tùy ý lựa chọn, nhưng phải thả người trước!
Lãnh Mộc Nhất Tôn thản nhiên nói:
- Ngọc Phật Châu, Phật Xá Lợi, Thái Cực đồ phổ, một thứ cũng không thể thiếu, thiếu một thứ, họ đều phải chết!
- Tông chủ coi bộ là không cho cơ hội để thương lượng rồi?
- Nếu ba vị chưởng môn vẫn chưa có được chủ ý, ta lại cho các ngươi thời gian một ngày suy nghĩ, nếu như đến lúc đó ba vị chưởng môn vẫn cho rằng 17 tính mạng không giá trị bằng ba đồ vật đó, vậy mời ba vị chưởng môn chuẩn bị sẵn 17 cái quan tài đi!
Lãnh Mộc Nhất Tôn mặc dù nói rất chậm, nhưng hết sức cường ngạnh, không cho chút cơ hội có thể thương lượng.
Thanh Hư, Hoằng Trúc, Vô Trần cùng với chưởng môn cửu đại phái khác lại lui tới một bên, nhưng cũng không nói gì, chỉ có nét mặt ngưng trọng. Xem ra Lãnh Mộc Nhất Tôn là nhất định phải đạt được ba bảo vật này.
Một hồi lâu, Thanh Hư mở lời:
- Các vị chưởng môn nghĩ thế nào?
Thanh Nam Thiên nói:
- Có thể giao ra đồ trước, rồi tùy cơ ứng biến!
Chưởng môn Điểm Thương nói:
- Ta thì cảm thấy khó hiểu, hắn đạt được đồ thì thế nào, thật có nắm chắc có thể chạy thoát khỏi vòng vây của chúng ta sao?
Chưởng môn phái Hằng Sơn nói:
- Hắn nhất định có hậu chiêu, phụ cận nhất định ẩn nấp rất nhiều cao thủ Ma tông để tiếp ứng!
- Nhưng rốt cuộc chúng núp ở đâu?
Đương lúc nghị luận thì Vô Trần đột nhiên nói:
- Ở đây không ổn!
Mọi người yên tĩnh lại, nhìn sang nàng.
Vô Trần nói:
- Đầu tiên là Lãnh Mộc Nhất Tôn đợi mọi người tụ tập đầy đủ, sau đó cho chúng ta thời gian một ngày suy nghĩ, hiện tại lại cho chúng ta thêm thời gian một ngày suy nghĩ, hắn căn bản là đang kéo dài thời gian!
Thanh Hư nói:
- Nhưng kéo dài thời gian đối với hắn không có lợi. Thời gian càng lâu, cao thủ chính đạo đến tập hợp càng nhiều, hắn càng khó thoát thân, hắn cần phải hiễu rõ điểm này.
Vô Trần nói:
- Cho nên lúc này mới không thích hợp!
Chưởng môn phái Không Động Mai Tuyết Ánh nói:
- Mọi người có lưu ý, nhân vật tập hợp đến đây, ngoại trừ cao thủ chính đạo, còn có rất nhiều nhân vật của tam giáo cửu lưu không rõ thân phận trộn lẫn trong đó, bộ dạng khả nghi, rất có thể là người trong ma giáo. Lãnh Mộc Nhất Tôn nhiều lần kéo dài, có phải là đợi toàn bộ cao thủ của ma giáo lẫn vào trong hay không?
Chưởng môn Đông A kiếm phái nói:
- Quả nhiên giảo hoạt, khó trách chúng ta phát hiện không ra chỗ chúng ẩn thân, thì ra là xen lẫn vào trong mọi người.
Chưởng môn Điểm Thương nói:
- Cho dù toàn bộ cao thủ Ma tông xen lẫn vào trong mọi người thì có thể làm gì. Ở đây tụ tập toàn bộ cao thủ của võ lâm chính đạo, hắn có thể giở được trò gì?
Những người khác cũng cho rằng nếu như Lãnh Mộc Nhất Tôn cho rằng bằng cái này có thể một trận tiêu diệt chính đạo, quả thật ý nghĩ viển vông.
Vô Trần nói:
- Ta hoài nghi mục đích chân chính của Lãnh Mộc Nhất Tôn vẫn không phải là ba món đồ này, hắn nhiều lần kéo dài, chỉ sợ là có mưu đồ khác!
Thanh Hư hỏi:
- Không quản hắn có mưu đồ gì, chúng dám can đảm hiện thân, chẳng khác nào như tự chịu diệt vong!
Vô Trần không lên tiếng, mặc dù nàng đoán không ra ý đồ chân chính của Lãnh Mộc Nhất Tôn, nhưng nhất định là hiểm ác dị thường. Rốt cuộc là âm mưu gì còn quan trọng hơn cả ba món bảo vật?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...