Tấn tiểu thư dẫn nhóm Sở Phong vòng qua một đoạn, đi tới một khu vườn, trên cổng vòm có khắc ba chữ to: Bách Thảo viên. Liếc mắt nhìn lại, Bách Thảo viên này còn lớn hơn hoa viên của Triệu vương phủ. Trong đó đầy là kỳ hoa dị thảo. Một số như hoa bồ công anh, hoa loa kèn tím, hoa đinh hương, vong thầm thảo, nhất phẩm hồng, phi dương thảo, cam tiền thảo, cái gì cần có đều có. Trong đó cỏ chiếm đa số, thảo nào gọi Bách Thảo viên.
Mọi người đi vào trong vườn, hiện cả ra trước mắt một màu xanh tươi, khắp vườn thoang thoảng mùi thơm, đột nhiên cảm thấy thần thanh khí sảng.
Trong vườn đường mòn quanh co, bụi gai tràn ra đường. Tấn tiểu thư liền bảo Hồng Nghê đi dọn. Sở Phong lập tức giành việc đi trước mở đường. Hắn tràn đầy hăng hái, một bên loại bỏ khó khăn, một bên chỉ đông hỏi tây. Thấy bên cạnh có một hàng hoa nhỏ màu trắng như tuyết, giống như cò trắng giương cánh, bèn hỏi:
- Đây là hoa gì?
Tấn tiểu thư đáp:
- Đây là hoa bạch lộ.(hoa cò trắng)
- Hà! Thì ra là 'Nhất hàng bạch lộ thượng thanh thiên' .
Lại thấy bên cạnh hoa bạch lộ mọc rất nhiều cỏ nhỏ, lá hình lá quạt đỏ, song to như ngón cái, liền hỏi:
- Đây là có gì?
Tấn tiểu thư đáp:
- Đây là cỏ ngân phiến.
Sở Phong cười nói:
- Quả nhiên như cây quạt, không biết có thể dùng làm quạt hay không.
Nói rồi hái một chiếc lá, phẩy phẩy bên tóc mai Phi Phượng:
- Phi Phượng, mát không nè?
Phi Phượng bĩu môi:
- Bớt xum xoe đi, cây quạt này của ngươi không được việc gì hết. Ta cũng không yếu ớt như Lan Đình, công chúa đâu.
Lại tới một chỗ, Sở Phong đột nhiên hét oa lên:
- Cây mắc cỡ nhiều thế!
Thì ra dưới chân hắn là một vùng cây mắc cỡ xanh non.
Hắn ngồi xổm xuống, bắt đầu dùng ngón tay điểm từng cái, nhìn từng chiếc lá con xấu hổ khép lại, thầm nghĩ: nếu Diệu Ngọc ở đây, nhất định sẽ rất cao hứng.
Phi Phượng nói:
- Ngươi làm xong chưa, trẻ con ba tuổi hả?
Sở Phong nhún nhún vai, đứng lên.
Lại đến một nơi, nhưng là một khu vườn trong vườn, cổng vòm có khắc chữ cổ xưa to: Bản Thảo viên.
Sở Phong cười nói:
- Bách Thảo viên che giấu một Bản Thảo viên, có ý nghĩa.
Trong vườn cũng tràn ngập hoa cỏ, nhưng toàn bộ đều là thảo dược, hơn nữa bên cạnh mỗi loại thảo dược đều dựng một tấm biển bằng gỗ, phía trên viết tên gọi, dược tính các thứ. Như:
Cam thảo: vị ngọt, chủ ngũ tạng lục phủ, hàn nhiệt tà khí.
Sài hồ: vị đắng, chủ tâm phúc, trị tràng vị kết khí.
Hoàng liên: vị đắng, lạnh, chủ nhiệt khí, trị đau mắt đỏ, tổn thương mí mắt.
...
Sở Phong hiếu kỳ hỏi:
- Từ Công tiểu thư, vườn này tất cả đều là thảo dược sao?
Tấn tiểu thư nói:
- Những thảo dược này là tổ tiên Chiêu Bá trồng. Chiêu Bá thuở nhỏ thể hư khí nhược, liền căn cứ [Thần Nông thảo mộc kinh] ghi lại, ở chỗ này trồng 365 loại thảo dược, cũng ghi lên tên gọi dược tính, tìm có thể tự chữa được.
Lan Đình hỏi:
- Trên [Thảo mộc kinh] chia 365 loại thảo dược làm thượng, trung, hạ tam phẩm, ở đây cũng không có phân chia như vậy?
Tấn tiểu thư nói:
- Tổ tiên nói, thảo dược vốn không phân trên dưới, chỉ cần dùng nó vào đúng chỗ, thì đều là diệu phẩm.
Lan Đình không khỏi gật đầu.
Mọi người du ngoạn một hồi, Sở Phong thấy Lan Đình bước chậm, lòng lưu luyến, thỉnh thoảng cúi người coi, không muốn đi, bèn cười nói:
- Y Tử chính là Y Tử, nhìn thấy thảo dược như nhìn thấy bảo.
Phi Phượng nói:
- Ngươi biết cái gì, ngươi chỉ hiểu được là một đống cỏ dại.
- Ồ? Lẽ nào Phi Tướng Quân thì hiểu được?
- Ta đương nhiên hiểu được. Dù ta có nhắm mắt lại, ngửi một chút cũng có thể biết là loại thảo dược nào!
- Đừng nói ngoa! Y Tử cô nương cũng chưa hẳn có thể làm được.
Bàn Phi Phượng trừng mắt:
- Y Tử không thể làm được thì ta không thể làm được sao?
Công chúa, Lan Đình vừa nhìn tình hình này, vội vã một người kéo lấy một người khuyên bảo.
Tấn tiểu thư cười nói:
- Được rồi, chúng ta trở về đi, Vân nương chắc chuẩn bị tiệc rượu rồi.
Sở Phong nói:
- Đúng, ở vương phủ chả ăn được cái gì, đói quá.
Phi Phượng nói:
- Ngươi thì chỉ biết được ăn, cẩn thận ăn bể bụng luôn!
- Không sợ, bụng ta rất dày!
- Đúng, còn dày hơn cả da mặt!
...
***
Đinh Linh, Đinh Lung ở Noãn Hương các, vừa mới thay quần áo xong, đang muốn ngủ thì chợt nghe được vài tiếng đập cửa, mở cửa ra nhìn thì thấy là Triệu Xung.
- Triệu công tử có chuyện gì? - Đinh Lung hỏi.
Triệu Xung nói:
- Hội hoa xuân hôm nay được hai tiên y đặc sắc hiến vũ, tiểu sinh đặc biệt tới nói lời cảm tạ.
Đinh Lung nói:
- Công tử khách khí rồi, đây là việc chúng tôi phải làm.
Triệu Xung nói:
- Không biết hai vị dự định khi nào thì đi, để tiểu sinh an bài tiễn đưa?
Trong mắt Đinh Linh hiện lên cảnh giác, vội vàng tranh nói:
- Bên trong phủ kỳ hoa dị thảo, khiến người lưu luyến, tỷ muội chúng tôi còn muốn ở lâu vài ngày, chỉ là làm phiền Triệu công tử chỉ dẫn chúng tôi du ngoạn.
Triệu Xung vừa nghe, liền yên tâm:
- Như vậy thì đúng như tiểu sinh mong mỏi, tiểu sinh cam tâm tình nguyện cống hiến sức lực. Vậy tiểu sinh không làm phiền tiên y nghỉ ngơi.
Triệu Xung đi rồi, Đinh Lung nói:
- Hắn đang tìm hiểu chúng ta khi nào thì đi?
Đinh Linh nói:
- Ta sợ em không cẩn thận lỡ miệng nói ra.
Đinh Lung hơi lo lắng:
- Vậy hiện tại làm sao đây? Hắn nhất định biết chúng ta sắp đi rồi, muốn giở quỷ kế!
Đinh Linh nói:
- Triệu Xung cho là chúng ta còn có thể ở lại thêm mấy ngày, sẽ không phòng bị. Sáng mai chúng ta thừa dịp trời chưa sáng liền rời khỏi vương phủ, cũng đừng thu dọn hành trang, tránh bị hoài nghi.
Đinh Lung nói:
- Chúng ta lén bỏ đi, sợ hai vị phu nhân khó mà ăn nói với Triệu vương gia?
- Không sợ! Chúng ta để lại một bức thư, cũng không tính đi không từ giã.
Hai người thương lượng thỏa đáng, liền lên giường ngủ.
***
Sở Phong đang ở trong phòng tự mình châm trà.
Công chúa nói:
- Huynh còn đang lo lắng cho chuyện của Úy Trì tiểu thư?
Sở Phong không lên tiếng, lại chợt hỏi:
- Công chúa, phòng vệ của thiên lao có phải sâm nghiêm lắm hả?
Công chúa sợ giật mình:
- Huynh muốn cướp thiên lao?
Sở Phong nói:
- Ta chỉ thuận miệng hỏi thế thôi.
Công chúa nói:
- Thiên lao là nơi thủ vệ sâm nghiêm nhất vương thành, huynh cũng đừng làm chuyện điên rồ.
Sở Phong cười nói:
- Ta cũng không muốn bị nhốt trong thiên lao đâu.
Công chúa vẫn còn lo lắng:
- Sở đại ca, thủ vệ thiên đều là cao thủ cấm cung, hơn nữa bên trong giống như mê cung, cơ quan trùng trùng.
Sở Phong cầm tay công chúa vòng qua eo mình:
- Ta cho công chúa trói lại, như vậy yên tâm rồi chứ?
Công chúa dựa vào lòng Sở Phong, nhỏ giọng nói:
- Thanh Nhi không ở đây, huynh là người thân duy nhất của ta, ta sợ...
- Người thân? Công chúa đem ta trở thành người thân gì?
Công chúa cắn miệng, không lên tiếng.
Sở Phong ghé sát vào bên tai nàng:
- Có phải đem ta thành phu quân không?
- Hứ! - Công chúa khẽ trách.
Sở Phong cọ má vào mái tóc tuyết trắng của nàng, đột nhiên nói:
- Công chúa, phu quân có món đồ nặng cho nàng, nàng nhắm mắt lại trước đi. Bạn đang đọc truyện được tại TruyệnFULL.vn
Công chúa rất nghe lời nhắm mắt lại. Sở Phong ghé môi, không chút do dự hôn một cái đôi môi mềm mại của nàng.
- Hứ!
Công chúa khẽ hờn dỗi, mở mắt ra, nắm tay muốn đấm vào ngực Sở Phong. Sở Phong nhẹ nhàng nắm lấy hai tay nàng, công chúa cảm thấy lòng bàn tay mát mẻ, mở ra nhìn liền ngạc nhiên, là một quả nho trân châu bằng Tử ngọc anh trong suốt.
Thì ra khi Tát Già Diệp phất chùm nho Tử ngọc anh bay tứ tán, vừa vặn có một hạt rơi xuống bên chân Sở Phong. Sở Phong đương nhiên không khách khí, thuận tay nhặt lấy.
Công chúa cười nói:
- Thì ra Sở đại ca thích tiện tay dắt trộm dê.
Sở Phong dúi tay lên chóp mũi nàng:
- Ta tặng công chúa một hạt châu, công chúa nên báo đáp ta thế nào đây?
- Hừ! Huynh tặng người ta đồ, thì ra là có ý đồ!
- Đương nhiên là có ý đồ. Ai bảo nàng nhận làm gì.
Ánh mắt Sở Phong bắt đầu rất không đứng đắn lướt tới lướt lui trên người công chúa...
...
- Hừ! Tiểu tử thối này lại đang khi dễ công chúa!
Ở gian phòng sát vách, Bàn Phi Phượng đang phùng mang trợn má.
Lan Đình cười nói:
- Phi Tướng Quân thì ra đang ghen tị à?
Phi Phượng trừng mắt:
- Ta cũng không tin cô không ghen chút nào!
Lan Đình xoay mặt đi, không nói gì.
***
Đêm khuya, Sở Phong trong mông lung cảm thấy có người đang đi lại ở bên ngoài, bèn xuống giường, vừa mới mở cửa phòng, Phi Phượng liền nói ngay:
- Y Tử cô nương của ngươi đi đâu mất rồi!
Sở Phong sợ giật mình:
- Cô ấy không phải ở cùng với muội sao?
Phi Phượng nói:
- Ta đang ngủ, thấy cổ lặng lẽ ra khỏi phòng, cũng không lưu ý...
Sở Phong nhảy chồm lên:
- Sao muội lại không để ý?
Bàn Phi Phượng trừng mắt:
- Y Tử cô nương của người trên biết thiên văn, dưới biết địa lý, tử vi thuật số không cái nào không thông, bình thường khuya khoắt đi ra ngoài nhìn trăng nhìn sao, sao ta biết cổ có phải là đang đêm xem tinh tượng hay không?
Sở Phong không lên tiếng. Bàn Phi Phượng cũng không nói gì, chỉ hầm hừ.
***
Tại Bản Thảo viên, một bóng hình bạch y đang cúi người, nương theo ánh trăng tỉ mỉ phân biệt hoa cỏ. Nàng dò xét từng loại một, mép váy đã bị bụi gai cắt rách, nhưng nàng không thèm để ý.
Chợt nàng cảm thấy chân nhói đau, cúi đầu nhìn, thì ra một cây gai đã đâm lủng chiếc vớ trắng của nàng, cây gai đầy gai nhọn. Nàng dè dặt đưa tay muốn giật ra cây gai, ngón tay nhói đau, đã bị đâm một cái. Nàng cuống quít thụt về, trông hơi nhếch nhác.
Lúc này, có người vươn tay ra, nhẹ nhàng đẩy cây gai vướng ở chân nàng ra, sau đó một bóng hình quen thuộc xuất hiện ở bên cạnh nàng.
- Sở công tử?
Lan Đình vừa kinh vừa vui.
Sở Phong nâng ngón tay nàng lên, đầu ngón tay thon dài có một điểm đỏ. Hắn đau lòng, hắn tình nguyện cây gai này đâm vào lòng mình. Lan Đình rút tay về, hơi xấu hổ.
- Sao Y Tử cô nương lại ở đây?
- Ta muốn phân biệt một chút những thảo dược này.
- Không phải mỗi loại thảo dược đều có đánh dấu tên rồi sao?
Lan Đình nói:
- Mặc dù là cùng một loại thảo dược, nhưng hoàn cảnh, khí hậu, đất trồng khác nhau, dược tính cũng sẽ kém rất lớn. Huống hồ ở đây thật ra không chỉ trồng 365 loại thảo dược, còn kèm theo rất nhiều hoa cỏ không biết tên, càng quý giá.
- Thế thì cũng không cần đêm khuya đến đây mà?
Lan Đình cười nói:
- Bởi vì có một số hoa cỏ vào ban đêm mới hiện ra đặc tính. Còn nhớ rõ chúng ta tìm Long Câu thảo thế nào không?
- Cô phân biệt những thảo dược này, là vì...
- Ta muốn nhìn xem có thể tìm ra một, hai loại thảo dược nào xứng đôi với Long Câu thảo hay không.
Sở Phong trong lòng nóng lên, đây đã lần thứ ba Lan Đình đêm khuya hái thuốc cho hắn. Hắn nhìn Lan Đình, rất muốn ôm nàng vào lòng, nhưng hắn không dám làm như vậy, là sợ hay là cái gì, hắn không biết.
Lan Đình thấy Sở Phong kinh ngạc nhìn mình, khẽ quay mặt đi.
Sở Phong liền nói:
- Y Tử cô nương, tôi với cô cùng nhau phân biệt thảo dược đi?
Lan Đình gật đầu.
Hai người sánh vai xem xét. Sở Phong không ít lần hỏi này hỏi kia.
- Đây là hoa gì?
- Ngu mỹ nhân.
- Ồ? Thì ra là ái cơ của Tây Sở bá vương. Đây là cỏ gì?
- Phòng phong.
- Phòng phong? Cô ăn hợp lắm đấy.
Lan Đình không hiểu.
Sở Phong liền nói:
- Y Tử cô nương mong manh, vừa lúc ăn vào phòng gió.
Lan Đình bật cười.
- Đây là cái gì? - Sở Phong chỉ tay.
- Là cây mộc tặc.
- Cây mộc tặc? Biết ăn trộm hả? Bên cạnh thì sao?
- Là giặc cỏ.
- A? Cây mộc tặc, giặc cỏ? Xem ra chúng ta tiến vào ổ tặc rồi?
Lan Đình mím môi không nói.
Sở Phong chợt hỏi:
- Y Tử cô nương, cô nhắm mắt lại có thể phân biệt được những thảo dược này không?
Lan Đình cười cười, sau đó gật đầu, rất tự tin.
- Được! Vậy để tôi đố cô.
Lan Đình liền nhắm mắt lại.
Sở Phong hái một chiếc lá cỏ, đưa tới dưới chóp mũi Lan Đình, Lan Đình khẽ ngửi ngửi, nói:
- Thiên đông.
Sở Phong lại hái một lá khác, Lan Đình nói:
- Khổ tham.
Sở Phong liên tiếp thử hơn mười loại thảo dược, Lan Đình nhất nhất phân biệt ra hết. Sở Phong tròng mắt láo liên, lặng yên hái lá của năm loại cỏ, rồi đồng thời đưa tới dưới mũi Lan Đình.
Lan Đình cau mũi, hơi nhăn mày, lại liền giãn ra:
- Xa tiền, tàng hàm, hoàng cầm, bạch chỉ, đỗ nhược.
Sở Phong thấy vẫn không làm khó được Lan Đình, liền đưa tay hái đại một nắm cỏ, cũng không biết bao nhiêu loại, rồi chà xát nó thành một cục, lại đưa tới dưới mũi Lan Đình.
Lan Đình vừa ngửi, cười nói:
- Sở công tử đây là cố tình làm khó ta?
Sở Phong cười hì hì:
- Cô là Y Tử, nhất định có thể phân biệt ra mà!
Lan Đình mỉm cười:
- Ta thử xem. Chỗ này có xương bồ, tế tân, viễn chí, ngũ vị tử...
Nàng đếm ra từng loại một. Sở Phong há hốc mồm, mở cục lá ra đối chiếu, quả nhiên không sai chút nào như lời Lan Đình nói.
- Y Tử cô nương, tôi thật không rõ, nhiều thảo dược như vậy sao cô nhớ rõ được? Tôi nghe mà cũng mụ cả đầu!
Lan Đình mở mắt ra, cười nói:
- Nhiều lộ số võ công như vậy, sao công tử cũng có thể nhớ rõ?
- Tôi là người luyện võ đó mà!
- Ta cũng học y mà!
Hai người nhìn nhau cười.
Sở Phong thấy một con sâu nhỏ giống như ve nằm trên lá cây, hỏi:
- Y Tử cô nương xem, đây là con sâu gì?
- Đây là Hồng Nương Tử.
- Ha ha, thì ra là một con sâu đã xuất các, không biết phu quân của nó có dáng dấp gì, đẹp trai không nữa!
Lan Đình mỉm cười. Nàng thích nghe Sở Phong nói lung tung những câu vô câu vô thúc như vậy, bởi vì đây là một mặt vô tư nhất của hắn.
Ở bên kia, Bàn Phi Phượng đang lẳng lặng đứng ở dưới cổng vòm Bản Thảo viên, lẳng lặng nhìn bóng hình của Sở Phong và Lan Đinh. Nàng cũng thích nghe Sở Phong nói lung tung những câu ngốc nghếch như vậy. Sở Phong nói mỗi câu, nàng liền cười một tiếng. Nàng yên lặng đứng đó, nhìn bóng lưng hai người, sau đó nhẹ nhàng xoay người rời khỏi.
Sáng sớm hôm sau, Sở Phong vừa mới xuống giường, đang duỗi người thì Lục Y cầm một phong thơ đi tới, cười khì nói:
- Sở công tử có người truyền tin cho nè?
- Hả?
Sở Phong cầm lấy, lật ra xem thì thấy có một hàng chữ.
- Sở huynh, Phi Tướng Quân, xem thư này xin nhanh chóng tới Lục Bàn sơn một chuyến. Tống Tử Đô.
Sở Phong đưa thư cho Bàn Phi Phượng, cười nói:
- Tống Tử Đô cũng thần thông thật, biết chúng ta đang ở Tấn từ.
- Ngu vậy! Võ Đang đều có tai mắt cơ sở ngầm ở các nơi thiên hạ, ngươi cho là họ chỉ giữ một đỉnh núi thôi sao!
- Chắc Tống Tử Đô có phát hiện gì rồi, chúng ta lập tức đến Lục Bàn sơn đi.
- Ta thấy ngươi là vội vã đi gặp Trích Tiên Tử, Diệu Ngọc cô nương, còn có Mộ Dung đại ca gì đó của ngươi thì đúng hơn!
Sở Phong không lên tiếng, liền đi từ biệt Tấn tiểu thư, Tấn tiểu thư ngạc nhiên nói:
- Sở công tử ra đi vội vã, có phải Tấn từ ta có chỗ nào chậm trễ không chu toàn gì không?
Sở Phong vội nói:
- Chúng tôi làm phiền Từ Công tiểu thư đã lâu rồi, thật sự không tiện ở thêm.
- Sao Sở công tử lại nói vậy. Nếu không có Sở công tử, lần này cầu mưa còn không biết giải quyết thế nào. Sao công tử không ở thêm vài ngày?
- Thật không dám dấu. Chúng tôi vốn là vì điều tra Ma tông mà đến, không thể nán lại nữa.
- Nếu như vậy thì ta cũng không dám cố giữ lại. Ngày sau mời công tử trở lại Tấn từ du ngoạn.
- Nhất định! Từ Công tiểu thư cáo từ!
Nhóm Sở Phong liền cưỡi lên Hỏa Vân, Túc Sương ra khỏi thành Tấn Dương, chạy thẳng đến Lục Bàn sơn.
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...