Cổ Đạo Kinh Phong


Ba người xuống ngựa, sau đó tìm một nơi khuất gió, dưới một bức tường thu dọn sạch sẽ. Sở Phong đi bắt thú rừng, Bàn Phi Phượng thì tìm củi khô, công chúa cũng đi hỗ trợ tìm củi nhóm lửa.

Phi Phượng cười nói:
- Không ngờ cô còn là một công chúa chịu khó?

Công chúa nói:
- Mặc dù ta lớn lên tại thâm cung, nhưng thường xuyên lén ra ngoài hoàng cung đi chơi, đã khiến Phi Phượng cô nương chê cười.

Phi Phượng nói:
- Cô là công chúa thì ai dám chê cười cô?

Công chúa nói:
- Tuy ta là công chúa, nhưng rất ước ao cuộc sống của người trong giang hồ các ngươi có thể tự do tự tại, còn ta cũng chỉ có thể bị nhốt trong cung, mặc cho người sắp đặt, hòa thân lần này nếu không có Sở công tử, từ lâu ta...

- Hừ! Tiểu tử kia chỉ biết thương hương tiếc ngọc, sao lại cam lòng bỏ cô được!

- Phi Phượng cô nương...

- Này, cô gọi ta là Phi Phượng tỷ tỷ được rồi, dễ nghe hơn!

Công chúa mừng rỡ:
- Phi Phượng tỷ tỷ, ta nghe Sở công tử nói qua, tỷ vừa gặp mặt chút nữa đã lấy mạng của hắn hả?

Phi Phượng nhịn không được cười nói:
- Đúng vậy, coi như tiểu tử kia lúc đó có bản lĩnh, bằng không sớm bị ta đâm cho một thương rồi!

Công chúa cười nói:
- Hắn còn nói tỷ đã khiến hắn phải nhảy xuống sông Tiền Đường?

Phi Phượng cười nói:
- À, cô không biết đấy thôi, tiểu tử kia bơi rất giỏi, biết trốn bằng đường thuỷ, hại ta phải đi tuần mất một đêm bên bờ sông!

Công chúa cười nói:
- Cuối cùng hắn còn không phải đã bị tỷ đuổi vào Vân Mộng trạch còn gì?


- Hừ! Là chính hắn muốn xông vào, còn hại ta phải đuổi vào theo! Ai, Vân Mộng trạch, cửu tử nhất sinh, tiểu tử kia chỉ được cái chủ ý thiu thối là nhiều!

Nhớ tới đoạn thời gian mình cùng Sở Phong tại Vân Mộng trạch đồng sinh cộng tử, trong mắt Bàn Phi Phượng thoáng hiện lên tình cảm nồng ấm.

Công chúa nói:
- Phi Phượng tỷ tỷ và Sở công tử tại Vân Mộng trạch trải qua sinh tử, thảo nào Sở công tử đối với tỷ tình sâu mãi mãi!

Phi Phượng hừ một tiếng và nói:
- Hắn đâu chỉ đối với ta tình sâu mãi mãi, hắn còn đối với rất nhiều người nữa kìa!

- Ồ?

Công chúa đang muốn hỏi lại, phía sau đã vang lên tiếng nói của Sở Phong:
- Phi Phượng, muội đang nói xấu gì ta đấy?

Sở Phong xách theo vài con thú rừng đã trở về.

Bàn Phi Phượng liếc mắt một cái:
- Ngươi trong lòng có quỷ nên chột dạ có đúng không?

- Ơ! Sở Phong ta lòng dạ ngay thẳng, có cái gì mà phải chột dạ? Muội cũng đừng nói xấu ta trước mặt công chúa!

Sở Phong xiên lên ba con thú rừng, thuận miệng lại nói:
- Công chúa, Phi Phượng, hai người có lộc ăn rồi, công phu nướng của ta chính là...

- 'Thiên hạ nhất tuyệt, có một không hai' đúng không?

Công chúa và Phi Phượng đồng thanh bật cười "khanh khách", Bàn Phi Phượng nói:
- Ngươi nướng thì nướng đi, còn nhiều lời vô ích như vậy!

Sở Phong tủi thân nói:
- Ta phải nói một câu này mới có thể xuất ra công phu thật mà!

Công chúa và Phi Phượng không để ý tới Sở Phong, hai người ngồi sát lại với nhau rồi thì thầm to nhỏ, Sở Phong thì bị ném qua một bên.


Sở Phong muốn tới gần để nghe xem hai người đang nói gì, Bàn Phi Phượng trừng mắt phượng, Sở Phong chỉ phải dừng lại, một mình rầu rĩ ngồi nướng.

Một lát sau, mùi thơm nức lao tới mũi, ba con thú đã được nướng xong. Sở Phong thấy Phi Phượng và công chúa không nhìn không để ý với mình, cũng tức giận nói:
- Này! Nướng xong rồi, hai người có ăn không hả?

Bàn Phi Phượng trừng mắt:
- Cầm tới đây!

Sở Phong liền đi qua và đưa cho họ một người một nhánh, đang muốn ngồi xuống thì Bàn Phi Phượng chỉ mũi thương lên ngực hắn:
- Ít chiếm tiện nghi, lăn một bên đi!

Sở Phong chỉ phải tấm tức bỏ đi.

Phi Phượng và công chúa cầm lấy thú nướng rồi cắn một ngụm, Sở Phong liền hỏi:
- Thế nào?

- Còn khó ăn hơn cả lần trước!
Bàn Phi Phượng nói giọng ương ngạnh.

Sở Phong nhìn sang công chúa, công chúa thì nhếch miệng nói:
- Ăn ngon hơn lần trước!

Sở Phong vui mừng:
- Hề hề, vẫn là công chúa hiểu ý người, ăn ngay nói thật!

Bàn Phi Phượng nói:
- Công chúa, tiểu tử này không được khen, vừa khen cái là có thể mọc cánh bay lên trời!

Sở Phong nói:
- Ta bay cao tới đâu cũng không thể cao hơn muội được, muội là Phi Tướng Quân mà!

Hết câu đứng lên, lại nói:
- Đêm nay sẽ rất lạnh, ta sẽ đi tìm thêm củi!


Hắn mới vừa vừa đứng dậy, Bàn Phi Phượng lại "Ơ" một tiếng, nhìn bức tường Sở Phong vừa dựa vào.

Sở Phong liền quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trong ánh lửa, trên tường thình lình có một thủ ấn, khiến họ giật mình chính là thủ ấn này cũng không có ngón út, nó giống y như thủ ấn ở trên cây cột bị gãy ở Chấn Giang Bảo!

Bàn Phi Phượng bật dậy, ánh mắt đảo qua mọi nơi:
- Chẳng lẽ nơi này cũng giống như Chấn Giang Bảo, trước tiên bị người diệt môn, sau lại bị phóng hỏa mà thành phế tích!

Hai người kiểm tra khắp nơi một lúc cũng không phát hiện dấu vết khả nghi gì, lại nhớ tới dưới bức tường, lại trở về dưới bức tường, nhìn từ dấu vết thủ ấn hiển nhiên đã qua thời gian rất dài.

Sở Phong hỏi:
- Nơi này gọi là địa phương nào?

Phi Phượng nói:
- Nơi này hình như gọi rạch Bồ Đào!

- Rạch Bồ Đào? Sao một gốc cây bồ đào cũng không thấy?

- Hừ! Ai nói rạch Bồ Đào thì nhất định phải có bồ đào? Núi Không Động chẳng lẽ là trống không? Hoàng Sơn chẳng lẽ màu vàng? Thiên Sơn thì chẳng lẽ phải ở trên trời?

Sở Phong á khẩu không biết nói gì.

Công chúa ăn xong thì muốn đi rửa mặt, gần đây không có nước, tuy nhiên chỗ này dưới Thiên Sơn nên có rất nhiều tuyết, thế là đứng lên nói:
- Ta đi lấy chút tuyết để nấu nước.

Sở Phong liền nói:
- Những công việc nặng thế này cứ để ta làm đi!

Công chúa nói:
- Việc này ta có thể làm được mà, để cho ta làm đi!

Nói xong cầm lấy một tấm ngói rồi đi qua khe núi bên cạnh để lấy tuyết.

Phi Phượng lườm Sở Phong:
- Công chúa này của ngươi thì ra cũng không lười!

Sở Phong không dám cãi lại, chợt hỏi:
- Phi Phượng, ta nghe Hoa Anh nói muội là con gái của tộc trưởng Phi Phượng tộc trên Thiên Sơn, là công chúa Phi Phượng tộc hả?

- Hừ! Giờ mới biết!

Sở Phong lại hỏi:

- Ngày đó muội đến Chấn Giang Bảo là phụng mệnh của cha muội đi lấy một món vật, rốt cuộc là vật gì vậy?

Phi Phượng lắc đầu:
- Ta đã từng hỏi cha, nhưng cha vẫn không nói gì!

- Vì sao? Lẽ nào cha muội cũng không biết đó là vật gì?

Bàn Phi Phượng không trả lời, trong đầu hiện lên sắc mặt ngưng trọng khác thường của phụ thân. Nhất định ông biết là cái gì nhưng không chịu nói thôi. Khi mình trở về núi, sau khi biết được mình đã chậm một bước, không thể lấy được vật kia thì lại không cho mình xuống núi nữa, bắt thủ Thánh hỏa ở thần điện.

Sở Phong đang muốn hỏi lại, từ khe núi đột nhiên truyền đến một tiếng gầm rú, như là tiếng của mãnh thú, ngay sau đó là một tiếng thét kinh hãi. Thân hình Sở Phong đã như lưu quang lao về hướng khe núi. Nguồn: https://truyenfull.vn

Dưới khe núi, công chúa đang muôn vàn kinh khủng nhìn con báo tuyết cao tới bảy xích ở trước mắt, tấm ngói trong tay đã rơi xuống đất, bên trong chưa đấy tuyết. Con báo này toàn thân trắng như tuyết, thân cao tới 1 trượng, hai mắt hai mắt lòe ra quang mang màu vàng xanh, trên người có đốm đỏ như máu, đúng là một con Huyết Ban báo cực hiếm thấy, hung mãnh vô cùng. Huyết Ban báo đứng ở trên sườn núi, đang ngoác miệng hướng về công chúa gầm rú, lộ ra bốn cái răng như dùi thép.

"Ngao -- "

Một tiếng gầm sơn băng địa liệt, Huyết Ban báo hơi ngồi chồm hổm, thân thể nặng hơn nghìn cân đằng không lao tới, hàm răng sắc nhọn táp thẳng tới cổ họng công chúa. Công chúa đã kinh hãi đến nỗi không biết phản ứng, thậm chí không biết la lên!

Một đạo lưu quang lướt qua, tại thời khắc chỉ mành treo chuông đã kéo nàng ra xa hai trượng, "bồng!" Huyết Ban báo lao vào không khí, nặng nề bổ nhào xuống đất, làm bắn tung lên một vùng hoa tuyết.

Đạo lưu quang kia hiển nhiên là Sở Phong, Huyết Ban báo thấy con mồi đã đến miệng vậy mà còn bị cướp đi, hai mắt bạo lộ hung quang, quay về Sở Phong nổi giận gầm lên một tiếng, thực sự khiến đất rung núi chuyển.

Sở Phong che ở trước công chúa, "cheng!" rút ra trường kiếm cổ rồi đặt ngang trước ngực, hai mắt nhìn thẳng Huyết Ban báo, nghiêm nghị đứng thẳng!

Chòm râu hai bên miệng Huyết Ban báo dựng thẳng lên từng cọng, quay về Sở Phong nổi giận gầm lên một tiếng, hơi ngồi chồm hổm, đang muốn lao tới, đúng lúc này, Bàn Phi Phượng quát một tiếng, phi thân rơi xuống bên người Sở Phong, quay về Huyết Ban báo huýt dài một tiếng, oa! Quả nhiên như phượng minh cửu thiên, tuyết đọng bốn phía tung trào cuộn lên, tựa như lưỡi dao bay về hướng Huyết Ban báo!

Huyết Ban báo nhìn Bàn Phi Phượng, gầm nhẹ một tiếng rồi lui một bước, lại rụt người lại, tiếp theo quay người lại chạy đi như bay, chớp mắt đã biến mất trên đồng tuyết.

Sở Phong nhìn Bàn Phi Phượng, không khỏi giơ ngón tay cái lên:
- Vẫn là Phi Tướng Quân thần uy, một tiếng phượng minh đã hù nó sợ hãi chạy mất!

Bàn Phi Phượng tỏ vẻ nói:
- Hừ! Tại Thiên Sơn, có ai mà dám không nhường ta ba phần!

"Sạt sạt!"

Sườn núi đột nhiên truyền đến tiếng tuyết lỡ, tiếp theo là tiếng nổ "oanh -- oanh -- oanh -- rầm rầm rầm rầm..." vang lên liên tiếp, từng mảng tuyết đọng đang ầm ầm sụp xuống, lấy cái thế nghiền nát mọi thứ gào thét phủ xuống ba người Sở Phong.

Wa! Thì ra một tiếng phượng minh vừa rồi của Bàn Phi Phượng đã tạo thành một trận tuyết lở lớn!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui